Gắng gượng lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, chịu đựng đến khi
Khổng Đức Tránh vừa cười nói với bạn bè vừa rời đi, chịu đựng đến khi cả lớp chỉ còn lại nó và cậu bạn học đang trực nhật, chịu đựng đến khi sắc trời chuyển sang tối đen, xung quanh dần dần yên tĩnh.
Tương tự như ngày hôm qua, lại có vẻ như còn tồi tệ hơn nữa, Chu Hoành Viễn vẫn không muốn về nhà.
Nó còn không biết phải giải thích làm sao về cái ly vừa mua lại bị vỡ, chứ đừng nói đến việc phải đối diện với ánh mắt quan tâm của Trình Dục.
Cuộc sống của nó ở trường học quá tệ, tệ đến mức chính nó cũng thấy
không xứng đáng với sự săn sóc của Trình Dục.
Đương nhiên là nó
biết lúc này mình đã chiếm một vị trí nhỏ trong lòng Trình Dục rồi, cái
ôm đêm qua cũng không phải là giả vờ, nhưng mà tình yêu thương của người lớn quá mỏng manh, đôi khi không cần phải rơi xuống đất, chỉ cần gặp
phải một cơn gió hay một trận mưa là có thể hoá thành bột mịn rồi.
Trình Dục đối với nó quá quan trọng, anh là ánh sáng, là thần, thậm chí có
đôi lúc nó còn cảm thấy như anh chính là sinh mạng của nó.
Rời khỏi Trình Dục, đại khái là nó sẽ không sống nổi. Trong lòng nó vẫn hiểu rất rõ điều này.
Chu Hoành Viễn đầu óc rối bời, trong lòng kích động, nó chậm rãi đi về nhà. Ở nhà chờ nó là ngọn đèn vàng hơi mờ ảo trong phòng khách, là thức ăn
và tô canh chuẩn vị được hâm nóng qua nhiều lần, là bóng dáng thân thuộc và nụ cười dịu dàng.
Trái tim phập phồng của Chu Hoành Viễn lập tức bình tĩnh lại. Trong chốc lát, nó cảm giác như mình đã về đến nhà rồi.
Chu Hoành Viễn gạt đi ủy khuất của mình, cố gắng lấy lại tinh thần, hướng
về phía chú út cười một cái, đặt cặp sách xuống đất rồi cùng thần linh
của nó ăn tối.
Đối với Chu Hoành Viễn mà nói, những ngày đi học
là sự thống khổ dài dằng dặc, thật vất vả mới đến thứ sáu, Trình Dục bèn làm khoai tây hầm thịt bò để ăn mừng.
Hiện giờ, cuộc sống của
hai chú cháu đều dựa vào tiền học bổng cộng với tiền Trình Dục đi làm
thêm, hai người sống cũng khá kham khổ. Tuy là không đến mức ăn không no mặc không ấm, nhưng mà vẫn rất túng quẫn, một đồng nhất định phải bẻ
làm hai để tiêu. Trình Dục thương cháu trai nhỏ của mình, không chịu cắt xén chi phí ăn mặc của Chu Hoành Viễn, nhưng với cuộc sống của bản thân lại không dễ chịu như vậy. Sáng sớm anh ăn bánh mì với nước lọc, đến
trưa lại là màn thầu với rau luộc, buổi tối Chu Hoành Viễn phải về nhà
ăn nên có thêm món thịt xào rau, còn anh thì vẫn chỉ ăn rau xanh thôi.
Mỗi khi Trình Dục ăn rau không nổi nữa, hoặc là cảm thấy khổ sở quá, anh sẽ nhớ đến hình bóng của Trình Mạn Hồng. Mẹ của anh không có trình độ văn
hoá cao, thứ duy nhất có thể cho anh đó là một tình yêu vô biên. Chính
người phụ nữ trung niên không biết mấy chữ này đã vì anh mà chống đỡ một mảnh trời, để cho anh có thể thành công, có thể thành tài.
Trình Dục không có kiến thức chăm sóc con nít, tất cả kinh nghiệm đều là của
người phụ nữ này. Mỗi khi nhớ đến bóng dáng của người mẹ quá cố, nhớ đến bóng dáng đẩy tất cả đồ ngon về phía anh của mẹ, Trình Dục đều ngập
tràn cảm xúc, đột nhiên anh cảm thấy, thật ra cũng không có khổ đến vậy. Tóm lại, anh là người lớn hơn, là phụ huynh của Chu Hoành Viễn, hết
thảy đều là chuyện nên làm.
Trong những ngày khó khăn này, thịt
bò là một mặt hàng xa xỉ đối với hai chú cháu, muốn ăn cũng không dễ. Mà bây giờ vì để ăn mừng cuối tuần, Trình Dục cắn răng, mua.
Trình
độ nấu cơm của Trình Dục tuy kém, nhưng may mà anh ham học hỏi, biết
"máy móc theo sách vở", đặc biệt tra cứu công thức trên mạng rồi làm
theo từng bước một, thế nào cũng sẽ ra một món không quá khó ăn.
Chu Hoành Viễn đang tuổi dậy thì, ăn rất nhiều, lúc vừa về đến nhà đã thấy
đói bụng, có đồ ăn ngon là ăn giống như một con dã thú. Trình Dục thấy
thằng cháu ăn uống vui vẻ, trong lòng cũng mừng, vừa không ngừng gắp đồ
ăn vào bát Chu Hoành Viễn vừa nói: "Ăn chậm một chút, không ai giành với con đâu."
Ăn tối xong thì đến hoạt động đã lâu không làm: xem tivi.
Trình Dục là một người hay lảm nhảm, không cần có người đáp lời, tự một mình
anh vẫn có thể lải nhải nói rất lâu, cứ thế sau một thời gian dài, lỗ
tai Chu Hoành Viễn liền tự hình thành công năng che chắn, khi cần thiết
mới trả lời vài cái "Dạ, vâng" cho có lệ, mà Trình Dục rốt cuộc nói cái
gì, nó cũng có biết đâu.
"Hỏi con đó, Hoành Viễn?"
Đến
khi Trình Dục gọi tên Chu Hoành Viễn đến lần thứ ba, Chu Hoành Viễn mới
loáng thoáng nghe được, có chút ngượng ngùng liếm liếm môi, hỏi, "Dạ sao ạ?"
Trình Dục tức giận liếc mắt nhìn cháu mình một cái, nói, "Chú hỏi con đó, một tuần này học chung với bạn học thế nào? Không ai bắt nạt con chứ?"
Trình Dục không hỏi Chu Hoành Viễn ở trường thể hiện thế nào mà chỉ hỏi nó có bị bắt nạt hay không, nhưng Chu Hoành Viễn thà để Trình Dục hỏi mình
chuyện học hành, dù có phát cho nó cái đề thi tra khảo nó cũng sẽ tự
nguyện làm.
Chu Hoành Viễn chỉ hơi nhíu mày một chút, nửa ngày mới nghẹn ra được câu "Dạ vẫn ổn."
Trình Dục đã sớm đoán được Chu Hoành Viễn bị bắt nạt ở trường, bắt đầu từ
ngày đầu tiên "rách quần", đến ngày thứ hai bị mất cốc nước, cuối cùng
là vẻ mặt u ám mỗi ngày của cháu trai mình.
Vốn dĩ đối với mấy
chuyện nhỏ nhặt như cốc nước này, Trình Dục sẽ không để ý. Nhưng Trình
Mạn Hồng là một người tỉ mỉ chu đáo, hồi đó khi Trình Dục còn học trung
học, mỗi ngày Trình Mạn Hồng đều không quên rót cho Trình Dục một chai
nước bỏ vào cặp. Lúc đó Trình Dục không cảm thấy hành động này của Trình Mạn Hồng có ý nghĩa gì, thế nhưng sau khi vào đại học, không còn ai
giúp anh rót nước mỗi ngày, lần nào ở phòng tự học khát đến khô cả cổ,
anh cũng nhớ đến lòng tốt của mẹ. Chính vì thế, Trình Dục đã bắt chước,
đem thói quen này của Trình Mạn Hồng đến chỗ Chu Hoành Viễn. Cũng chính
vì nguyên nhân này, Trình Dục mới phát hiện cái bình nước đã không cánh
mà bay.
Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi Chu
Hoành Viễn bình nước để ở đâu, nhưng phản ứng của Chu Hoành Viễn lại cực kỳ mất tự nhiên, nó do dự hồi lâu mới nói là mình làm mất rồi.
Bản thân Trình Dục có tính tình tùy tiện, việc tìm không được đồ đạc là
chuyện thường ngày ở huyện, ném đồ linh tinh lại càng thường xuyên xảy
ra, ngày nào cũng lãng phí hơn hai mưới phút đồng hồ đi tìm kính mắt và
chìa khóa. Nhưng Chu Hoành Viễn lại có tính tình hoàn toàn trái ngược
với anh, nó thích sạch sẽ, yêu gọn gàng, cái gì cũng phải đặt đúng vị
trí, thứ gì cũng phải sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Nếu nói ngày hôm sau
Chu Hoành Viễn đi học rồi bị mất ly nước cái một, Trình Dục thật không
thể tin nổi.
Trình Dục không muốn vạch trần nó. Nếu thằng nhỏ
không muốn nói, đương nhiên là nó có lý do để không nói ra, anh sẽ không ép buộc. Chỉ là trên đường đi làm thêm, anh vẫn tiện tay mua cho đứa
cháu nhỏ của mình một chiếc bình mới. Có điều, lần này anh mua một mẫu
có khả năng chống va đập, giá thành là 30 tệ. (khoảng 102k VNĐ)
Khi Chu Hoành Viễn nói ra câu "Dạ vẫn ổn" dối lòng kia, Trình Dục biết rằng đã đến lúc rồi.
"Hoành Viễn, lúc trước chú không nói gì là vì lo lắng ảnh hưởng đến việc học
của con, nhưng mà hôm nay, chú có chuyện phải nói với con."
Thân
thể Chu Hoành Viễn run lên, mất tự nhiên nhìn chú mình, sau đó nó nhanh
chóng thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm quảng cáo trên tivi, "Chuyện
gì thế ạ?"
Trình Dục không chút do dự, "Có phải ở trường có bạn bắt nạt còn không?"
Chu Hoành Viễn nhíu nhíu mày, không ngẩng đầu lên, "Không có đâu... chú
không phải lo đâu." Nó không muốn để Trình Dục lo lắng, cũng không muốn
để Trình Dục thất vọng, càng không muốn thừa nhận mình là một kẻ thừa
không được hoan nghênh.
Trình Dục nhích sát vào thằng nhỏ hơn một chút, khoảng cách này làm cho Chu Hoành Viễn bị bệnh sạch sẽ có chút
không thoải mái, trái tim Chu Hoành Viễn nảy "bụp bụp" hai tiếng, xúc
cảm bị giằng xé giữa khẩn trương, khó chịu và xấu hổ, nó không dám nhúc
nhích, chỉ cúi đầu nhìn tay mình.
Trình Dục từng bước dụ dỗ, "Chú là chú, cũng là người giám hộ của con. Chăm sóc con, bảo vệ con chính
là trách nhiệm của chú. Cho nên, nếu con gặp phải vấn đề gì, hoặc là có
ai đó bắt nạt con, nhất định phải nói cho chú biết, chú sẽ giải quyết
chuyện này êm đẹp... Hoành Viễn, con đừng sợ, để chú giúp con được
không?"
Lời nói của Trình Dục không ngừng chảy vào tai Chu Hoành
Viễn. Trình Dục nói quá mức đương nhiên, thế cho trong vài giây ngắn
ngủi, Chu Hoành Viễn thậm chí quên mất người giám hộ cũ của nó cũng
chính là người làm tổn thương nó sâu sắc nhất.
Rõ ràng cha mẹ
ruột của nó đều tùy ý đánh mắng nó, thì người chú trẻ hời này, một người giám hộ đột nhiên từ đâu xông tới đám tang này, làm sao có thể vĩnh
viễn bảo vệ nó?
Nếu đây là dạng bảo hộ có thời hạn thì tốt hơn là ngay từ đầu không nên sử dụng. Dù sao Trình Dục cũng sẽ phiền, cũng sẽ
chán ghét, mà nó, đến cuối cùng cũng chỉ có một mình.
Nghĩ đến
đây, Chu Hoành Viễn cảm thấy vận mệnh của mình có chút bi thương mà đẹp
đẽ, hơi hơi nở nụ cười, diễn vở kịch dối lòng đến cùng, nói: "Lúc đầu
đúng là có chút mâu thuẫn." Sau đó, nó cười một cách ngây thơ đáng yêu,
"Nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi ạ."
Trình Dục
mở miệng nhưng không nói ra lời trong lòng, qua vài giây, anh cười một
chút, nói, "Vậy chờ sau này con muốn nói thì lại tâm sự với chú nhé."