Vội vội vàng vàng từ taxi chuyển sang xe buýt, từ tuyến này lại đổi sang hai tuyến khác nữa, đến khi Trình Dục về đến nhà thì đã quá 9 giờ đêm,
vượt xa giờ tan tầm hằng ngày của anh nhiều. Nhưng may là trong một
tháng lúc nào cũng sẽ có vài ngày tăng ca muộn như vậy, nên anh không
phải lo về việc phải giải thích thế nào. Nghĩ đến đây, Trình Dục mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa rồi đứng ở huyền quan thay giày.
Chu
Hoành Viễn có để dành bữa tối lại cho anh, bây giờ tay nghề nấu nướng
của Chu Hoành Viễn càng ngày càng tiến bộ, tuy vẫn chưa bằng "ân sư thụ
nghiệp" của mình, thế nhưng cũng làm ra được một canh một mặn giống y
như đúc.
Chu Hoành Viễn đang ngồi ở một bên bàn ăn làm bài tập,
nghe được tiếng động cũng không quay đầu lại, hơi thở quen thuộc khuếch
tán trong không khí thật sự khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều
Trình Dục nhìn bóng lưng quen thuộc dưới ánh đèn ấm áp đó, trong lòng như có
một dòng nước ấm chảy qua. Anh đặt túi bánh rán chiên dì Nguỵ đưa lên
bàn ăn, sau đó vươn tay ra ôm đứa cháu trai nhỏ từ phía sau, thản nhiên
nói, "Hôm nay ở văn phòng có hơi nhiều việc nên chú phải ở lại tăng ca
thêm một chút."
Cơ thể Chu Hoành Viễn hơi cứng lại, mi tâm nhíu
chặt, nghe Trình Dục nói vậy bèn chậm rãi xoay người lại, cười nói,
"Không sao đâu chú." Tuy Trình Dục có điện thoại di động, nhưng mà ở nhà lại không có điện thoại bàn, trước kia khi tăng ca cũng không có thời
gian thông báo cho Chu Hoành Viễn, vậy nên hai chú cháu đã thoả thuận,
nếu như đến 7 giờ tối mà Trình Dục vẫn chưa về nhà, thì Chu Hoành Viễn
không cần phải đợi nữa mà sẽ tự nấu tự ăn. Bời vì thoả thuận này nên
Trình Dục cũng không quá đặt nặng vấn đề, cũng không nhận ra Chu Hoành
Viễn đang hơi sai sai, anh tự mình đi vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Chu Hoành Viễn nhìn chăm chú vào bóng lưng Trình Dục, nhanh chóng quét từ
trên quét xuống, cuối cùng ánh mắt rơi vào mấy vết bùn trên ống quần
Trình Dục.
Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, cuốn sách tiếng Anh trước mặt bỗng trở nên giống như thiên thư, đọc vào không hiểu gì cả.
Cậu đã sớm phát hiện ra sự thay đổi của Trình Dục rồi, bắt đầu từ buổi sáng cuối tuần khó hiểu kia, vô định và bàng hoàng, đấu tranh cùng bất đắc
dĩ, tất cả những thứ đó giống như lụa trắng buột chặt lấy cậu, khiến cậu hít thở không được mà giãy dụa cũng không xong.
Cậu biết bí mật của mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị phơi bày, suy nghĩ này nảy
sinh từ lúc rời khỏi trấn Chu, lúc dì Nguỵ ra vẻ muốn nói lại thôi, lúc
người người nhà nhà biết đến sự không đứng đắn của Lý Diễm Hoa, nó nảy
sinh vào buổi sáng sớm ngày hôm đó, có một người đàn ông xuất hiện...
Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, ngày này sẽ đến sớm như vậy, nó
khiến cậu hoàn toàn không thể chống cự.
Từ lâu Chu Hoành Viễn đã biết mình không phải là con trai của Chu Hoành Viễn rồi, đây là bí mật
mà mọi người ai ở trấn Chu cũng biết. Ban đầu đó chỉ là một suy đoán nực cười vớ vẩn, thế nhưng sau đó, những câu chuyện người hàng xóm kể với
vẻ cười cợt và khinh miệt, vài sự thật từ mấy đứa nhóc làm bộ lỡ miệng
nói ra, và cả nhiều suy đoán thăm dò của mấy người hóng hớt...
Vào những đêm không ai có thể nhìn thấy cậu, vào những ngày đau khổ đến mức không còn nơi để ẩn náu, Lý Diễm Hoa đã từng dùng hết những lời ác độc
nhất để mắng cậu, cậu cũng đã từng sụp đổ khóc rất to, tự hỏi chính mình liệu có phải là con của bọn họ không, thế nhưng, câu trả lời cậu nhận
được lại chỉ là những trận chửi bới và nguyền rủa gay gắt hơn, lẫn trong đó còn có câu chửi "thằng con hoang" đầy độc địa và chán ghét.
Khoảnh khắc đó, Chu Hoành Viễn đã biết được chân tướng, không cần phải nói
huỵch toẹt ra, cuối cùng cậu cũng hiểu được, từ khi mình tồn tại cho đến lúc mình được sinh ra, từ khi mình cất tiếng khóc chào đời cho đến bây
giờ, từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ là một sinh linh đáng được chúc
phúc.
Chỉ bằng một ánh mắt, cậu đã biết, nếu không phải vì có
mình, Lý Diễm Hoa chắc chắn sẽ không gả cho Chu Vân Vĩ, và cậu cũng hiểu rõ, bản thân mình không có nửa phần liên quan đến nhà họ Chu.
Đôi khi, dưới những bạt tai không thương tiếc của Chu Vân Vĩ, thậm chí cậu
còn cảm thấy có lẽ người cha hời hèn hạ này đã biết được bí mật đó rồi,
nếu không thì sao gã có thể đánh con mình đến nỗi da bong thịt tróc mà
trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười nham hiểm như vậy chứ? Cậu cũng từng
nghĩ, rồi có một ngày cậu sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi căn nhà này,
thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, đây lại trở thành một bí mật vĩnh
hằng.
Cậu biết Chu Vân Vĩ sẽ chết thảm, cậu cũng vô số lần
nguyền rủa gã, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ ngày đó lại đến một cách đột
ngột như vậy.
Chu Vân Vĩ chết, Lý Diễm Hoa bỏ chạy, cậu mất đi
hết thảy, rơi vào tình cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, thế mà chỉ trong một
đêm, vận mệnh lại đem Trình Dục đến với cậu.
Cậu biết rõ mình và Trình Dục không có một chút huyết thống nào, cậu hiểu được rằng mình
không nên kéo người thanh niên hơn hai mươi tuổi này cùng lên thuyền,
cậu nhận ra rằng mọi sự an ổn và hạnh phúc này của mình đều là trộm
được, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại, nhưng làm sao cậu có thể mở
miệng nói với người thương cậu nhất trên đời này rằng, "Chú đừng để ý
đến con nữa, con chỉ là một thằng con hoang thôi."
Cậu làm không được, dù có cho cậu thêm một trăm lần, một ngàn lần, hay một vạn lần,
cậu vẫn tham lam hơi ấm trên người Trình Dục, mê mẩn nét dịu dàng trong
đôi mắt Trình Dục.
Vậy cậu có thể làm gì đây? Tất cả những gì
cậu có thể làm là thể hiện bằng hành động, cho anh thấy cậu quan tâm đến anh nhiều bao nhiêu, và quyến luyến không thể rời khỏi anh như thế nào.
Trước kia, Chu Hoành Viễn không muốn nói ra những lời như cảm ơn với thương
yêu, thế mà trong khoảng thời gian này, cậu như bất cần mọi thứ, thật
thật giả giả, nói toàn những lời hoa mỹ dỗ dành Trình Dục đến là vui vẻ.
Thế nhưng mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, mỗi khi nằm ngủ bên
cạnh Trình Dục, cậu lại không khỏi nhiều lần tự hỏi mình, làm như vậy đã đủ chưa? Chẳng lẽ người chú trẻ tuổi này thật sự sẽ không nỡ buông tay
cậu, chú thật sự sẽ để mình ở lại sao?
Sống chung với nhau hơn một năm, Chu Hoành Viễn hiểu rất rõ Trình Dục. Anh
thiện lương và mềm lòng đến mức yếu đuối, Trình Dục thà rằng tự mình
nuốt xuống đau đớn và bất bình còn hơn phải khiến người khác khó chịu.
Nhưng mà đó chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường, Chu
Hoành Viễn không tin đối với một chuyện "đúng sai rõ ràng" như vậy mà
Trình Dục vẫn sẽ bỏ qua. Cậu không tin rằng sau khi biết được mình với
anh không cùng huyết thống thì Trình Dục vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, vẫn
sẵn lòng xem cậu như người thân, để cậu ở trong cái nhà này.
Chu Hoành Viễn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào hàng chữ Tiếng Anh khó đọc,
chờ đợi lời phán quyết của số phận và...tiếng quở trách của thần linh.
Chỉ mới có vài phút, thế nhưng đối với Chu Hoành Viễn mà nói, vài phút này
lại dài hàng thế kỷ, cậu đau khổ, giãy dụa, con tim cứ thế lửng lơ, thậm chí trong lòng cậu còn nghĩ, rốt cuộc Trình Dục sẽ chọn cách nào để làm rõ mọi thứ đây, anh sẽ nói một cách nhẹ nhàng tự tại, xem như là vứt
được một cục tạ sao? Hay là anh sẽ dứt khoát chỉ vào mặt mình mắng to
một trận.
Trình Dục lúc này hoàn toàn chẳng biết Chu Hoành Viễn
đang suy diễn cái gì trong đầu, anh chỉ bưng đĩa đi tới ngồi vào bàn,
lấy một cái bánh rán chiên kẹp thêm nhân vào ăn ngấu nghiến, chốc lát đã sạch cả đĩa. Mấy ngày nay cực khổ quá, hầu như anh chả ăn gì, lúc này
thật sự đói hoa cả mắt.
Giàu có rồi mới biết lễ tiết[1], ăn no
bụng rồi, Trình Dục mới đột nhiên thấy ngượng ngùng, anh cười cười, có
hơi thẹn thùng nói, "Hôm nay bận bịu thật đấy, mệt muốn chết luôn..."
[1] Câu đầy đủ là "Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh
nhục", ý nói là chỉ khi con người ta đủ đầy rồi thì mới để tâm đến những thứ như lễ tiết và vinh nhục
Trình Dục lại lải nhải tiếp, "Trên đường chú thấy có người bán bánh rán chiên, nhìn có vẻ cũng ngon."
Tim Chu Hoành Viễn nảy mạnh hai cái như đánh trống, cậu không biết lí do
tại sao đến giờ này Trình Dục vẫn còn muốn giải thích với cậu, thậm chí
còn nói dối nữa, có ý nghĩa gì chứ? Chẳng nhẽ ngoài hai chữ huyết thống
ra, giữa bọn họ còn có một con đường khác để đi sao?
Đột nhiên cậu cảm thấy mình không hiểu nổi Trình Dục, ngay sau đó, trong lòng cậu thờ ơ, chỉ gật gật đầu hai cái, không nói gì.
Trình Dục dọn chén đũa, đứng dậy đi tới bếp rửa, sợ làm ồn đến Chu Hoành Viễn nên anh còn cẩn thận đóng cửa bếp lại.
Chu Hoành Viễn lại không nhịn được, cậu đứng dậy đi đến cửa chính, xách
giày da Trình Dục lên, nhìn chằm chằm vào đế giày của anh.
Ngay tức khắc, cả người Chu Hoành Viễn run rẩy, hai tay cậu không ngừng run lên, cố sức đem giày đặt về chỗ cũ.
Chú cậu sau một ngày làm việc, đế giày lại loang lổ vết phân gà.
Trình Dục rửa xong chén bát đi từ phòng bếp ra thì Chu Hoành Viễn đã nằm sấp
trên bàn làm bài tập rồi, dáng vẻ y như mọi ngày, Trình Dục dùng khăn
lông lau lau tay, sờ đầu Chu Hoành Viễn, nói, "Hoành Viễn ngoan thế, có
bài nào không hiểu không?"
Hiện giờ Chu Hoành Viễn đã là học
sinh siêu giỏi rồi, càng ngày càng tiến bộ trong việc học, có rất ít bài không biết làm, chỉ cần nhìn đáp án phân tích cũng có thể hiểu được, mà dù cho cậu có không hiểu câu nào thì sáng hôm sau chỉ cần tranh thủ lên lớp thảo luận với Ngô Tư Nguyên và Trịnh Minh Khôn là được. Cậu không
muốn làm phiền Trình Dục, cậu chỉ muốn Trình Dục thấy cậu ưu tú, hiểu
chuyện, ngoan ngoãn, hiếu thuận, chứ không muốn để anh lại hao tâm tổn
sức vì cậu.
Chu Hoành Viễn biết Trình Dục đã đủ vất vả rồi, vậy
nên cậu không muốn trở thành kẻ không biết điều ở thời điểm then chốt
này, trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp tình thân buồn cười giữa hai
người họ.
Sự nũng nịu của cậu là vẻ ngây thơ cố tình diễn ra, sự ỷ lại của cậu lại vừa vặn khiến người khác yêu thích, vì Trình Dục, cậu viết công thức này đến công thức khác, tự tay thiết kế từng bộ thuật
toán một, nhưng lại không phân được rõ cái nào là chân tình, cái nào là
giả ý.
Chẳng qua, thật hay giả đều không quan trọng, Chu Hoành Viễn chỉ biết, cậu không thể rời khỏi Trình Dục.
Cho nên Chu Hoành Viễn lắc đầu, nói với Trình Dục, "Dạ không có, con biết
làm mà." Nói xong, cậu tựa vào Trình Dục, quen thuộc dụi dụi đầu trước
ngực anh. Trình Dục đương nhiên rất hưởng thụ, mỉm cười xoa xoa đầu cậu. Trình Dục cũng không đi sâu tìm hiẻu xem Chu Hoành Viễn làm bài tập thế nào, chỉ giục cậu, "Làm bài xong thì đi ngủ liền nhé", sau đó một mình
đi vào phòng tắm.
Chu Hoành Viễn không hiểu, vì sao Trình Dục
vẫn ra vẻ không biết chút gì cả, không phải chú ấy nên tức giận sao?
Không phải chú ấy nên khiếp sợ sao? Chú ấy nên tỏ vẻ nhẫn nhịn nhưng lại không nhịn nổi rồi nói hết mọi chuyện ra mới phải chứ? Chú ấy phải đuổi cậu ra khỏi nhà mới đúng chứ?
Nhưng Trình Dục lại không làm gì cả, anh vẫn giống như thường hỏi han bài vở và giục cậu đi ngủ sớm chút mà thôi.
Giờ khắc này, Chu Hoành Viễn thấy hơi buồn cười, cậu nghĩ, thì ra giữa hai
người họ, Trình Dục mới là diễn viên giỏi nhất, anh thế mà lại làm bộ
như không hề để ý gì hết. Cậu thậm chí còn hơi hướng tự ngược khi cân
nhắc xem rốt cuộc thì Trình Dục có thể diễn kịch đến bao lâu, sau đó khó tránh khỏi việc phải chuẩn bị đường lùi cho chính mình.
Nhưng
một thiếu niên mới mười ba tuổi làm gì còn đường sau nào chứ? Cậu chỉ có một vị thần này, Trình Dục từ lâu đã là tuyệt địa cuối cùng của cậu.
Buổi tối, hai người vẫn nằm cạnh nhau như trước, rõ ràng là khoảng cách
trong tầm tay, nhưng lại tựa như bị cả một dải ngân hà ngăn cách. Bọn họ đều có tâm tư riêng, nhưng không ai nói gì.