Khả năng tự điều tiết của Dịch Nam Yên khá tốt, không cần Diệp Sơ Hạ ra
tay, cô đã tự dỗ dành bản thân xong rồi, tâm trạng thay đổi rõ ràng như
vậy khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, sự
lạc quan này quả thực là điều mà nhiều người hướng tới, dường như không
có loại phiền phức nào có thể để lại quá nhiều dấu vết trong lòng họ,
cho nên Diệp Sơ Hạ chỉ lăn tăn một lát rồi gác chuyện này sang một bên.
Khi ngủ, Diệp Sơ Hạ trực tiếp ngủ trong phòng của Dịch Nam Yên, mặc dù hành lý của nàng lúc mới đến đã được chuyển vào phòng dành cho khách, nhưng
cuối cùng cũng bị Dịch Nam Yên chuyển lại đây.
Trong trường hợp
có phòng mà không cho khách ngủ ở đó chắc chắn là một việc rất thất lễ,
nhưng hiện tại rõ ràng là có khách muốn ngủ chung với chủ nhà.
Dĩ nhiên, Dịch Nam Yên hành động như vậy trong lòng rất thành thật, dù sao cô cũng không phải vì ý nghĩ bẩn thỉu nào mới làm vậy, cô chỉ sợ Diệp
Sơ Hạ không quen ngủ trong phòng khách thôi.
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tất nhiên phải ở gần những người quen biết thì mới có thể ngủ ngon.
Mặc dù Diệp Sơ Hạ không lạ giường.
Nhưng Dịch Nam Yên chọn bỏ qua điều này.
Diệp Sơ Hạ không biết nên nói là cô tự tin vào khả năng tự chủ của mình hay
vào khả năng tự chủ của nàng, dù sao ban đêm có một số chuyện bí mật có
thể hoàn toàn che giấu, cô không nghĩ tới nàng "nằm mơ" rồi làm chuyện
gì vượt quá giới hạn nữa sao?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy khả năng cao là Dịch Nam Yên chưa hề nghĩ đến điều này.
Chỉ có Diệp Sơ Hạ quen suy nghĩ quá nhiều, hành vi của cô dù trong sáng đến đâu cũng có thể nghĩ theo hướng khác.
Nhưng mà...
Diệp Sơ Hạ tiếc nuối thở dài, nam nữ trước khi xác nhận quan hệ yêu đương
đều được gọi là lưu manh, bình thường táy máy tay chân một chút cũng
không sao, nhưng dù thật muốn làm gì thì chính nàng cũng cảm thấy ngượng lắm!
Không biết có phải hoàn cảnh xung quanh khiến cô cảm thấy
thoải mái hay không, lúc Diệp Sơ Hạ bước ra khỏi phòng tắm, Dịch Nam Yên đã ngủ rồi, lúc ngủ trông cô rất đẹp, giống như đang cố gắng duy trì
phong thái ưu nhã điềm tĩnh của một thiên kim nên có trong giấc ngủ,
mang lại một vẻ đẹp hư ảo, hơi giống bộ phim cổ tích mà Diệp Sơ Hạ xem
với cha mẹ ngày xưa, nàng công chúa luôn chờ đợi được đánh thức bởi nụ
hôn của hoàng tử.
Cảm giác này khiến Diệp Sơ Hạ híp mắt lại, trong tiềm thức tự hỏi liệu có phải cô đang giả vờ ngủ giống mình hay không.
Diệp Sơ Hạ nở một nụ cười không rõ hàm ý, đưa tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô,
sau đó cẩn thận leo lên bên kia giường, như sợ đánh thức cô, thậm chí
tắt đèn cũng rất nhẹ nhàng.
Trong bóng tối, Dịch Nam Yên không cam lòng mở mắt.
Một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành không hề đề phòng nằm trước mặt em như vậy, lẽ nào em không muốn làm gì sao?
Tôi không ngại em thừa nước đục thả câu đâu mà!
Trong lòng Dịch Nam Yên có vài suy nghĩ không chút rụt rè.
Cô bĩu môi, có chút bất mãn, nếu thích một người thì ai cũng có thể thành
cao thủ diễn xuất, khi đối mặt luôn có thể giấu đi những suy nghĩ nhỏ
nhặt của mình, nên có vài người từ đầu đến cuối không hề biết rằng mình
có người thầm thương trộm nhớ, nhưng khi người bạn thích nằm trước mặt
bạn mà không phòng bị, thì sẽ luôn có người không nhịn được muốn làm
điều gì đó.
Không nhất định phải giậu đổ bìm leo, nhưng có thể
không dằn được nói hết lòng mình nhân lúc đối phương không hay biết gì,
hoặc tiến lại gần hoặc gần gũi một chút.
Nhưng đây là nhà của
mình, Dịch Nam Yên có thể hiểu được tại sao Diệp Sơ Hạ không làm gì, dù
sao hoàn cảnh xa lạ luôn khiến người ta cảm thấy dè dặt, có lẽ lòng dũng cảm ban đầu của họ chỉ còn lại một phần.
Cô rũ mắt xuống, không cam tâm quay người lại.
Đôi khi thích một ai đó, ngay cả những nguyên tắc bạn tuân thủ trước đây
cũng giống như làn khói bay trong không khí, sẽ tan biến ngay khi có làn gió lùa qua.
Trước kia Dịch Nam Yên sẽ cảm thấy chán ghét khi
nhìn thấy ai đó làm một số hành động táo bạo với nhân vật chính lúc ngủ
trong phim truyền hình hay kiểu kiểu như thế, nhưng khi người này là
Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên ước gì nàng có thể mạnh dạn hơn.
Như vậy thì cô có thể bắt ngay tại trận, sau đó không ai có thể trốn thoát rồi!
Trong bóng tối, bàn tay của cô lặng lẽ đưa ra ôm lấy nàng, mí mắt Diệp Sơ Hạ
khẽ run lên, nàng quyết định không dọa cô bằng cách trở mình hay làm gì
tương tự, xét cho cùng phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo thực chất rất nhát, bị nàng doạ một lần, sau này có thể sẽ không dám chủ động nữa.
Chỉ là... Nàng mới nằm trên giường có bao lâu đâu, nhãi con này không nghĩ rằng thực ra nàng vẫn còn tỉnh sao?
Dịch Nam Yên thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Hôm qua nàng bận quay phim rất lâu, mà khi về khách sạn, nàng vẫn phải ngáp dài nghe An Đại Đại thảo luận về hậu kỳ và biên tập vì sự tham công
tiếc việc của đối phương.
Thật ra lúc đó Dịch Nam Yên rất oán
hận, gọi điện muộn như vậy là muốn người ta thức thâu đêm suốt sáng sao? Nhưng cũng chính vì điều này mà hôm nay Diệp Sơ Hạ tỉnh dậy có vẻ hơi
thiếu ngủ, nhưng sau đó lại không có cơ hội ngủ bù, cho nên theo suy
nghĩ của Dịch Nam Yên, khi lên giường nàng chạm đầu vào gối là ngủ ngay.
Hơn nữa, không phải cô đã đợi một lúc rồi mới đưa tay ra sao?
Tuy rằng không nhìn thấy thời gian, nhưng trực giác của Dịch Nam Yên cảm giác được đã lâu lắm rồi.
Vì vậy, cô sớm đã không hài lòng với chút xíu tiếp xúc cơ thể như vậy, do
dự một lúc, cô nhích về phía Diệp Sơ Hạ và vòng tay ôm lấy nàng, trông
như đang ôm nàng vào lòng.
"Chị làm gì thế..."
Diệp Sơ Hạ
mềm mỏng kêu một tiếng, kèm theo cảm giác mệt mỏi, như nửa mê nửa tỉnh,
Dịch Nam Yên hoá đá tại chỗ, tay chân luống cuống, nhưng may mà, đối
phương chỉ nói một câu như vậy rồi ngừng nói, có vẻ không có ý định mở
mắt ra để tìm hiểu.
Dù vậy, Dịch Nam Yên vẫn sững sờ, ngoan ngoãn nằm đó, không dám động đậy nữa.
Diệp Sơ Hạ tặc lưỡi trong lòng, không hề có chút cảm giác áy náy khi hù dọa
người khác, nàng giả vờ ngủ chuyên nghiệp hơn Dịch Nam Yên nhiều, không
hề có cảm giác giả tạo, ngay cả trở mình cũng có vẻ tự nhiên. Tai Dịch
Nam Yên đỏ bừng, mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết Diệp Sơ Hạ chỉ
mới trở mình thôi mà sao lại lọt thỏm vào lòng cô như vậy?
Nhưng cảm giác no đủ trong vòng tay này vẫn khiến cô rất hài lòng, không hề có cảm giác hụt hẫng như nắm tay.
Chỉ nắm tay, vùng tiếp xúc nhỏ của lòng bàn tay sẽ khiến cô có cảm giác không thể nắm bắt được.
Rất đỗi dễ thương với thái độ tích cực và giỏi tự điều tiết tất nhiên sẽ có lúc cảm thấy bất an nhưng lại quá giỏi trong việc hòa giải bản thân,
nên chính cô cũng không nhận ra rằng cô thực sự rất sợ mình không thể
nắm bắt được nàng.
Có lẽ tiềm thức cũng hiểu tâm hồn của Diệp Sơ
Hạ không thuần khiết như vẻ bề ngoài, với chỉ số IQ của mình, cô chỉ có
thể bị chơi tới chóng mặt.
Suốt đêm, Diệp Sơ Hạ không hề tác quái nữa, dù sao điều đó quá rõ ràng, không ai có thể ngày ngày nằm mơ, rồi
nói mớ và động tay động chân, một hai lần thì không sao, nhưng quá nhiều lần thì đồ ngốc cũng sẽ nghi ngờ.
Huống hồ, đánh rắn phải đánh
dập đầu, theo cái nhìn của Diệp Sơ Hạ, skill "ngủ mớ" thần thánh này chỉ có thể sử dụng vào thời khắc mấu chốt, nếu không hiệu quả sẽ bị sụt
giảm rất nhanh.
Suy cho cùng, lần đầu tiên nghe thấy crush nghĩ
về mình trong giấc mơ chắc hẳn rất cảm động, nhưng nhiều lần như thế dù
có xúc động đến đâu cũng chỉ còn lại thờ ơ.
Vì vậy, theo quan
điểm của Diệp Sơ Hạ, kiểu nói mớ này nên được sử dụng một lần khi tỏ
tình, và sau khi ở bên nhau lâu dài, trở thành một đôi vợ chồng già, có
thể tái sử dụng khi ngày hôm qua đối phương đa sầu đa cảm hoặc không cảm nhận được tình yêu của mình, thì hiệu quả có thể được tối đa hóa.
Diệp Sơ Hạ không nghĩ tips như này có gì đáng khinh, dù mối quan hệ có tốt
đến đâu cũng cần được duy trì, cũng giống như cha mẹ nàng, mỗi khi đi
làm cha đều nhớ hâm nóng một cốc sữa và đặt nó ở đầu giường, thậm chí
ông còn hờn dỗi khi về nhà mà biết hai mẹ con không uống sữa.
Mỗi lần đến dịp lễ quan trọng đều nhớ mua quà để tạo bất ngờ, ông không cho rằng vợ chồng già thì không được chú trọng hình thức.
Trên thực
tế, cha mẹ của Diệp Sơ Hạ đã nêu gương tốt cho nàng về nhiều mặt, nhưng
họ lại rời đi quá sớm nên Diệp Sơ Hạ chỉ có thể sống đúng như những mong đợi của mọi người.
Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, Diệp Sơ Hạ nàng dậy muộn, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, nhưng buổi sáng
nàng lại thức dậy vào một giờ cố định, nói cho cùng, không phải tất cả
những người có chất lượng giấc ngủ kém đều mong muốn có được một giấc
ngủ bình thường.
Đối với Diệp Sơ Hạ, người chỉ muốn đáp ứng nhu
cầu sinh lý cơ bản của con người, khi nào ngủ và khi nào thức dậy hoàn
toàn là hai việc nàng không muốn làm, hơn nữa, ngủ cũng là một sự lãng
phí thời gian, bởi vì con người chỉ có thể làm việc khi họ tỉnh táo.
Nhưng có lẽ giường quá mềm, hoặc người quá dịu dàng, nên lúc ngủ Diệp Sơ Hạ
không những không có giật mình tỉnh dậy mà còn chìm vào giấc ngủ sâu đến tận bây giờ.
Diệp Sơ Hạ ôm chăn lăn lộn trên giường, nhìn đồng
hồ trên tường, nàng tưởng mình dậy rất muộn, nhưng thực ra chỉ mới hơn
bảy giờ, thậm chí còn chưa đến tám giờ, đối với nhiều bạn trẻ, ngoại trừ thức khuya trong những ngày nghỉ, thường thì thời gian này họ vẫn còn
trong giấc mơ.
Nhưng vì Dịch Nam Yên dậy quá sớm nên việc Diệp Sơ Hạ dậy sớm không được coi là sớm.
Nàng bị bao quanh bởi mùi hương của một người khác, nhưng không biết tự khi
nào, nàng đã quen dần và không còn phải đề phòng nữa, Diệp Sơ Hạ ngáp
dài, đang cố gắng vượt qua sự lười biếng để chuẩn bị dậy thì nhìn thấy
Dịch Nam Yên đang cẩn thận cầm một cốc sữa bột vào.
Tuy rằng cảm
thấy sở thích của Diệp Sơ Hạ thật kỳ quái, nhưng cô cũng không có ý định thay đổi nàng, ngược lại cô đổi sữa bò uống buổi sáng thành sữa bột,
thấy nàng đã tỉnh, cô giật mình: "Em có muốn ngủ thêm một chút không?"
Dịch Nam Yên ngủ sớm dậy sớm và tràn đầy năng lượng, sau khi thức dậy, cô
tập thể dục để tiêu hao năng lượng không nơi nào giải phóng, đến khi
Diệp Sơ Hạ tỉnh dậy, những gì nàng nhìn thấy sẽ là một đại tiểu thư
phong thái đạt chuẩn.
Diệp Sơ Hạ lắc đầu, nếu chỉ có Dịch Nam Yên ở đây, nàng có thể sẽ quay lại ngủ tiếp, nhưng bố cô vẫn còn ở đó, Diệp Sơ Hạ không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt ông.
Nàng nhận
lấy chiếc cốc từ tay Dịch Nam Yên, sờ vào có cảm giác ấm áp, không nóng
lắm nên Diệp Sơ Hạ trực tiếp hướng về phía miệng cốc.
"Coi chừng bỏng!"
Dịch Nam Yên kịp thời nhắc nhở, nhưng đáng tiếc là đã muộn, Diệp Sơ Hạ lè lưỡi, hiển nhiên có chút bỏng.
Tác dụng cách nhiệt của cốc tốt đến nỗi Diệp Sơ Hạ không để ý rằng sữa bột
vừa mới pha, nói cách khác, trong tiềm thức nàng nghĩ rằng những gì Dịch Nam Yên mang đến chắc chắn vô hại nên nàng không có suy nghĩ tự mình
kiểm tra lại một lần nữa.
"Em không sao chứ?" Dịch Nam Yên đặt chiếc cốc sang một bên, cau mày.
Diệp Sơ Hạ lắc đầu, nhưng trong mắt lại có chút ươn ướt, rì rầm một tiếng, rồi vùi vào lòng cô: "Đau."
"Bánh bèo!" Dịch Nam Yên mở miệng không chút thương xót, nhưng tay lại đặt lên lưng nàng, vỗ về an ủi.