Trời đổ mưa nguyên cả một ngày, mãi cho đến khi Chu Hoành Viễn tan học vẫn chưa có dấu hiệu muốn tạnh.
Bên ngoài người khác ai cũng túm năm tụm ba, chỉ có Chu Hoành Viễn một mình cầm ô, chậm rãi đi về phía cổng trường, bước chân nó nặng nề, phảng
phất đây là một người trưởng thành với vẻ mặt buồn bã chứ chẳng phải là
một đứa trẻ con nữa.
Trong phút chốc, Chu Hoành Viễn không muốn về nhà một chút nào cả.
Bây giờ đang là thời điểm cơ thể phát triển, buổi trưa Chu Hoành Viễn lại
chưa ăn gì, rõ ràng là nó đang rất đói bụng, nó biết về đến nhà là sẽ có đồ ăn ngon, lại còn có chú út ân cần hỏi han. Thế nhưng, nó lại không
muốn về nhà, chỉ hy vọng sao đoạn đường này có thể dài hơn một chút,
càng dài càng tốt.
Trong lòng Chu Hoành Viễn rất rối bời, thậm
chí nó còn có chút sợ hãi khi phải đối mặt với Trình Dục. Nó không cách
nào giải thích được lỗ thủng trên quần, cũng không biết nên đối diện với những quan tâm ân cần của Trình Dục như thế nào. Ngay lúc này, nó chỉ
muốn trở thành một con đà điểu chôn vùi mình vào trong lòng đất.
Trình Dục lại không để Chu Hoành Viễn được như ý, anh sợ Chu Hoành Viễn không tìm được đường về nhà nên đã đợi ở cổng trường từ sớm, sau khi nhìn
thấy thân hình gầy gò của Chu Hoành Viễn thì vẫy tay với nó, "Hoành
Viễn! Ở đây nè!"
Sắc mặt Chu Hoành Viễn có hơi thay đổi, nhưng mà nó vẫn nhanh chân đi đến, đến khi Trình Dục kéo nó đến bên cạnh thì nó
mới khẽ khàng nhích ra xa anh một tí.
Trình Dục ngượng ngùng sờ
sờ mũi, cháu trai của mình có thói sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân
thể quá nhiều, anh lại cứ quên. Trình Dục vừa oán giận cái đầu đần độn
của mình vừa hỏi, "Ngày đầu tiên đến trường học cùng với các bạn con
thấy thế nào?"
Hô hấp của Chu Hoành Viễn chậm lại trong chớp mắt, ngay sau đó, nó nói, "Dạ vẫn ổn." Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Chu Hoành Viễn nói dối Trình Dục, lời này nói ra tự nhiên đến mức
không biết là giả hay thật nữa.
Trình Dục lại hỏi, "Bài vở có khó không? Ngồi trên lớp nghe có hiểu bài không?"
Lúc này Chu Hoành Viễn lại không nói gì nữa. Nói dối vụ bạn bè này kia thì
còn được, chứ bài tập về nhà thì làm sao giả vờ nổi. Nhìn bộ dạng này
của Chu Hoành Viễn, trong lòng Trình Dục cũng đã tỏ rồi, anh lại sờ sờ
mũi, tìm lời an ủi, "Có gì đâu có gì đâu, để về nhà chú dạy cho con. Lúc chú mới lên thành phố đi học cũng đâu biết gì, giáo viên với bạn bè ai
cũng khinh thường, nhưng mà điều đó không quan trọng, chính thời gian sẽ cho họ biết câu trả lời."
Chu Hoành Viễn liếm liếm đôi môi khô
khốc, ngẩng đầu lên nhìn chú của mình. Sinh viên của đại học hàng top
đeo cặp kính dày cui này mà cũng có lúc nghe không hiểu bài sao?
Trình Dục lải nhải, "Thật đó, tin chú đi, hồi đó đi thi chú chỉ có 32 điểm thôi..."
Trình Dục nói có sách mách có chứng, Chu Hoành Viễn không thể không tin, đến
khi đứng trước cửa nhà, nỗi xấu hổ của nó tựa như đã vơi đi hơn nửa. Vừa mở cửa ra, Trình Dục đột nhiên hỏi một câu, "Hoành Viễn này, chân con
bị làm sao vậy vậy?"
Cả người Chu Hoành Viễn cứng đờ. Nó nhíu mày rồi nói, "Dạ không có gì đâu, con bị ngã trong lớp thôi."
Trình Dục còn đang muốn nói thêm, Chu Hoành Viễn đã lách vào nhà trước, đem
cặp sách đặt lên ghế rồi nói, "Con đi tắm trước đây."
Trình Dục nhìn cánh cửa nhà vệ sinh khóa chặt, trong lòng suy tư, đứa nhỏ này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hoành Viễn ngày nào cũng tắm rửa cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, chờ nó tắm xong đi ra thì Trình Dục mới mới hâm nóng đồ ăn đặt lên bàn.
Hai người đang im lặng ăn cơm, Trình Dục bỗng dưng nói ra lời trong lòng,
"Chú sẽ không ép con nói ra những điều con không muốn nói, nhưng có một
điều con phải luôn nhớ kỹ, bất kể chuyện gì xảy ra, chú vẫn sẽ bảo vệ
con..." Đêm hôm ấy, việc bức bách Chu Hoành Viễn để lộ ra một thân đầy
sẹo đã làm Trình Dục đã đủ hối hận rồi, anh không muốn dùng sự quan tâm
làm cái cớ để gây thêm thương tổn cho đứa nhỏ mẫn cảm mà kiêu ngạo này
nữa.
Chu Hoành Viễn trong lòng nóng bừng, gàn như là muốn kể hết
ra chuyện của ngày hôm nay, nhưng loại cảm xúc này chỉ như thoáng qua,
sau một lát sau lại hóa thành một tiếng "Dạ".
Trình Dục nhíu nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia thất vọng, ngay sau đó là vô vàn tiếc thương.
Hai người ăn xong cơm, một người ngồi ở trước bàn làm bài tập, một người
thì bận bịu rửa chén, đén khi Trình Dục xong việc mới phát hiện sách bài tập của Chu Hoành Viễn vẫn trống trơn.
Trình Dục im lặng thở dài, nói, "Nào, để chú giảng cho con nhé?"
Chu Hoành Viễn xấu hổ đến mức muốn vùi luôn cái đầu nho nhỏ vào trong sách, nhưng nó lại bị ngăn trở bởi bàn tay to lớn ấm áp của Trình Dục. Trình
Dục vuốt ve trán Chu Hoành Viễn, nhẹ giọng nói, "Số âm với số dương à,
ra là vậy..."
Trình Dục vốn đã xuất thân từ khoa Toán, sau này vì kiếm tiền, anh lại có thêm vô số lần đi làm thêm gia sư môn học này.
Đối với Toán cấp 1 như này, giảng bài vừa phải dễ hiểu, giải đáp còn
phải ân cần, đưa cho anh thì phải gọi là quá hợp. Huống chi, đây còn là
một kèm một, chỗ nào Chu Hoành Viễn có hơi không hiểu hoặc còn mơ hồ thì Trình Dục nhìn phát ra ngay.
Cách đối đãi của Trình Dục với Chu
Hoành Viễn là dùng hết 100% kiên nhẫn, không giống với vẻ hùng hổ bức
người của Vua Sư Tử Vàng. Trình Dục giống như một thầy giáo dịu dàng,
dùng giọng nói nhẹ nhàng kể chuyện từ con số này đến con số khác. Chưa
đầy nửa tiếng, Chu Hoành Viễn đã nắm được toàn bộ nội dung của bài học.
Hiểu được lý thuyết rồi thì lúc làm đề quả thực là không thể đơn giản hơn,
có tới mấy chục câu hỏi mà Chu Hoành Viễn làm vừa nhanh vừa chuẩn, vượt
xa tưởng tượng của Trình Dục, ngay cả với dạng đề phụ hơi nâng cao một
chút, dưới sự chỉ điểm của Trình Dục, Chu Hoành Viễn cũng giải được một
cách hoàn hảo.
Một lần phụ đạo này đã khiến Chu Hoành Viễn phục
Trình Dục đến sát đất. Nếu như nói Vua Sư Tử Vàng là một máy đọc vô cảm
thì Trình Dục chính là người khai mở đường học tập cho nó. Trước kia,
mặc dù Chu Hoành Viễn biết Trình Dục học rất giỏi, bằng chứng là mỗi
ngày nhìn thấy Trình Dục học tập với nghiên cứu như vậy trong lòng cũng
rất khát khao, nhưng mà nó vẫn chưa cảm nhận được rõ lắm. Đến bây giờ nó mới biết rõ, chú của nó xuất sắc đến mức nào. Nó nghĩ rằng, nếu trong
trường trung học số 14 có một giáo viên như Trình Dục thì tỷ lệ trúng
tuyển năm sau chắc chắn sẽ đứng nhất toàn khu. Chẳng qua, chú út của nó
sau này còn phải học hành, không nên đi theo dạy dỗ mấy đứa nhỏ trời
sinh vụng về mới phải.
Ngoài trời mưa vẫn chưa ngừng, ngược lại có vẻ càng ngày càng nặng hạt.
Nguyên cả ngày lăn tới lộn lui, sau khi làm xong bài tập về nhà, Chu Hoành
Viễn đã buồn ngủ đến không chịu nổi. Trình Dục đang bận bịu với nghiên
cứu của mình, Chu Hoành Viễn cũng không muốn trở về phòng một mình, nó
ép mình ngồi ở trước bàn ăn, gật gù với quyển sách giáo khoa.
Đột nhiên, sấm chớp đánh một tiếng, Chu Hoành Viễn chợt tỉnh lại từ cơn
buồn ngủ, hoảng sợ kêu thành tiếng. Trình Dục lúc này mới ngẩng đầu, đưa mắt hỏi thăm Chu Hoành Viễn, "Con làm sao vậy? Ngủ gật rồi à? Không sao không sao, đừng sợ, chỉ là sấm sét thôi, buồn ngủ thì đi ngủ đi." Nói
xong, Trình Dục lại cúi đầu, vội vội vàng vàng làm tiếp việc của mình.
Ở trong lòng Trình Dục, Chu Hoành Viễn không phải là một đứa trẻ nhát
gan. Anh đã từng ra ngoài lúc nửa đêm, cũng từng để bạn nhỏ Hoành Viễn ở nhà một mình, lại còn không biết bao nhiêu lần đắm chìm trong nghiên
cứu khoa học mà để cho Hoành Viễn tự mình đi ngủ... Nhưng mà hôm nay,
Hoành Viễn bé nhỏ lại đặc biệt quấn người, ấp úng nửa ngày chỉ nói ra
một câu, "Con không buồn ngủ, con chỉ muốn ngủ cùng chú thôi."
Trình Dục cười cười, bất đắc dĩ bỏ cuộc, sắp xếp lại giấy trong tay, xoa xoa
mái tóc mềm mại của Chu Hoành Viễn, nói, "Còn làm nũng với chú nữa chứ?
Được rồi, chú cháu mình đi ngủ thôi."
Hai chú cháu cùng nằm trên
giường, hiếm khi Chu Hoành Viễn không phân định Sở hà Hán giới[1] với
Trình Dục, hai người vai kề vai, chân tựa chân, cùng nghe tiếng mưa rơi
lộp bộp ngoài cửa sổ, chẳng qua bao lâu đã tự mình say giấc.
[1] Từ gốc: 楚河漢界 (Sở hà Hán giới), đây là tên một con sông định ra biên giới giữa hai nước Sở và Hán
Mưa vẫn rơi, đến nửa đêm lại có tiếng sấm ầm ầm, bạn nhỏ Hoành Viễn đột
nhiên giống như quỷ ám, mỗi một tiếng sấm đánh xuống đều làm cho nó run
bần bật.
Ban đầu, chăn của Chu Hoành Viễn che đến bụng, nhưng khi tiếng sấm vang lên, Hoành Viễn bé nhỏ vốn đang ngủ say liền kéo chăn
lên trùm đầu, ngay sau đó, cả người nó cuộn thành một quả bóng run run
trong chăn, miệng còn lầm bầm gì đó nghe không hiểu.
Trình Dục
nhìn nó như vậy vừa nghi hoặc vừa đau lòng, vội vàng ngồi dậy, gỡ chân
tay đang cuộn tròn của Chu Hoành Viễn ra, dùng tay ôm đứa nhỏ vào lòng,
miệng liên tục nói, "Nào đừng sợ, đừng sợ nữa, chỉ là sấm sét thôi, có
chú đây rồi, chú ở ngay đây mà."
Có lẽ là Hoành Viễn bé nhỏ nghe
được lời Trình Dục nói, cơ thể nó dần dần thả lỏng, Trình Dục cũng chậm
rãi ngủ thiếp đi, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cơ thể Hoành Viễn
giống như là có một cơ chế gì đó, mỗi một lần sấm sét đánh là nó không
ngừng run rẩy bên cạnh Trình Dục.
Trình Dục lần nữa tỉnh lại, nhẹ nhàng vỗ bả vai Chu Hoành Viễn an ủi đứa nhỏ này.
......
Vật vã như vậy suốt cả đêm, đến khi mưa dần tạnh, tình hình của bạn nhỏ
Hoành Viễn mới coi như có chút chuyển biến tốt đẹp. Trình Dục mệt mỏi
không chịu nổi, rốt cục cũng ngủ thiếp đi.