Mặc dù Diệp Sơ Hạ mặt dày, nhưng bị bắt ngay tại trận như vậy cũng có
hơi xấu hổ, nhưng với phẩm chất tâm lý vượt xa người thường, sau một
thoáng bối rối, nàng đã bình tĩnh đặt điện thoại lại, tự nhiên như thể
mình chưa làm điều gì đáng lẽ không nên làm, với vẻ mặt không thẹn với
lòng.
Dịch Nam Yên cạn lời, giống như Diệp Sơ Hạ hiểu cô, bây giờ Dịch Nam Yên cũng khá hiểu Diệp Sơ Hạ, cho nên Dịch Nam Yên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn khi Diệp Sơ Hạ bảo cô xuống xe để mua kem.
Phải biết rằng, ngoại trừ thích ăn các sản phẩm từ sữa, nàng không có niềm
yêu thích mãnh liệt với những món ăn vặt khác, về cơ bản nếu có thì ăn,
không có cũng chả sao. Mà thương hiệu và vị kem nàng vừa nhắc đến, Dịch
Nam Yên nhớ tuần trước nàng nói không thích mùi vị của hiệu kem này.
Nhưng có lẽ vì không ngon nên nàng mới nhớ tới và lấy nó làm cái cớ.
Dù sao bình thường nàng thích ăn gì, không thể nào trong tủ lạnh nhỏ lại không có.
Lần đầu tiên bắt được nhược điểm của Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên có chút hưng
phấn, cô mở cửa rồi ngồi vào xe, hơi hếch cằm: "Sao em lại xem điện
thoại của tôi?"
Giọng nói to hơn một chút, nhưng không có cảm xúc giận dữ.
Dịch Nam Yên thực sự không ngại Diệp Sơ Hạ xem điện thoại di động của mình,
dù sao tất cả những gì cô lưu trong điện thoại chỉ là những bức ảnh xinh đẹp của cô, và không có lịch sử đen nào không thể cho người khác nhìn
thấy. Huống chi, Diệp Sơ Hạ sử dụng điện thoại di động của cô, vậy thì
cô có thể tự nhiên sử dụng điện thoại của Diệp Sơ Hạ một cách công khai.
Điều này sẽ mang lại cho cô cảm giác thân mật giữa hai người.
Đáng tiếc Dịch Nam Yên không biết, theo công nghệ phát triển, một chiếc điện thoại di động bây giờ có thể có hai hệ thống, nhập mật khẩu khác nhau
sẽ dẫn đến các hệ thống khác nhau, trước đó, tất cả những gì Dịch Nam
Yên nhìn thấy chỉ là chế độ khách truy cập, mà chế độ chủ khác mới là
nơi có thể nhìn thấy bí mật thực sự của Diệp Sơ Hạ.
Với tiền đề là không biết đối phương đã theo dõi bao lâu, Diệp Sơ Hạ đều có cách xử lý riêng.
Hầu như không có sự chuẩn bị nào, mắt nàng đỏ hoe ngay tại chỗ, giọng nói
cũng nức nở: "Xin lỗi chị Nam Yên nhiều lắm, em không có cố ý." Nàng
dừng lại, sau đó nghẹn ngào nói: "Chỉ là em nhận thấy hai ngày nay chị
có gì đó không ổn, nên em lo lắm."
Nàng chớp mắt, nước mắt trực
tiếp rơi xuống: "Em xin lỗi, em không biết sự tồn tại của em lại ảnh
hưởng đến sức khỏe của chị như vậy. Hay là sau này chúng ta..."
"Không được!" Dịch Nam Yên hung hăng cắt ngang, "Chị không có vấn đề gì hết!"
Dịch Nam Yên không ngờ ý định hỏi tội ban đầu của mình bỗng dưng lại biến
thành thế này, các đốt ngón tay cầm vô lăng của cô trở nên trắng bệch,
quay đầu đi: "Không phải bác sĩ không có lúc mắc sai lầm, ai nói chị tức giận nên kinh nguyệt không đều, nói không chừng là thay đổi linh hoạt
thì sao?"
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Dịch Nam Yên quay đầu nhìn
Diệp Sơ Hạ, đột nhiên vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: "Em đột ngột
viện cớ rời đi như vậy là vì muốn làm vậy từ lâu rồi phải không?"
Cô cụp mắt xuống: "Em cũng cho rằng tính tình của chị không tốt nên mới tìm cớ chạy trốn đúng không?"
"...?" Diệp Sơ Hạ có hơi ngưỡng mộ mạch não thần kỳ của cô, nhưng dường như cô đã xem sự suy diễn của mình là thật, và trông có chút buồn bã.
Phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo có một ngày cúi đầu cao quý xuống, sẽ không khiến
người ta cảm thấy thành tựu mà chỉ hối hận khi đã phá hủy một tác phẩm
nghệ thuật, Diệp Sơ Hạ nói: "Làm gì có? Em biết chị Nam Yên là một người tốt, lại còn có nhà có xe, xinh đẹp như hoa." Sau vài câu khen ngợi,
thấy Dịch Nam Yên ngước mắt nhìn mình, Diệp Sơ Hạ lại không kìm được cái miệng, "Da trắng ngực đẹp eo thon, nếu em là đàn ông, em bằng lòng simp chị Nam Yên suốt đời."
"Xuỳ," Dịch Nam Yên hếch cằm, không tỏ ý
kiến trước lời nịnh nọt của nàng, hơi nghiêng người về phía Diệp Sơ Hạ,
đôi mắt hoa đào xinh đẹp dường như có ánh bình minh chói lóa chiếu vào,
"Không cần phải là đàn ông, bây giờ tiểu thư đây miễn cưỡng nhận em làm
bạn gái, em thấy sao?"
Cô nói một cách hùng hồn và tự tin, nhưng
trong xe mát mẻ thế mà mồ hôi lại túa ra trên chóp mũi, tay cầm vô lăng
càng siết chặt hơn, giống như người chết đuối bám vào một mảnh gỗ, như
thể nếu buông tay ra, cô sẽ không thể chống đỡ được nữa.
"Hả?!"
Diệp Sơ Hạ mở to mắt, suýt nữa nghĩ rằng mình nghe nhầm, Dịch Nam Yên trông
như một đồ ngốc to gan, nhưng thực ra lại khá dè dặt và nhút nhát, Diệp
Sơ Hạ không ngờ rằng cô sẽ thẳng thắn như vậy.
Dịch Nam Yên: "Em hả là có ý gì?"
Vẻ mặt cô có chút bực bội, không nhận được câu trả lời ngay nên khóe miệng gần như trễ xuống: "Lẽ nào những gì em vừa nói đều là lừa tôi à?"
Diệp Sơ Hạ mở miệng định nói, nhưng Dịch Nam Yên đột nhiên buông tay lái ra, nghiêng người về phía trước và khoá Diệp Sơ Hạ ở cửa xe, ánh mắt cô
không rời khỏi mắt nàng, nói: "Tìm đâu ra một phú bà vừa xinh đẹp, vừa
biết quý trọng và ủng hộ em như tôi? Em còn phải suy nghĩ nữa à?"
Diệp Sơ Hạ nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, thầm nghĩ, chị nên cho tôi một cơ hội nói chuyện đi chứ!
Dịch Nam Yên căng thẳng nhìn nàng, mặc dù biết Diệp Sơ Hạ cũng thích mình, nhưng lúc này Dịch Nam Yên vẫn lo lắng.
Nói cho cùng, quan hệ đồng giới cần phải xét đến áp lực của dư luận, mà
thân phận của cô... Thành thật mà nói, đối với những người muốn yêu
đương bình thường thì đó không phải là một lợi thế mà là một bất lợi.
Vì lẽ đó, Dịch Nam Yên sợ phải nghe thấy lời từ chối của Diệp Sơ Hạ nên hung hãn nhìn nàng và đột ngột chặn miệng Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ trông quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Dịch Nam Yên sợ hãi, nên theo bản năng không muốn nàng mở miệng.
"Ưm..."
Diệp Sơ Hạ hơi giãy dụa, Dịch Nam Yên không khỏi siết chặt hai tay, ôm lấy
gáy nàng, khi cánh môi vừa chạm vào nhau, đầu Dịch Nam Yên ong ong, như
thể đột nhiên bay lên trời, cơ thể cũng mất kiểm soát.
Tuy rằng
không phải trước đây chưa từng hôn, nhưng ánh sáng lúc đó cũng không rõ
ràng như bây giờ, Diệp Sơ Hạ cũng đang trong trạng thái mộng du, cho dù
biết chuyện đó là thật thì Dịch Nam Yên cũng coi lúc đó như một giấc mơ, nhưng bây giờ thì không như vậy.
Dịch Nam Yên thậm chí không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung, cô chỉ cảm thấy toàn bộ lồng
ngực đều bị củi bao phủ, oxygen bị thiêu rụi đến mức không còn chỗ để
sống, cho nên ngay cả thở cũng dường như là một điều xa xỉ.
Diệp
Sơ Hạ đối với tình huống hiện tại không mấy hài lòng, vào thời khắc mấu
chốt lại rớt mạng, chính là nói người như Dịch Nam Yên, hôn thì cũng đã
hôn rồi, tại sao không thể bạo hơn? Dừng ở đó làm gì? Chụp ảnh hả?
Nàng hơi nheo mắt lại, đưa tay ôm lấy mặt Dịch Nam Yên, hôn thật sâu.
Mọi người khi nhìn thấy Diệp Sơ Hạ sẽ có ấn tượng đầu tiên rằng nàng là một người rất vô hại, thực tế nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy đôi mắt của nàng tuy trong veo nhưng lại không thấy đâu là cùng, là tận, giống như một
hồ nước sâu thẳm dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn rất đẹp, nước cũng có vẻ
rất nông, nhưng thực chất lại không có đáy, không giống như Dịch Nam
Yên, tuy cô có một đôi mắt hoa đào nhưng trong trẻo và sáng ngời như ánh trăng.
Vì vậy, khi Diệp Sơ Hạ động tình, nàng cũng khá hung hãn, mãnh liệt, cuồng nhiệt, ngạt thở và nồng nàn, nàng giống như một thiên
thần sa ngã chủ động rơi xuống trần gian, sinh ra thánh khiết như ánh
sáng nhưng khắp người lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm và tối tăm khiến
người ta run rẩy, khiến người ta muốn dừng nhưng không thể, hưng phấn
khó kiềm chế.
Diệp Sơ Hạ luôn quen với việc che giấu và kiềm chế
cảm xúc thật của mình, nhưng việc kìm nén chúng sẽ khiến nàng không thể
kiểm soát được khi bùng nổ, đặc biệt là đối phương không hề phản kháng
giống như lời mời gọi vô hình, Diệp Sơ Hạ gần như không thể kiềm chế bản thân đến mức phải cắn chặt hàm, hôn lên chiếc cổ mỏng manh của cô,
xương quai xanh hơi hồng đang lộ ra ngoài...
Không khí mát mẻ dần trở nên nóng bức, thậm chí cả sự tỉnh táo cũng dường như bị đốt cháy
hoàn toàn, tư duy trưởng thành chỉ có ở người lớn bắt đầu nở rộ, dòng
người ngoài cửa sổ xe giống như một cuốn phim câm, không để vào mắt
không lọt vào tai, khiến người ta hoàn toàn phớt lờ nó.
Vào giây
phút cuối cùng, Diệp Sơ Hạ chủ động dừng nụ hôn đang ngày càng nguy hiểm này, xoa xoa cổ cô vài lần rồi cài lại cổ áo không biết đã bị bung cúc
tự khi nào, khóa chặt khung cảnh vừa lộ ra.
Dịch Nam Yên không
thể khống chế lồng ngực phập phồng, thở gấp kịch liệt, vành mắt hơi đỏ,
nước mắt đọng lại trên hàng mi dài, đôi môi nhợt nhạt trở nên đỏ mọng
quyến rũ, ngọt ngào đến mức khiến người ta ước gì có thể nuốt trọn.
Cô dần dần tỉnh táo lại, bị Diệp Sơ Hạ hoàn toàn khống chế nhịp điệu hôn,
cô gần như mất đi khả năng suy nghĩ, dục vọng khống chế mạnh mẽ đến mức
khác hẳn ngày thường, Dịch Nam Yên hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ,
muốn mắng nàng giấu đủ sâu, có lẽ đây mới là bản chất thật của nàng,
nhưng cô chưa kịp nói gì, nước mắt của Diệp Sơ Hạ đã rơi xuống, cùng màu môi diễm lệ, nhìn thấy thương.
"Xin, xin lỗi chị," Nàng hoảng
loạn đưa tay lau nước mắt, tự trách mình, "Em thật quá đáng, sao có thể
làm ra chuyện như vậy chứ!"
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng nàng nói như thể đã làm điều gì đó rất ác độc, Dịch Nam Yên đỏ mặt, giơ đôi
tay mềm mại lau nước mắt cho nàng, khô khan nói: "Chị còn chưa nói gì em mà, xin lỗi cái gì."
Diệp Sơ Hạ sợ sệt nhìn cô: "Nhưng em đã làm một chuyện rất quá đáng."
Dịch Nam Yên nâng cằm, cố gắng kiềm chế xấu hổ: "Không phải chỉ là hôn thôi sao? Tiểu thư tôi đây mà để bụng chuyện này à?"
"Nhưng, nhưng, nó để lại dấu." Đôi mắt nàng ngấn nước, nói năng cẩn trọng, khiến lòng người bất giác tan thành nước.
Dịch Nam Yên thậm chí còn cảm thấy vừa rồi có lẽ nàng quá kích động cho nên
mới làm vậy, dù sao bình thường nàng cũng không phải như thế, loại
chuyện bạo dạn này, chỉ khi quá phấn khích mới làm được, dù sao thì cô
cũng vậy mà không phải sao?
Dịch Nam Yên cho rằng dấu vết mà nàng nói đến chính là đôi môi hơi sưng sau khi đụng chạm, nên cô không để ý, nói: "Chỉ là để lại dấu thôi mà."
Diệp Sơ Hạ: "Thật ạ? Chị Nam Yên không giận sao?"
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, không kiên nhẫn lườm nàng: "Chị là người dễ giận vậy sao?"
Cô vội quay đầu lại nhìn người đi bộ qua lại ngoài xe, nội tâm ngượng
ngùng bộc phát, dù biết rằng ngoài cửa sổ hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình bên trong xe.
── Khi mới lên xe, không biết nghĩ gì mà cô lại điều chỉnh cửa sổ xe.
Mặc dù vừa rồi đã làm một việc rất thân mật, nhưng Dịch Nam Yên lúc này
cũng không dám nhìn Diệp Sơ Hạ, sự im lặng trong xe khiến cô có chút
không chịu nổi, cô cầm túi xách lên chuẩn bị tô lại lớp son môi, nhưng
mà nhìn kỹ vào dấu vết trên cằm trong gương trang điểm, Dịch Nam Yên
bừng bừng lửa: