Cuộc sống của hai chú cháu bọn họ trôi qua một cách giản đơn và tẻ nhạt. Như một vòng lặp cứ quay đi quay lại, ngày nào cũng như ngày nấy đầy
rẫy những cơn mưa tí tách rơi và sự ẩm ướt không thể xua tan, y hệt như
tâm trạng u ám khổ sở của Trình Dục.
Đôi khi trong một vài khoảnh khắc, Chu Hoành Viễn sẽ cảm thấy không thở nổi. Đó là khi Trình Dục đột nhiên ngẩn người, là khoảnh khắc Trình Dục nhíu mày thật chặt, là vô số đêm cả hai đều trằn trọc không thể ngủ, là vô vàn những lần trong lòng
đã tỏ nhưng mặt ngoài lặng im. Tương tự như khổ sở của Trình Dục không
có chỗ để xả, áp lực của Chu Hoành Viễn cũng không cách nào giải quyết
được. Nhưng mà, trong lòng Chu Hoành Viễn hiểu rõ, nó không nên như vậy. Trình Dục đã vì nó mà phải trả giá quá nhiều, hơn nữa anh lại chưa bao
giờ tỏ ra oán giận, vậy thì nó có tư cách gì để phàn nàn. Chỉ là bầu
không khí vô vọng mà áp lực này khiến Chu Hoành Viễn gần như tuyệt vọng, nó thậm chí còn có chút mong chờ được trở lại trường học, chỉ hy vọng
có một chút không gian để hít thở.
Tuy vậy, phần lớn thời gian,
Trình Dục vẫn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, anh vẫn luôn quan tâm
đến người thân duy nhất của mình, cười với nó, đùa với nó, an ủi nó, và
dạy dỗ nó. Trình Dục xứng chức là người thầy giỏi nhất khi biết cách
biến một môn học khô khan thành một thứ gì đó khác biệt và thú vị. Có
thể nói, Trình Dục là một phụ huynh tuyệt vời, anh đã trao cho bạn nhỏ
Hoành Viễn mọi sự quan tâm và tin tưởng nó cần có.
Bao nhiêu lần Chu Hoành Viễn phải đè nén cảm giác muốn chạy trốn khỏi nơi này, thì
bấy nhiêu lần nó khát khao được ở bên cạnh Trình Dục trong suốt quãng
đời còn lại. Nhưng nó biết, hết thảy hạnh phúc này là nó trộm được, căn
bản cuộc đời nó không có may mắn đến như thế.
Vào giữa tháng 11, Trình Dục bắt đầu vào làm ở Ngân hàng GZ. Mặc dù bên ngân hàng có bữa
sáng và bữa trưa, thế nhưng vì Chu Hoành Viễn còn phải ăn sáng nên Trình Dục đành phải dậy sớm mỗi ngày để chuẩn bị bữa sáng cho nó rồi mới đi
làm. Nhà Trình Dục cách ngân hàng rất xa, đi xe buýt thì phải tốn ít
nhất cỡ hai tiếng, lại còn có buổi họp thường kỳ sáng tối nữa chứ, vậy
nên sáng nào anh cũng phải dậy trước sáu giờ để chuẩn bị đồ ăn sáng và
cơm trưa cho Chu Hoành Viễn. Có mấy hôm, Chu Hoành Viễn thấy Trình Dục
đầy mỏi mệt về đến nhà, nó muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nó muốn bảo
Trình Dục là sau này không cần nấu cơm cho nó nữa, chỉ là không biết
phải mở miệng như thế nào.
Ở chung gần nửa năm, tính tình Trình
Dục như thế nào Chu Hoành Viễn đương nhiên là nằm lòng. Dù cho có đau
đớn đến mấy, chú cũng sẽ không bao giờ tỏ ra oán hận nó, hay dù cho chú
có khó khăn đến nhường nào, chú sẽ không bao giờ quên trách nhiệm của
bản thân với tư cách là một phụ huynh. Có điều, đây vốn không phải là
trách nhiệm của chú.
Trình Dục sau một ngày bôn ba trở về nhà, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt
mỏi, anh không kịp nghỉ ngơi, buông cặp xuống liền lao vào trong bếp,
thế mà lúc mở vung nồi ra, anh lại nhìn thấy món cà chua xào trứng gà
đang nóng hôi hổi. Trong lòng Trình Dục thắt lại, anh quay đi tìm Chu
Hoành Viễn thì thấy nó đang ngồi ngoan ngoãn ở bên giường đọc sách.
Trình Dục cảm thấy trong tim dâng lên một loại cảm xúc khó tả, vừa chua xót
lại vừa ấm áp, không thể phân định rõ cái nào mới đang chiếm ưu thế. Anh mang theo sự hoang mang và mâu thuẫn bước từng bước nhỏ đi vào phong
ngủ, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Hoành Viễn, nhỏ giọng nói, "Hoành Viễn, chú sẽ về để nấu cơm cho con." Nghĩa là, con vẫn còn là một đứa trẻ
thôi, chú sẽ chăm sóc con.
Chu Hoành Viễn lại lắc đầu, "Chú, như vậy cực chú quá... Con cũng lớn rồi, hồi đó ở quê con cũng toàn tự nấu cơm mà."
Trình Dục cau mày, anh vốn định nói, ở cùng một chỗ với chú sao có thể so
sánh với khi còn ở quê, thế nhưng một giây sau lại nhịn xuống. Anh không muốn nhắc đến nỗi đau của Chu Hoành Viễn, cũng chẳng muốn chọc thủng
vết sẹo đang dần khép lại của đứa nhỏ này.
Chu Hoành Viễn xuống
giường, nắm lấy tay Trình Dục, tiếp tục nói, "Chú, chú nếm thử đi, có
thể là không ngon bằng món chú nấu đâu, nhưng mà vẫn ăn được đấy."
Một dòng nước ấm áp chảy xuôi trong lòng Trình Dục, sau đó lan rộng ra toàn thân, mũi anh hơi xót, anh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu
Hoành Viễn, nói, "Được rồi, để chú nếm thử xem nào."
Tuy rằng
chỉ là món trừng xào cà chua đơn giản hết sức nhưng lại làm Trình Dục
cảm thấy nó ngon lạ thường. Dù rằng chưa bao giờ anh nghĩ đến việc một
ngày nào đó Chu Hoành Viễn sẽ báo đáp anh, thế nhưng hôm nay sự báo đáp
này đang bày ra trước mắt, lại còn ăn được vào bụng, làm sao Trình Dục
không động lòng cho được.
Cứ thế, mỗi ngày Trình Dục không còn
phải dậy sớm hơn gà để chuẩn bị bữa sáng nữa, cũng không còn đứng ở bếp
nấu cơm xào rau sau một ngày làm việc vất vả nữa.
Mặc dù tay
nghề Chu Hoành Viễn không tốt, kỹ thuật cũng không đủ thành thạo, nhưng
mà ít ra còn có thể nấu chín thức ăn. Trình Dục vốn là người chả có mưu
cầu gì đặc biệt về chất lượng cuộc sống, ăn cái gì cũng được. Chu Hoành
Viễn thế mà lại thấy ngượng ngùng, luôn cảm thấy đồ ăn mình làm không
ngon, rất là có lỗi với Trình Dục, bởi vậy nên nó càng thêm cố gắng
luyện tập nâng cao tay nghề, thậm chí còn lục ra quyển sách dạy nấu ăn
mà trước Trình Dục mua để học theo nữa.
Bước sang tháng 12, mắt
của Chu Hoành Viễn gần như đã hoàn toàn bình phục, Trình Dục giúp nó ôn
tập lại bài vở, sau khoảng thời gian ba tháng, Chu Hoành Viễn lại bước
vào phòng học đó lần nữa.
Chỗ ngồi của nó vẫn là bên cạnh Khổng Đức Tránh, kẻ thù gặp nhau hết sức là đỏ mắt, nhưng vì có thầy cô ở đây nên chỉ đành nuốt giận vào bụng,
trong lòng lại kích động không thôi.
Lúc biết được nhãn cầu Chu
Hoành Viễn bị rách, Khổng Đức Tránh đã từng cảm thấy áy náy, thế nhưng
một chút áy náy này đã bị vô số tiếng thở dài và oán giận của cha mẹ
nhóc quét bay sạch sẽ, chả còn lại cái gì. Nhóc hận, hận Chu Hoành Viễn
yếu ớt, mới chọc một chút đã phi vào viện nằm, nhóc tức, tức việc chú
của Chu Hoành Viễn vô lý, dù lời lẽ hoa mỹ nhưng lại bám riết không
buông.
Trong đầu của Khổng Đức Tránh cứ tua đi tua lại đủ loại
hành vi của Chu Hoành Viễn và Trình Dục, nỗi bất bình tuôn trào, đôi mắt đỏ bừng vì cảm xúc mãnh liệt.
Mãi mới đến khi chuông tan học
vang lên, khoảnh khắc Khổng Đức Tránh đang muốn bộc phát cơn giận thì
nghe thấy một cậu bạn mập mạp ngoài cửa gọi với vào: "Chu Hoành Viễn là
bạn nào? Thầy chủ nhiệm bảo bọn tôi đón cậu vào lớp."
Chu Hoành
Viễn hơi sửng sốt, không hiểu "vị đại ca" này đang nói cái gì, nó còn
chưa kịp phản ứng thì cậu học sinh gầy gò bên cạnh bạn mập mạp nói, "Lẹ
lên đi, mọi người đang ở trong lớp chờ cậu đó!"
Chu Hoành Viễn
nhìn xung quanh, đang khó hiểu thì nghe Khổng Đức Tránh ở một bên nói
một cách quái gở, "Còn ở đây chi nữa, chú của cậu chuyển lớp cho cậu
rồi, sau này cậu không còn là người lớp này nữa."
Khổng Đức
Tránh vừa dứt lời, ánh mắt Chu Hoành Viễn lập tức lia tới hai bạn học
một béo một gầy đang đứng ở cửa kia. Hai cậu bạn đó dĩ nhiên cũng đã
biết đến chuyện Chu Hoành Viễn bị bắt nạt trong lớp này, vì vậy cũng chả tỏ ra hoà nhã gì. Cậu bạn mập mạp nóng nảy xông lên, giọng điệu không
tốt trực tiếp mắng Khổng Đức Tránh: "Nhìn cái bộ dạng của cậu như này mà cũng dám bắt nạt bạn học của chúng tôi sao? Muốn quýnh lộn hong?" Nói
xong còn xắn tay áo lên khoẻ cơ bắp của mình trước lớp.
Chu Hoành Viễn ghét Khổng Đức Tránh và cả cái lớp này vô cùng, mới học cùng nhau
có mỗi một tuần vậy nên vốn dĩ giữa bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì,
bây giờ mọi thứ lại càng lúng túng khó chịu hơn. Không có vẻ gì là luyến tiếc không nỡ, nó nhanh chóng thu dọn đồ dạc của mình. Hai cậu bạn một
mập một gầy kia cũng đi thẳng vào phòng học, mỗi người một bên nâng bàn
và cặp sách của Chu Hoành Viễn đi ra ngoài.
Chu Hoành Viễn trong lòng vừa cảm động vừa lo sợ bất an an, nó bám sát theo hai cậu bạn một béo một gầy đó với một trái tim đang nhảy tưng tưng
không ngừng.
Lớp mới của Chu Hoành Viễn tuy nói là lớp kế bên
nhưng thực tế lại nằm ở tầng hai, ngày thường gần như là sẽ không chạm
mặt các bạn ở lớp 1. Chu Hoành Viễn đi theo người mập người ốm vào trong phòng học mới phát hiện ra tất cả mọi người trong lớp, kể cả thầy chủ
nhiệm, đều đang ngồi chờ nó.
Thầy Thôi giáo viên chủ nhiệm lớp 2 là một người đàn ông khoảng độ 40 tuổi, đen gầy khoẻ mạnh, mặc một
chiếc áo sơ mi cũ kỹ, mái tóc bết dầu, trên mặt đầy sẹo do mụn, thầy
vung tay lên kêu bạn mập bạn ốm khiêng bàn của Chu Hoành Viễn đến đặt ở
hàng thứ hai, hồ hởi nói, "Hôm nay, lớp chúng ta có thêm một bạn mới,
chắc các em cũng biết rồi, bạn ấy chuyển đến từ lớp kế bên." Thầy Thôi
đưa mắt nhìn lướt về phía các bạn học đang ngồi đó và nói, "Lớp 2 của
chúng ta phải có khí chất của riêng mình, không thể như các bạn lớp 1,
kém cỏi không có tốt chất. Được vào học cùng một lớp chính là duyên
phận, tất cả các bạn hãy yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, có nghe rõ
không?"
Ngay sau đó, xung quanh Chu Hoành Viễn vang lên câu "Dạ
rõ." vô cùng chỉnh tề. Rất nhiều cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào
nó, làm nó thấy vừa xấu hổ vừa cảm động. Trước đó Chu Hoành Viễn đã quen với việc lặng lẽ kín tiếng ở trong lớp, bây giờ tự dưng thu hút sự chú ý như vậy nên thấy hơi lạ lẫm. Nó cúi đầu, hai gò má nóng bừng, ngay cả
đầu ngón tay cũng run rẩy.
Trong ánh mắt chân thành của các bạn
cùng lớp, trong nụ cười ấm áp và nhiệt tình hiện lên trên khuôn mặt mọi
người, nó như nhìn thấy được khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thơ rồi.