Đi Trong Sương Mù

Chương 143: Thôn trên núi


trướctiếp

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 143.

Thôn trên núi

Bảy giờ rưỡi tối, Lâm Tái Xuyên lái xe chở Tín Túc rời khỏi thôn Thọ Thuyện. Giờ này hai người quay lại Cục Công an thành phố cũng không kịp nên Lâm Tái Xuyên lái xe chạy đến vùng ven thành phố, đặt một phòng trong khách sạn bốn sao.

Cả ngày hôm nay, Tín Túc gần như không có lúc nào nhàn hạ. Cậu đi theo Lâm Tái Xuyên khắp nơi để điều tra, thăm hỏi, còn lết lên núi, lượng vận động quá tải nghiêm trọng, tay chân rụng rời. Tắm rửa xong, cậu liền nằm liệt trên giường không hề nhúc nhích, cảm giác như thể mấy ngày sắp tới, cậu đều không muốn để chân chạm đất.

Lâm Tái Xuyên tắt đèn, nằm xuống cạnh cậu, “Ngủ sớm chút đi“.

Tín Túc “vâng” một tiếng, xoay người, đối mặt với Lâm Tái Xuyên rồi cọ cọ vào anh hai cái, giọng chậm rãi, mang theo vẻ buồn ngủ, “Quan lớn, ngày mai anh có kế hoạch gì không?”

Lâm Tái Xuyên nâng cánh tay đang ôm lấy anh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, nói: “Đến thôn Đào Nguyên, xem hiện trường xảy ra vụ án của Triệu Hồng Tài“.

Thôn Đào Nguyên ở ngay sát bên cạnh thôn Thọ Huyện, là thôn láng giềng. Mặc dù sau một năm, cơ bản không có khả năng còn bất kì manh mối nào được bảo lưu đến tận bây giờ nhưng hai người cũng đã đến đây rồi, dù sao vẫn nên tự mình đến hiện trường vụ án quan sát một lượt, biết đâu may mắn lại phát hiện ra gì đó.

Tín Túc buồn ngủ, nói khẽ: “Vậy anh nhớ gọi em dậy để đi cùng anh nhé“.

Lâm Tái Xuyên: “Không cần. Chờ đến lúc em dậy rồi đi vẫn kịp“.

Nhưng chờ đến lúc Tín Túc ngủ đủ, tự dậy đều phải sau 9 giờ sáng. Cậu không có khả năng dậy sớm trước 9 giờ. Tín Túc hiếm khi là người điểm danh đầu tiên trên WeChat. Lượng vận động ngày hôm nay còn bằng cả năm cộng lại. Lâm Tái Xuyên biết cậu thường ngày lười đến mọc lông, đột nhiên phải vận động quá mức nhất định sẽ thấy khó chịu nên anh giúp cậu mát-xa thả lỏng chân tay. Bàn tay anh chậm rãi di chuyển, xoa bóp dọc theo cánh tay thon dài của đối phương.

Lúc tay anh bóp đến chỗ đau mỏi, Tín Túc bất ngờ xuýt xoa một tiếng, cả người trốn về sau, giọng cũng run lên, “Đau, đau, đau...”

Cậu lập tức rụt cánh tay lại, “Đừng bóp nữa!”

Trong bóng đêm, Lâm Tái Xuyên giương mắt nhìn cậu, nói: “Cứ để thế này đi ngủ, sáng mai tỉnh dậy, tay chân sẽ vừa đau, vừa nhức“.

Tín Túc nghiêm túc khăng khăng chống cự, “Thì cứ để ngày mai đau là được!”

Lâm Tái Xuyên không biết làm sao. Anh thở dài, vươn lòng bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Để anh nhẹ tay hơn, được không?”

“.........” Tín Túc nhất thời bị cái đẹp che mắt, cả người cứng đờ để mặc đối phương đùa nghịch. Cậu cảm thấy bản thân lúc này sống không bằng chết. Một phút đồng hồ mà né tránh sáu mươi lần. Cuối cùng, cơn buồn ngủ mạnh mẽ chiến thắng cảm giác đau mỏi, cậu vừa lẩm bẩm rên rỉ vì bị đau cơ, vừa nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sự thật chứng minh hành động của Lâm Tái Xuyên luôn đúng. Ngày hôm sau, Tín Túc tỉnh dậy thấy cả người nhẹ nhàng, tay chân vốn đau mỏi đến không nâng lên được, lúc này cơ bản đã không còn bất kì cảm giác khó chịu nào. Có điều, người này tỉnh dậy hơi muộn. Lúc cậu mở mắt ra đã gần 10 giờ sáng.



Lâm Tái Xuyên mua sữa đậu nành có đường và bánh bao hấp. Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người sẽ đi thôn Đào Nguyên.

Tín Túc ngồi trên giường, nhớ lại hành động của bản thân đêm qua, hiếm khi cảm thấy xấu hổ. Cậu xuống giường, ôm lấy Lâm Tái Xuyên từ phía sau, nhỏ giọng hỏi, “Tái Xuyên, anh có thấy em tùy hứng không?”

Tín Túc từ trước đến nay có hai gương mặt. Khi ở trước mặt người khác, cậu là người lạnh lùng, cứng rắn, nói một là một. Chỉ cần có điều gì không đúng ý, dù chỉ là một chút xíu, mặt cậu sẽ lạnh xuống, là Diêm Vương khiến người khác chỉ dám cung kính đứng nhìn từ xa, không ai dám lại gần. Nhưng lúc ở trước mặt Lâm Tái Xuyên, cậu cùng lắm chỉ được coi là “tùy hứng“.

Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, quay người lại, nhìn cậu, “Em đang nói việc em hay làm nũng à?”

Tín Túc: “.........”

Được rồi, chuyện này đến cả “tùy hứng” cũng không phải.

Lâm Tái Xuyên lại nhìn cậu một cái, tiếp tục an ủi: “Tránh hại, gần lợi, sợ đau đều là chuyện bình thường của con người, không có gì phải xấu hổ“.

Tín Túc chết lặng trong lòng, nói: “A...”

Đôi khi, cậu cũng thấy kinh ngạc về bản thân. Cậu thế mà có thể ỷ lại một người như vậy. Có lẽ đúng là Lâm Tái Xuyên đã thay đổi cậu rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc cùng lái xe đến thôn Đào Nguyên. Xe chỉ có thể đỗ ở đường lớn bên ngoài. Trong thôn Đào Nguyên đều là đường đất gập ghềnh khó đi.

“Đào Nguyên” là một cái tên hay. Có điều, thôn Đào Nguyên rõ ràng mặc dù ngụ ý chỉ nơi “thần tiên” nhưng thực tế lại không hề có bất kì quan hệ gì với cụm từ này. Thôn này nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, thoạt nhìn cũ nát hơn thôn Thọ Huyện rất nhiều. Nói thôn này là nơi nghèo nhất, phát triển lạc hậu nhất thành phố Phù Tụ cũng không quá. Vậy mà ở nơi đến biển tên thôn còn chưa có này lại xảy ra ra vụ án mạng kì lạ, sau một năm vẫn chưa được phá.

Hôm nay, ánh nắng chói chang rực rỡ. Nhưng dù sao cũng là mùa đông, gió lạnh từ phương Bắc thổi qua khiến hai má lạnh buốt. Tín Túc bước đi trong gió, nhíu mày, kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa mặt.

Lâm Tái Xuyên nói, “Nếu em thấy lạnh thì đứng sau anh đi“.

Tín Túc lắc đầu, một tay đút vào túi áo khoác của mình, tay kia đút vào túi áo khoác của Lâm Tái Xuyên.

Thôn Đào Nguyên có một cái giếng cổ, là nơi người dân trong thôn thường tụ tập mỗi khi rảnh rỗi, không có việc gì. Người dân trong thôn mặc áo bông dày, màu sắc rực rỡ, cầm theo một chiếc ghế gấp nhỏ, mấy người tụm lại cùng nhau, ngồi ở nơi tránh gió, nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.

Thanh niên trai gái trong thôn đều đã rời đi làm thuê, gây dựng sự nghiệp. Những người ở lại đều là những người già yếu, vai không thể gánh, tay không thể nhấc vật nặng, ngoại trừ việc ngồi túm tụm khua môi múa mép cũng không làm được gì khác.

Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đi vào trong thôn chưa được bao lâu liền thấy chiếc giếng cổ đã cạn nước kia, còn có người già trong thôn. Có thể vì trong thôn hiếm khi có người ngoài đến, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc vừa xuất hiện, ánh mắt của người dân trong thôn đều nhìn chằm chằm, tập trung trên hai người. Đến ngay cả mấy người tình cờ đi ngang qua trên đường cũng dừng lại, ánh mắt tò mò đánh giá.

Một người đàn ông lớn tuổi chân tập tễnh bước lại gần, tiếp đón hai người Lâm Tái Xuyên và Tín Túc, giọng phát âm không rõ lắm, chậm rãi hỏi han, “Hai cậu nhìn thật lạ mắt, là người từ ngoài đến à? Hai cậu đến tìm ai à?”

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái, “Chào bác. Xin hỏi nhà của Triệu Hồng Tài ở đây phải không ạ?”

Vừa nghe thấy cái tên Triệu Hồng Tài, sắc mặt ông lão thay đổi rõ ràng. Không chỉ ông lão này, ngay cả mấy người sau lưng ông cũng tỏ vẻ né tránh, như thể cái chết của Triệu Hồng Tài là chuyện không được nhắc đến trong thôn.

Ông lão nhất thời còn chưa trả lời, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn khoảng 50 tuổi đã đi đến, đánh giá Lâm Tái Xuyên một lượt từ đầu xuống chân, giọng đầy vẻ cảnh giác: “Triệu Hồng Tài là người trong thôn chúng tôi. Cậu tìm cậu ta có chuyện gì? Cậu là người nhà của cậu ta à?”

Lâm Tái Xuyên cũng không có ý để lộ thân phận và mục đích chuyến đi cho đối phương, chỉ mượn cớ, “Triệu Hồng Tài qua đời đã một năm, không vợ, không con, không phải cấp dưỡng ai. Tôi được người khác nhờ nên muốn đến trước mộ anh ấy thắp nén hương“.

Ông lão đứng cạnh hừ một tiếng, “Triệu Hồng Tài chết không xứng đáng được thắp hương“.

Sắc mặt người đàn ông trung niên cũng lạnh hẳn, giọng quyết liệt, “Các cậu đi đi. Ở đây không chào đón hai người“.



Phản ứng cúa người dân trong thôn không nằm trong dự đoán của Lâm Tái Xuyên. Anh hơi ngẩn ra, sau đó điều chỉnh thái độ rất nhanh: “Xin lỗi, tôi là người nơi khác đến. Có thể hỏi vì sao mọi người lại nói như vậy không? Triệu Hồng Tài đã làm gì vậy?”

Người đàn ông trung niên gằn giọng nói: “Khi còn sống, Triệu Hồng Tài đã xúc phạm đến thần sông. Cực kỳ vô lễ nên bị thần sông trừng phạt. Triệu Hồng Tài bị phạt nên chết, có chết cũng chưa hết tội“.

Lâm Tái Xuyên: “Thần sông?”

Mặt người đàn ông mang theo vẻ kính sợ thiêng liêng, giọng thành kính nói: “Thần sông là vị thần bảo vệ thôn Đào Nguyên chúng tôi, phù hộ cho người già bình an trăm tuổi, phù hộ cho con cháu làm ăn khá giả, phù hộ cho vụ mùa bội thu“.

Lâm Tái Xuyên thầm nghĩ, chả trách cảnh sát phân cục lúc trước đi điều tra vụ án không thu hoạch được gì. Người dân trong thôn không chịu phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát, quy kết cái chết của Triệu Hồng Tài cho thế lực siêu nhiên nào đó. Anh biết những nơi càng tách biệt, lạc hậu càng dễ thờ cúng một vài vị thần cơ bản không tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp thế này trong quá trình điều tra vụ án.

Tín Túc chưa bao giờ tin mấy lời hoang đường kiểu này. Cậu hơi kéo khăn lông quàng cổ xuống, để lộ ra cả gương mặt, giọng mang ý cười như không cười: “Hừ, được thần linh phù hộ vẫn còn khó khăn thế này cũng thật hiếm thấy. Chẳng lẽ thần sông của thôn có tên là quỷ nghèo à?”

Vừa nghe lời Tín Túc nói, một người đàn ông trong đám người đột nhiên ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ mặt Tín Túc, sắc mặt của người này đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ mặt khó tin, sau đó vội vã cúi đầu, không dám dừng bước, lùi lùi về phía vách tường sau lưng, quay người rời đi.

Người đàn ông trung niên không để ý đến lời Tín Túc, đặt một tay lên trước ngực, cúi đầu cầu nguyện, miệng lẩm bẩm: “Thần sông chúc phúc, thần sông phù hộ, thần sông rộng lượng. Thần sông tha thứ cho người phạm tội xúc phạm, tha thứ cho người không biết mà gây tội. Thần sông chúc phúc...”

Tín Túc lười nghe đối phương nói một tràng những lời ma quỷ không ngừng. Cậu đột nhiên nhìn lên, tầm mắt nhạy bén nhìn về phía nào đó. Nơi đó không có một bóng người. Tín Túc không nhịn được mà hơi cau mày.

Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng hỏi cậu, “Sao vậy?”

Tín Túc quay đầu lại, “Không có gì“.

Có điều, trong nháy mắt vừa rồi, không hiểu sao cậu cảm nhận được một ánh mắt không tốt lắm. Có thể do cậu nhìn nhầm.

Dựa vào thông tin phân cục Hà Quang cung cấp, khi còn sống, Triệu Hồng Tài là người sống một thân một mình. Sau khi chết, thi thể người này cũng do người dân trong thôn cùng nhau chung tay bỏ tiền thu xếp ổn thỏa. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, thi thể của Triệu Hồng Tài có thể đến được chỗ mộ của mình hay không còn chưa chắc...

Lâm Tái Xuyên thoáng nhìn qua chiếc giếng cổ sâu không thấy đáy kia.

“Thần sông“.

Thông tin phân cục đưa đến hoàn toàn không đề cập đến chi tiết này. Nói cách khác, một năm trước, chỉ sợ những người dân trong thôn đã dùng lý do khác để thoái thác trước mặt cảnh sát. Trong đầu Lâm Tái Xuyên vụt qua mấy suy đoán, sau đó, anh nói nhẹ giọng: “Vô ý xúc phạm. Nếu đã như vậy thì chúng tôi đi trước, không làm phiền mọi người nữa“.

Người dân trong thôn vẻ mặt u ám nhìn hai người bọn họ. Người đàn ông trung niên xua đuổi, “Sau này cũng đừng đến vì chuyện có liên quan đến Triệu Hồng Tài nữa. Ở đây không chào đón các cậu. Nếu chọc giận thần sông, sẽ không có kết cục tốt“.

Tín Túc không thèm để ý, cười nhạo một tiếng. Cậu vừa định dạy dỗ mấy người già nơi này nên nói chuyện thế nào cho đúng thì Lâm Tái Xuyên đã khẽ kéo tay cậu. Anh khẽ lắc đầu ra hiệu rồi nói nhỏ: “Chúng ta về đã“.

Vẻ mặt Tín Túc hơi ngẩn ra. Cậu hiểu được ý định của Lâm Tái Xuyên. Dù sao cũng không tiện để xảy ra va chạm với người trong thôn ở đây. Hơn nữa, đối phương còn có thể là những “tín đồ” trung thành. Cuối cùng, Tín Túc không nói gì nữa, rời đi cùng Lâm Tái Xuyên.

Hai người đi dọc theo con đường vừa đi qua trước đó, rời khỏi thôn, đến nơi Lâm Tái Xuyên đỗ xe.

Tín Túc ngồi lại trong xe, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nói, “Thái độ của những người trong thôn đối với Triệu Hồng Tài thật khiến người khác phải suy nghĩ. Là tín ngưỡng tự phát trong cộng đồng à?”

Hết chương 143

Đến chương 144

trướctiếp