Sau khi Trình Dục trở lại bệnh viện, bác sĩ lại gọi anh đến văn phòng,
nhiều lần tận tình khuyên bảo và nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của tình
hình, tóm lại là chỉ một câu thôi, ca phẫu thuật của Chu Hoành Viễn
không thể kéo dài thêm nữa.
Trình Dục gật đầu. Đương nhiên là anh biết tình hình đang rất cấp bách, anh là người quan tâm đến tương lai
của Chu Hoành Viễn hơn ai hết. Anh đã hạ quyết tâm rồi, có đi vay mượn
thì cũng phải vì Chu Hoành Viễn kiếm đủ sáu vạn tệ này. Mượn một người
không được thì mượn hai ba người, đại học S lớn như vậy thể nào sẽ cũng
gom đủ, anh mới hai mươi tuổi, rồi sẽ có ngày trả được nợ thôi.
Sau khi để bạn nhỏ Hoành Viễn lại cho y tá chăm sóc thì Trình Dục quay lại
trường. Trong ký túc xá, các bạn cùng phòng tìm việc và thi nghiên cứu
sinh đều không có ở đây, cũng giống như lần trước, trong phòng chỉ còn
lại Lý Duệ và Triệu Khải Minh.
Lý Duệ đã mấy ngày rồi không gặp
Trình Dục, nhìn anh mang vẻ mặt sầu não đi vào cửa, trong lòng hắn "lộp
bộp" một chút. Hắn biết, Trình Dục là một người vui vẻ và kiêu ngạo từ
trong xương, nếu không gặp phải chuyện gì lớn thì chắc chắn sẽ không lộ
ra bộ dáng như thế này. Hắn lo lắng hỏi, "Trình Dục, cậu, cậu làm, làm
sao vậy?"
Trình Dục đứng dưới giường Lý Duệ, nhìn chằm chằm vào
mắt hắn, tuyệt vọng khẩn cầu: "Anh Duệ, cậu có thể cho tôi mượn chút
tiền không?"
Trình Dục từ nhỏ đã trải qua kham khổ, tuy là tính
tình tùy tiện, nhưng lại vô cùng để ý chuyện tiền nong, chưa bao giờ
muốn lợi dụng người khác. Sau khi Trình Mạn Hồng qua đời, anh phải tiếp
tục học tập và sinh sống, lại còn gánh thêm khoản vay mua nhà chưa thanh toán xong, cuộc sống gian nan vô cùng, nhưng dù là những ngày tháng bần cùng nhất, anh cũng chỉ cắn răng tự mình gánh vác, chưa từng mở miệng
hỏi mượn tiền Lý Duệ dù chỉ một lần.
Lý Duệ và Trình Dục quen
biết nhau hơn ba năm, cảm tình rất sâu đậm, hiểu nhau rất sâu sắc. Nghe
xong lời này, Lý Duệ lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự
việc. Hắn từ trên giường ngồi dậy hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu cần bao nhiêu?"
Trình Dục cúi đầu xuống, mặc dù Lý Duệ kiếm
lời từ việc mua đi bán lại đồ điện tử đã qua sử dụng, nhưng đó chỉ là
công việc kinh doanh nhỏ lẻ, huống chi, tiền của hắn đều đang đặt ở
trong kho, trong thời gian ngắn làm sao có thể gom góp nhiều tiền như
vậy cho mình? Số tiền trăm triệu khiến cho Trình Dục ngay cả nói ra cũng cảm thấy áy náy, giọng anh run rẩy, "Hoành Viễn, mắt của Hoành Viễn bị
thương nặng, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật..."
Triệu Khải Minh vốn vẫn đang tập trung học nghe được câu nói này, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lý Duệ và Trình Dục đồng lòng ngó lơ phản ứng của Triệu Khải Minh. Lý Duệ
từ trên giường leo xuống, mang hai cái ghế ra, một là để mình ngồi, cái
còn lại là cho Trình Dục. Hắn vỗ vỗ bả vai Trình Dục, nói, "Cậu yên tâm, Trình Dục cậu yên tâm đi, cháu cậu cũng chính là cháu tớ, chỉ cần anh
đây có thể lấy tiền ra được thì chắc chắn sẽ đưa cho cậu."
Mặc
dù Lý Duệ bất mãn vì Trình Dục đem hết chuyện của cháu trai lớn đặt lên
vai anh, nhưng hắn biết, Trình Dục xưa nay mềm lòng, nặng tình cảm, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cháu trai lúc này. Huống hồ, đây cũng không phải
ngày đầu Lý Duệ quen biết Trình Dục, hắn hiểu, chỉ cần Trình Dục hạ
quyết tâm thì chắc kèo là sẽ không đổi ý. Khuyên không được, có khuyên
cũng thế, chỉ có thể cùng người anh em tốt ba năm này của mình gánh vác, chút khí phách này Lý Duệ vẫn có.
Trình Dục mặt mày vẫn ủ rũ,
môi anh không khống chế được run rẩy trong chốc lát, anh dừng một hồi
lâu, mới nhẹ giọng nói, "Sáu vạn."
Lý Duệ há hốc miệng thành hình chữ *O*, trừng mắt nhìn người trước mặt, "Anh trai ơi, sáu ngàn tệ em
có thể đưa anh, nhưng mà sáu vạn tệ? Tớ đi đâu kiếm cho cậu sáu vạn tệ
bây giờ?"
Đúng lúc này, Triệu Khải Minh ở một bên buông bút của mình xuống.
Triệu Khải Minh bình tĩnh thản nhiên nhìn hai người gãi tai gãi má, tiến lại
gần, nói với Trình Dục, "Tôi có thể cho cậu sáu vạn tệ này."
Trên mặt Trình Dục hiện lên vẻ kinh ngạc, đang muốn hỏi Triệu Khải Minh có
điều kiện gì, đã bị Lý Duệ ngăn lại, "Trình Dục cậu đừng nghe gã, biết
đâu lại có âm mưu gì không biết chừng, chuyện tiền bạc chúng ta cùng
nhau nghĩ cách, dù sao cũng sẽ có thể giải quyết. "
Triệu Khải Minh liếc xéo Lý Duệ một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Trình Dục, nói, "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."
Triệu Khải biết rất rõ, Trình Dục sẽ không từ chối được lời đề nghị này.
Vừa ra khỏi cổng trường, thẻ của Trình Dục lập tức có thêm sáu vạn tệ, sau
khi nhận được tiền, anh lập tức liên lạc với bác sĩ, sắp xếp ca phẫu
thuật sớm nhất cho Chu Hoành Viễn.
Một đêm trước khi phẫu thuật,
Chu Hoành Viễn rất cố gắng để tỏ ra bình tĩnh, nhưng dù gì nó cũng chỉ
là một đứa trẻ thôi, lại còn là chuyện liên quan đến mắt mình nữa, thử
hỏi có ai mà không để ở trong lòng?
Trình Dục biết nó lo lắng,
ngay cả giường của mình cũng dứt khoát không lên, cả đêm nằm chen chúc
cùng Chu Hoành Viễn trên một cái giường bệnh nhỏ, hai người đều mang tâm sự, không ai nói gì.
Trình Dục nghe hô hấp của Chu Hoành Viễn
dần dần trở nên nặng nề, biết nó thiếp đi rồi mới coi như thoáng yên
lòng. Trước khi phẫu thuật mà không nghỉ ngơi tốt là điều tối kỵ, không
canh đến khi Chu Hoành Viễn ngủ thì thế nào Trình Dục cũng không yên tâm nổi.
Bên này Chu Hoành Viễn đã say giấc nồng rồi, nhưng bên
Trình Dục thì lại rất rối bời, đầu óc cứ quay mòng mòng mãi cho đến khi
hừng đông ló dạng.
Sáng sớm, nhân viên y tế đẩy Chu Hoành Viễn vào phòng phẫu thuật, Trình Dục thì đứng canh ngoài cửa.
@antiquefe (wattpad)
Một cánh cửa dày mấy cm ngăn cách hai người, ba chữ "Đang phẫu thuật" đỏ
thẫm khiến cho Trình Dục thấp thỏm bất an. Có lẽ là bởi vì đêm qua mất
ngủ, hoặc có lẽ là bởi vì lo âu quá độ, trái tim Trình Dục đập "bụp bụp" liên hồi, trong nháy mắt Trình Dục còn nghĩ rằng nó sắp nhảy ra khỏi
lồng ngực nữa. Anh theo bản năng ôm ngực, ở trong lòng yên lặng gào
thét, "Đừng nảy nữa, đừng nảy nữa mà."
Sau mấy giờ đồng hồ đằng
đẵng giày vò, đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ đầu đầy mồ
hôi bước ra đầu tiên, bước chân Trình Dục lảo đảo cố gắng bước về phía
trước, đôi môi cứ khép rồi mở nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Bác sĩ hiểu ý, nói, "Vết thương ở mắt đã được khâu lại rồi, rất thành
công, tuần sau là có thể tiến hành cắt thủy tinh thể."
Nghe bác
sĩ nói xong, trái tim đang lơ lửng của Trình Dục mới rơi xuống đất, ngay cả hai chân cũng đột nhiên vững vàng. Anh hắng giọng, "Cảm ơn bác sĩ,
thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Sau đó, nhân viên y tế đẩy Chu
Hoành Viễn ra ngoài. Vì tính đặc thù của việc giải phẫu mắt, thông
thường trẻ vị thành niên sẽ được gây mê toàn thân. Khi Trình Dục nhìn
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt của Chu Hoành Viễn trên giường bệnh,
anh cắn chặt môi, đè nén cảm giác thương xót dành cho cháu trai của
mình, trên mặt vẫn tỏ ra như thường.
Đến chiều, Chu Hoành Viễn
dần dần khôi phục ý thức, nửa tỉnh nửa mê miệng không ngừng gọi "Chú".
Trình Dục gần như nghẹn ngào, anh nắm lấy tay Chu Hoành Viễn, không biết bao nhiêu lần hạ giọng nói, "Chú đây, chú đây."
Giãy dụa một
lúc thì rốt cuộc Chu Hoành Viễn cũng tỉnh lại trong tiếng trấn an của
Trình Dục, môi nó giật giật, nói không nên lời. Trình Dục nhìn môi nó
nứt nẻ mới như nhớ ra gì đó, anh lấy ra một cây tăm bông thấm nước rồi
lau môi cho Chu Hoành Viễn.
Chu Hoành Viễn ngồi ngốc như vậy một lúc mới dần dần có thể nói ra tiếng, "Chú, con..."
"Giờ con thấy như thế nào? Có đau chỗ nào không? Có gì khó chịu không?"
Tước mắt Chu Hoành Viễn còn phủ một tầng băng gạc, lại sau khi nghe Trình
Dục hỏi thăm, nó theo bản năng nhìn về phía có âm thanh, có điều trong
tầm nhìn cũng chỉ có một mảnh trắng xoá.
Trình Dục nhẹ nhàng xoa
xoa cánh tay của Chu Hoành Viễn, nói, "Hoành Viễn chịu khó một chút nhé, chờ đến khi chúng ta làm xong ca phẫu thuật thứ hai là có thể về nhà
rồi."
Tuy rằng chỉ là ngắn ngủi vài ngày, nhưng mỗi một phút giây trôi qua cứ như vô tận khi nhìn đến biển trời trắng xoá trước mắt, mọi
âm thanh đều được khuếch đại vô hạn ở cái nơi không thể chạm tới này.
Tựa như nó có thể nghe được tiếng tim của mình đập "bụp bụp", cuối cùng, đến cả tiếng máu đang xuôi trong mạch nó cũng nghe được rất rõ ràng.
Trong lòng nó cực kỳ sợ hãi, sợ từ nay về sau mình sẽ biến thành người
tàn phế, nhưng việc bị Trình Dục bỏ rơi còn tồi tệ hơn nhiều.
Nhưng Trình Dục không làm vậy. Chú ấy ngày đêm trông nom nó, chăm sóc nó,
quan tâm đến tâm tình của nó, chú biết nó đang khủng hoảng, chú hiểu
được lo âu của nó, nhưng lại không hề ghét bỏ, chú ấy chỉ lẳng lặng ở
bên nó nói một câu, "Chú ở đây, chú vẫn luôn ở đây."
Chu Hoành Viễn cảm thấy thế giới của mình vốn đã đóng băng, nó bị vợ chồng
Chu Vân Vĩ đóng băng suốt mười hai năm, mà chính nó cũng đông cứng bản
thân suốt từng ấy năm. Sự xuất hiện của Trình Dục cứ như một tia sáng
mạnh mẽ, và như một ngọn lửa ấm áp, sưởi tan tầng băng bao quanh nó, lúc đầu chỉ là một góc nho nhỏ, sau này góc nhỏ cứ thế dần dần lan rộng ra, sau cùng, tia sáng đó và ngọn lửa đó đã hoàn toàn bảo bọc nó.
Hạnh phúc từ trên trời giáng xuống này là nó trộm được, vốn dĩ trong vận
mệnh nó sẽ không có được thứ đáng giá đến vậy, làm sao nó có thể không
quý trọng?
Thanh âm lải nhải của Trình Dục vẫn luôn ở bên tai nó, mà giờ khắc này, Chu Hoành Viễn lại không hề cảm thấy phiền, từng câu
chữ bình tĩnh mà dịu dàng kia giống như một cái bàn ủi nhỏ ấm áp, là đi
những phẫn nộ bất bình và những oán trời trách đất trong lòng nó. Nó
không còn lo lắng hay sợ hãi nữa, cả người thư thả hơn, bởi vì nó biết,
mình đang được Trình Dục yêu thương.
Sau khi phẫu thuật, Trình
Dục không dám chen với Chu Hoành Viễn trên cùng một giường nữa, anh quay lại với cái giường của mình, nhưng hai cái giường kê sát rạt, chỉ cần
động ngón tay là có thể chạm vào góc áo của nhau.
Bình thường Chu Hoành Viễn cực kỳ không thích tiếp xúc thân thể, hơn nữa nó ghét nhất
là việc người bên cạnh ướt đẫm mồ hôi. Có điều, lúc này giống như là nó
thay da đổi thịt vậy, mỗi ngày khi đi ngủ đều phải dựa vào gần Trình Dục một chút, càng gần càng tốt. Có khi buổi tối Trình Dục cảm thấy nóng,
đổ mồ hôi cả người dinh dính nó cũng không quan tâm, tựa như nhất định
phải chạm vào mới cảm thấy an lòng vậy.
Trình Dục cũng không cảm
thấy có vấn đề gì. Tính anh vốn đã vô tư, không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh chỉ cảm thấy Chu Hoành Viễn không nhìn thấy được đâm ra hoảng
sợ nên mới để nó dính lấy mình. Không những vậy, anh thương Chu Hoành
Viễn, mỗi buổi tối đều phải lải nhải một hồi lâu, có khi là vì để cho
Chu Hoành Viễn yên tâm, có khi chỉ là tán gẫu, có điều, phần lớn thời
gian Chu Hoành Viễn đều chỉ lẳng lặng nghe, cũng không nói xen vào.
Trình Dục không coi chuyện này có gì to tát, dù sao anh cũng quen với
việc Chu Hoành Viễn vẫn luôn là một thằng nhóc nhàm chán rồi.
Bầu không khí xung quanh hai chú cháu chậm rãi đổi thay, mặc dù đang ở
trong bệnh viện nhưng giữa họ lại có sự ấm áp của gia đình. Hai người
bọn họ ai cũng tường tận sự biến đổi này, nhưng không một ai đề cập đến.