Chỗ ngồi mới của Chu Hoành Viễn là ở giữa hai người cao, chỉ là một người gầy một người mập.
Bạn mập tên là Trịnh Minh Khôn, lớp trưởng lớp 2, còn bạn gầy tên là Ngô Tư Nguyên lớp phó học tập của lớp 2. Hai người anh em này ngày nào đi ra
đi vào cũng có nhau, như tuy hai mà một đó, vào lớp thì châu đầu ghé
tai, ra khỏi lớp thì đi chơi thành cặp, phải nói là dính nhau hơn sam
nữa. Thầy Thôi cứ đau đầu về vấn đề này mãi thôi, nhưng mà hai bạn đó
người này học còn tốt hơn người kia, lại rất giỏi nịnh nọt, khó mà bắt
lấy được nhược điểm, chỉ có thể nhỏ nhẹ khiển trách, nhưng mà làm gì có
miếng tác dụng nào. Thầy Thôi bất lực rồi, nhưng lại không thể bỏ mặc
chuyện này được, thế nên đành phải đặc biệt điều động Chu Hoành Viễn xen vào giữa chúng thôi.
Cứ thế, giữa bạn mập và bạn gầy có thêm
một người sống sờ sờ, không thể thoải mái được như trước nữa, chuyện có
nhiều đến đâu cũng phải đợi đến khi tan học lại nói tiếp, bọn họ ngày
nào cũng mặt mày đưa tình nhìn nhau trong im lặng và đau khổ, trông rất
chi là Ngưu Lang Chức Nữ. . ngôn tình tổng tài
Trịnh Minh Khôn với Ngô Tư Nguyên là người hào sảng, trọng nghĩa và nhiệt
tình, chúng biết hồi Chu Hoành Viễn còn ở lớp 1 chẳng có ngày nào được
yên thân, đã thế mắt lại còn bị thương, vậy nên hai người họ càng quan
tâm tới nó, sợ Chu Hoành Viễn mới đến chưa quen với lớp cho nên làm gì
cũng réo nó theo. Chẳng bao lâu sau, ba người bọn họ đã hình thành thế
tam giác sắt, mỗi người đều có lực từ của riêng mình.
Tuy lớp 1
và lớp 2 ở khác tầng nhau, nhưng đến bữa trưa thì lại ăn cùng một chỗ.
Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên sợ Chu Hoành Viễn ghi hận thù cũ làm
người ta cười chê nên phải gọi Chu Hoành Viễn cùng đi ăn. Hai người họ
ai cũng có tài hùng biện, đụng phải nhau thì ta nói càng phi thường hơn, y như hai khẩu súng máy đồng thời khai hoả, nói gì mà từ đầu buổi đến
cuối buổi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Chu Hoành Viễn an tĩnh vui vẻ ngồi một bên, vào lớp nghe hai người họ thầm thì không dứt thì
thôi đi, ra khỏi lớp cũng không được yên ổn nữa, nó vừa cảm thấy bất
lực, nhưng đồng thời trong tim cũng âm ỷ cảm động.
Cứ thế một
thời gian dài trôi qua, dần dà cũng không còn thấy phiền nữa, thậm chí
có đôi lần ăn cơm một mình nó còn thấy buồn chán không quen.
Nhà Chu Hoành Viễn và Trịnh Minh Khôn ở cùng hướng, cho nên ra về sẽ đi
cùng nhau, còn nhà Ngô Tư Nguyên ở hướng ngược lại, mỗi lần chia tay,
lúc nào hai diễn viên một mập một gầy cũng có thể diễn một vở kịch hoành tráng, ai không biết nhìn vào còn tưởng là sinh ly tử biệt đấy.
Lúc đầu, Chu Hoành Viễn còn thấy khó hiểu với kiểu cường điệu của hai người họ, lần nào cũng đỡ trán nhéo tay, cảm giác cực kỳ mất mặt, thế nhưng
mà lâu dần nó hết thấy xấu hổ luôn rồi, dù sao thì nhân vật chính người
ta diễn cũng thoải mái tự tại quá mà, vậy nên nó rất vui vẻ đứng một bên xem kịch.
Mặc dù Chu Hoành Viễn nghỉ học ba tháng, nhưng bởi vì vẫn luôn có Trình Dục giảng bài cho nó cho nên việc học cũng không bị
trì hoãn, không chỉ theo kịp bài trên trường mà phong độ còn rất tốt.
Đối với chuyện này, thầy Thôi khá là bất ngờ, sau này hỏi ra mới biết,
chú của Chu Hoành Viễn là sinh viên loại giỏi của khoa Toán đại học S.
Thành tích tiến bộ, lại có thêm bạn bè, tâm trạng Chu Hoành Viễn rõ ràng đã
tốt hơn trước nhiều lắm, đôi khi vô tình gặp lại bạn cùng lớp cũ, nó
cũng không còn cảm thấy oán giận như trước nữa.
Vì Chu Hoành
Viễn xin nghỉ bệnh nên nó bị bỏ lỡ kỳ thi giữa kỳ, thế nên chàng trai
trẻ này đang cố gắng hết sức để chuẩn bị cho đợt thì cuối kỳ, cực kỳ
quyết tâm trở thành quả bom của lớp mới, không chỉ để các bạn ở lớp mới
này thấy, mà còn để những đứa ngày xưa xem thường nó nhìn rõ tên của nó.
Lúc trước, khi Chu Hoành Viễn còn học ở trường tiểu học dưới
trấn, lúc nào nó cũng đứng đầu, khi vừa mới lên thành phố còn nhiều cái
chưa quen nên đầu năm khai giảng mới không theo kịp bài. Bây giờ, khi đã có Trình Dục dạy kèm cùng với sự trợ giúp từ phía hai cậu bạn mập ốm
kia thì nó cứ như cá gặp nước, không còn gặp khó khăn trong việc học tập nữa.
Trình Dục thấy rất vui trước sự thay đổi này của Chu Hoành Viễn, thằng nhóc càng ngày càng thấy sáng sủa. Lúc còn ở lớp 1, Chu
Hoành Viễn chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện thầy cô bạn bè trong
lớp, nhưng mà bây giờ, nó sẽ tự mình kể về giáo viên và bạn học, đôi khi vui lên còn kể cho Trình Dục nghe vài chuyện tiếu lâm trong lớp, chọc
cho Trình Dục không nhịn được cười.
Mỗi lần như vậy, trái tim Trình Dục bỗng chốc mềm mại, vì anh biết, mọi chuyện đều đang đi theo đúng hướng.
Mùa đông năm 2004 là một mùa đông ấm áp đối với thành phố J. Cho đến cuối
tháng 12, không khí vẫn ẩm ướt và dấp dính, quần áo phơi mãi chả thấy
khô, chăn bông sờ vào cũng mang theo cảm giác ướt át, huồng hồ trong nhà lại không có hệ thống sưởi, độ ẩm cao khỏi phải bàn. Chu Hoành Viễn rất khó chịu với chuyện này, nhưng nó cũng đâu thể làm gì khác.
Tháng một đến, không khí lạnh mới từ Bắc tràn vào Nam, nhiệt độ giảm mạnh, kèm theo mưa dông liên tiếp nhiều ngày.
Buổi tối thứ sáu, sấm chớp cứ đánh rầm rầm đứt quãng cả đêm, Chu Hoành Viễn
cả đêm chập chờn không ngủ được. Mới đầu Trình Dục ngủ thiếp đi rồi,
nhưng không bao lâu thì tỉnh lại, anh theo bản năng với tay sang sờ sờ
Chu Hoành Viễn mới phát hiện tay chân thằng nhỏ toát mồ hôi, cứng đờ
cuộn trong chăn.
Trình Dục đau lòng, nhích lại gần, ôm cháu trai vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về thân thể Chu Hoành Viễn, khi thì nhỏ giọng
nói, "Hoành Viễn, Hoành Viễn đừng sợ, chú ở đây, có chú đây rồi", lúc
thì lại, "Không sao hết, chú sẽ bảo vệ con, chú sẽ luôn canh bên cạnh
con."
Chu Hoành Viễn nghe thấy giọng của anh mới hơi thả lỏng,
sau đó dần dần ngủ thiếp đi, chỉ là khi Trình Dục vừa buông nó ra, nó
lập tức biến thành bộ dạng run rẩy cuộn tròn trong chăn.
Không
còn cách nào khác, Trình Dục đành phải ôm nó cả đêm, đợi đến khi sắc
trời dần sáng, tiếng sấm dần ngơi nghỉ mới nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của hai chú cháu hoàn toàn mất hiệu lực,
không dậy nổi, cũng may là hôm nay thứ bảy, nên bọn họ dứt khoát nằm ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời gần đứng bóng rồi mới bò ra từ trong chăn.
Trong nhà không có hệ thống sưởi, mùa đông năm nay đến hơi muộn, nhưng dù gì
cũng là thành phố phía Bắc, không thể khinh thường được. Vì thế, Trình
Dục sẽ luôn xuống giường trước, đưa từng cái quần cái áo cho Chu Hoành
Viễn, nhìn Chu Hoành Viễn ở trên giường mặc đồ xong rồi mới cho nó
xuống.
Theo lẽ thường, lúc này, hai chú cháu sẽ luôn nói nói
cười cười, miệng sẽ không ngừng oán giận cái nhà lạnh cóng, nhưng mà hôm nay tinh thần của Chu Hoành Viễn lại không tốt như mọi ngày, cứ mãi cúi đầu, điệu bộ như phạm lỗi.
Trình Dục biết nó đang suy nghĩ gì,
cảm thấy có hơi buồn cười, xoa đầu nó, cố ý hỏi, "Sao vậy? Hoành Viễn có chuyện gì không vui hả?"
Chu Hoành Viễn cúi đầu chúi xuống bộ quần áo đang mặc dở, một lòng một dạ giấu mặt đi.
Trình Dục ngồi trở lại giường, ôm lấy vai nó, hỏi, "Sao lại buồn thế, nói chú nghe với nào."
Chu Hoành Viễn là đứa nhỏ từ bé đã quen khổ, dù được Trình Dục chăm sóc chu đáo nửa năm, nhưng nó vẫn không quen yếu thế, không quen việc được
người khác đặt lên đầu quả tim để thương yêu.
Ngay cả ba mẹ nó
cũng chưa từng biết bí mật này, thế mà hết lần này đến lần khác bại lộ
trước mặt chú út, đến ba mẹ nó còn chưa thèm để ý, vậy mà lúc nào cũng
được chú út đặt ở trong lòng.
Chú út nó biết quá rõ sự bất
thường của nó, không phải là chú không quan tâm nó, mà là vì hiểu rõ tự
tôn và chững chạc của nó nên mới dằn xuống những lời muốn nói, chỉ chờ
nó chủ động đề cập.
Trên đời này không còn ai thương nó hơn Trình Dục nữa, cũng không một phụ huynh nào dịu dàng săn sóc hơn Trình Dục.
Hạnh phúc này là những gì nó đã đánh cắp, một lần nữa nó tự nói thầm trong lòng.
Chu Hoành Viễn lơ đãng cắn chặt môi mình, trong tích tắc cắn gần như muốn
chảy máu, hệt như trái tim đang thắt lại của nó lần lượt bị bị sự dịu
dàng của Trình Dục mở ra, hệt như thân thể đầy vết sẹo kia của nó bị
Trình Dục nhìn thấy, những lời nói đầy xấu hổ kia sẽ không có chỗ trốn
trước mắt Trình Dục.
Chỉ là, lần này nó tự nguyện.
"Ông
nội mất vào tháng bảy." Chu Hoành Viễn chậm rãi nói, câu đầu tiên lại
chính là về cái chết làm người ta không thở nổi, cũng may là cả Chu
Hoành Viễn lẫn Trình Dục đều không có quyến luyến sâu sắc gì lắm với Chu Quân đã qua đời kia.
"Hôm đó trời mưa rất to, sấm sét lại đánh
liên tục. Trên mặt đất rất trơn trượt, tuổi ông lại lớn, thân thể cũng
không tốt, con có khuyên ông không nên ra ngoài uống rượu nhưng ông lại
không nghe, còn nói muốn đánh con, nói chung là con không cản được, ông
nhất định phải đi..."
Trình Dục rùng mình. Giờ đây anh đã không
còn nhớ được bộ dáng Chu Quân nhìn ra sao nữa, những ấn tượng tốt xấu đó đã bốc hơi theo năm tháng, cuối cùng hoá thành một làn sương mờ ảo bắt
không được nhìn không thấy. Nhưng khi Chu Hoành Viễn nói đến chuyện này, những ký ức khép kín đó bỗng nhiên mở ra trong nháy mắt. Anh hiểu quá
rõ tính cách Chu Quân, lười biếng, xảo quyệt, lươn lẹo, độc ác, những
thứ này anh trải nghiệm không thiếu thứ gì. Có thể nói, không chỉ Chu
Quân, mà Chu Vân Vĩ cũng là loại người như vậy. Nếu Chu Hoành Viễn mà
khuyên được Chu Quân ở nhà thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Chuyện này, Trình Dục có thể tưởng tượng được.
Chu Hoành Viễn hiển
nhiên cũng nhớ tới rất nhiều chuyện không tốt, nó ngừng một chút, mới
nói tiếp, "Sau khi ông đi, mưa càng lúc càng lớn, sấm sét càng lúc càng
to. Ông nội cũng cả đêm không về. "
"Ngày hôm sau, trên đường đi học con đi dọc theo mương, vừa mới đi bộ vài mét đã thấy ông nội đang nổi lềnh bềnh giữa mương."
Trình Dục sống một đời thẳng thắn, nhớ tốt không nhớ xấu, phần lớn thời gian
anh sẽ cố tình quên đi những thương tổn và uất ức bản thân gặp phải, chỉ là những đau khổ giãy giụa của tuổi thơ đã cắm rễ ở đáy lòng, chỉ cần
hơi không để ý chút thôi là sẽ bị gợi lên trở lại.
Trình Dục
nhíu chặt mày, anh không biết mình nên lấy tâm tình như thế nào để đối
mặt chuyện này, thương tiếc sao? Buồn bã không? Hay là hả hê vì mối thù
vĩ đại đã được báo. Không có cảm xúc nào, không có ngôn từ nào đủ để
diễn tả tâm trạng anh lúc này.
Anh đã đoán rằng Chu Quân sẽ
không thể ra đi một cách tốt đẹp được, anh cũng đã chấp nhận cái chết
của Chu Quân rồi, nhưng khi đứa cháu trai nhỏ của anh dùng lời lẽ thẳng
thắn nhất kể chuyện này với anh, anh vẫn có chút bối rối.
Trình
Dục luống cuống nhìn thoáng qua đứa cháu nhỏ của mình, yếu ớt ôm nó một
cái, nói, "Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đây không phải là
lỗi của con."
Đương nhiên Chu Hoành Viễn biết đây không phải lỗi của mình, trên thực tế, cái chết của Chu Quân cũng không làm nó thấy
buồn bã, ông ta chỉ là một lão già xấu xa thích đánh thích mắng nó thôi, chết thì chết, nó chả quan tâm.
Chỉ là, đây là lần đầu tiên Chu Hoành Viễn đối mặt với cái chết, cũng là lần đầu tiên nó gặp phải chấn
động và biến cố lớn đến vậy, sự sợ hãi sâu xa trong nội tâm còn nhiều
hơn bội lần so với cái gọi là khổ sở.
Điều nó lo sợ không phải là cái chết của Chu Quân, mà chính là cái chết của bản thân nó.
Chết, có nghĩa là hết. Điều này, Chu Hoành Viễn sớm đã hiểu được.