"Tiện đường nên ghé qua xem một chút." Dịch Nam Yên chiếu lệ nói, không
muốn nói nhiều về vấn đề này, tránh để lộ tẩy, nhìn nàng rồi nhíu mày
nói: "Đã muộn thế này rồi sao em còn ở ngoài?"
Đối với Dịch Nam
Yên, cô không quan tâm mấy đến việc cô ra ngoài vào lúc mười hai giờ
tối, dù sao cô có xe hơi với cả cô từng luyện võ, vậy nên nếu có chuyện
gì xảy ra thì cô cũng không sợ, nhưng Diệp Sơ Hạ thì khác, nàng không có xe nên muốn quay lại thì phải đi taxi hoặc đi xe buýt, nhưng ngày nay,
những vụ việc bị tài xế taxi làm hại vẫn còn ít sao?
Có thể tất
cả họ đều là những công dân tuân thủ luật pháp trước khi làm điều đó,
nhưng bóng tối là nơi tội phạm dễ sinh sôi nhất, đặc biệt những đêm uống rượu say đến mất trí.
Mặc dù xác suất này không cao, nhưng nó thực sự không nhỏ.
"Em phải dạy kèm cho ba học sinh sắp vào 11, nên tới giờ này em mới có thể đến thăm nó." Diệp Sơ Hạ giải thích.
Dịch Nam Yên khẽ gật đầu, rồi hỏi: "Em nhận nhiều vậy làm gì?"
Thật ra Dịch Nam Yên muốn hỏi một câu khác, nhưng cô đã kìm lại, và cô thực
sự rất ngạc nhiên, ngay cả khi nàng thiếu tiền, cũng đâu cần phải dạy
tận ba người đúng không? Trước đây cô cũng từng tìm gia sư, lương từ hơn năm trăm đến hàng triệu một giờ, cho dù Diệp Sơ Hạ không thể so sánh
với loại gia sư hàng đầu đó, nhưng với tư cách là học sinh xuất sắc của
một trường danh giá, cũng phải ba trăm mấy một giờ đúng không?
Theo cô hiểu, đối với người bình thường mà nói, khoản thu nhập này đã đủ
rồi, dù sao rất nhiều người đi làm cũng chỉ 17-20 triệu một tháng, cũng
khá nhiều.
"Vì ký túc xá không cho nuôi thú cưng nên em phải thuê nhà bên ngoài. Này
là một khoản chi phí không cần thiết khác, cho nên em cần phải kiếm thêm để nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra thì em có thể xoay xở
kịp thời." Diệp Sơ Hạ không nói dối Dịch Nam Yên. Khi số tiền trong thẻ
chưa đến 30 triệu, Diệp Sơ Hạ không khỏi cảm thấy hoảng hốt, nàng thực
sự chán ngấy cảm giác không có tiền. Nếu ngày nào đó nàng bị xe tông,
khoản tiết kiệm này sẽ là tiền cứu mạng.
Dịch Nam Yên hơi bất
ngờ, không phải do Diệp Sơ Hạ quyết định chuyển ra ngoài sống vì thú
cưng, dù sao thì trông nàng rất thích con mèo này, muốn nuôi nó cũng là
chuyện bình thường, điều khiến cô ngạc nhiên là Diệp Sơ Hạ thế mà có
nhận thức nguy cơ.
Suy cho cùng, với vẻ ngoài ngơ ngác thường ngày, trông nàng không giống như có thể nghĩ ra những điều này chút nào.
Nhưng Dịch Nam Yên không để ý lắm, con người dù sao cũng muôn hình vạn trạng, những gì họ thể hiện ra sẽ luôn chỉ có một hoặc hai mặt, nếu không sẽ
không tồn tại kẻ hai mặt như vậy.
Cô nghĩ đến điều đó và nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Diệp Sơ Hạ: "Thuê nhà? Em thuê được chưa?"
Thấy cô chỉ ra vẻ làm bộ tùy tiện hỏi, Diệp Sơ Hạ cười thầm trong bụng, đáp: "Em có nhìn trúng một cái, nhưng vẫn chưa ký hợp đồng."
Dịch Nam Yên thốt ra một tiếng ồ khô khan, rồi im lặng.
Diệp Sơ Hạ không nhờ cô giúp đỡ, dường như cô không thể quản được loại
chuyện này, rốt cuộc thì việc người khác thuê nhà thì liên quan gì đến
cô?
Liếc nhìn "con kangaroo" đang nhảy nhót trong cửa kính, Dịch
Nam Yên liếc nhìn Diệp Sơ Hạ, dưới mắt nàng đen hơn trước một chút, hiển nhiên là gần đây nàng không đi ngủ sớm.
Thử nghĩ xem, cho dù là
gia sư cũng phải chuẩn bị bài trước khi đến lớp, sẽ mất rất nhiều thời
gian, không có quầng thâm mới là điều bất thường.
Có lẽ là bởi vì quá muộn, Diệp Sơ Hạ không chơi với mèo con quá lâu là đã ra về, Dịch
Nam Yên đi theo nàng, hếch cằm: "Dù sao thì hiện tại tôi không cũng có
việc gì làm, căn mà em hợp ý ở đâu? Tôi xem giúp em một chút." Thấy Diệp Sơ Hạ đang nhìn mình, Dịch Nam Yên giải thích, "Từ khi học trung học cơ sở tôi đã sống một mình rồi nên tôi có nhiều kinh nghiệm trong chuyện
này hơn em."
Thực ra đây hoàn toàn là một sự đánh tráo khái niệm, đúng là cô ở bên ngoài, nhưng nhà ở đều do gia đình mua, nhưng lúc cô
nói ra lời này, nghe như là cô luôn đi thuê nhà ở bên ngoài vậy.
Ngơ ngon ngoan cũng có thể giở trò, thật sự không dễ dàng.
Diệp Sơ Hạ cảm khái thở dài trong lòng, khóe môi mấp máy, cười nói: "Vậy làm phiền chị Nam Yên."
Sau khi lên xe, nàng chỉ một địa điểm Dịch Nam Yên chưa từng nghe qua,
nhưng điều hướng cũng đủ để giải quyết vấn đề không biết đường của cô.
Xe chạy một mạch đến nơi mà Diệp Sơ Hạ đã nói, Dịch Nam Yên nhìn xung
quanh tối đen như mực, không có lấy một ngọn đèn đường, nhíu chặt mày:
"Em là con gái mà định sống một mình ở cái nơi như thế này hả?"
Diệp Sơ Hạ cầm sữa chua lạnh do Dịch Nam Yên đưa cho, nhẹ nhàng nói: "Giá
thuê ở đây rẻ lắm, cách đó không xa có một trạm xe buýt, lại còn gần lối vào tàu điện ngầm nữa, chỉ mất mười phút là đến trường rồi. Xung quanh
đều là người già, cũng không có người không đàng hoàng, với lại trong
nhà diện tích cũng không nhỏ, còn lắp cửa lưới, em thấy ổn áp lắm." Nàng ra vẻ như chiếm được của hời, "Nhà kiểu này ở những chỗ khác đều có
cùng mức giá hơn chục triệu mỗi tháng, nhưng ở đây chỉ có 5 triệu thôi,
mà lại không cần ở ghép với người khác."
Dịch Nam Yên xị mặt: "Không được."
Diệp Sơ Hạ ngước mắt lên nhìn cô, Dịch Nam Yên lập tức tắt lửa: "Làm sao em
biết người già là đàng hoàng? Vả lại, nếu em đã biết những nơi khác có
cùng mức giá hàng chục triệu, mà tiền thuê nhà ở đây lại rẻ như vậy thì
chắc chắn có vấn đề!"
Dịch Nam Yên tin chắc rằng nơi tối tăm này
là nơi có tỷ lệ phạm tội cao, chưa kể có những người già sống xung quanh thì mới là vấn đề lớn đấy!
Dịch Nam Yên đã từng sống trong một
khu chung cư mà xung quanh đa số là người già, họ thường giúp chăm sóc
trẻ nhỏ, con nít quỷ thì khỏi phải nói, cho dù ở một mình thì những
chuyện chó má cũng có rất nhiều!
Ví dụ, nuôi chó mà không có dây
xích, và con chó đó ị ở khắp nơi. Cô sống ở một khu đắt đỏ mà còn vậy
chứ đừng nói đến một nơi như thế này.
"Nhưng mà, em không đủ khả
năng chi trả tiền thuê hơn chục triệu mỗi tháng," Diệp Sơ Hạ nói với vẻ
mặt buồn rầu, "Bây giờ có nhiều chủ nhà không cho nuôi thú cưng, còn chỗ cho nuôi thì giá thuê cũng không rẻ."
Dịch Nam Yên xụ mặt, "Sao em không hỏi tôi?"
"Hả?"
Dịch Nam Yên nghiêm túc nói: "Mấy chuyện này tôi rành lắm, dù sao thì tôi đã sống ở bên ngoài từ khi còn học trung học rồi. Tôi còn thêm rất nhiều
thông tin liên lạc của chủ nhà nữa, tôi sẽ hỏi giúp em."
Diệp Sơ Hạ hơi xấu hổ: "Được không ạ? Có làm phiền chị quá không?"
"Chỉ gõ mấy chữ thôi, có gì đâu mà phiền." Sắc mặt Dịch Nam Yên khó coi, cô
chưa từng nói dối nhiều như vậy trong một ngày, điều này khiến cô khá
mất tự nhiên, chỉ có thể che đậy bằng vẻ mặt không vui.
"Vậy thì
làm phiền chị Nam Yên." Diệp Sơ Hạ cười và liếm sữa chua quanh môi,
"Nhưng em không ngờ chị Nam Yên cũng thuê nhà ở đó? Em còn tưởng rằng
tất cả những ngôi nhà mà chị Nam Yên ở đều là mua đứt đấy!"
Dịch
Nam Yên siết chặt tay lái, cười nhạt: "Tiền của nhà tôi không phải gió
lớn thổi tới, sao có thể học ở đâu thì mua một căn ở đó chứ?"
Diệp Sơ Hạ gật đầu đồng ý: "Cũng đúng."
Thấy Diệp Sơ Hạ không quá lăn tăn chuyện này, Dịch Nam Yên thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng lái xe rời khỏi nơi này và chạy đến trường, sợ Diệp Sơ Hạ hỏi tiếp sẽ lộ tẩy nên hoàn toàn không nhận ra rằng Diệp Sơ Hạ lại đang trêu chọc cô.