Chuyện gì cũng phải có trước sau, nhưng từ đầu đến cuối
Khương Nhược Châu vẫn cho rằng mình mới là người tới trước, thấy Doãn
Hoàn Từ thiên vị Nghiêm Thù Lân thì trong lòng khó tránh khỏi hụt hẫng.
Kiếp trước hắn bị đồng bọn mình tin tưởng hãm hại vào ngục, mất hết nội lực, còn bị hủy dung và chịu hàng trăm hình phạt.
Hắn không có ý đồ riêng, tự nhận mình hành động vì đạo nghĩa, ai ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Khi Khương Nhược Châu trốn ra ngoài đã thoi thóp, nếu không nghĩ đến Doãn Hoàn Từ thì hắn đã sớm tự sát trong ngục.
Thì ra Kim Lâm Các kêu gọi các môn phái võ lâm tiến đánh Nghiêm trang không phải vì trừ gian diệt ác mà là muốn ép Nghiêm Thù Lân nhường lợi ích.
Khương Nhược Châu không thuộc bất kỳ môn phái nào mà chỉ là kiếm khách độc
hành. Võ công hắn đứng nhất nhì trên giang hồ, đám người giang hồ kia
muốn rủ hắn nhập bọn nhưng biết tính hắn chính trực nên sẽ không thông
đồng làm bậy với mình, thế là tung tin đồn Nghiêm trang lạm sát người vô tội và bắt đồng nam đồng nữ để luyện thuốc, lừa hắn ra tay đối phó với
Nghiêm Thù Lân.
Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, bọn họ bán đứng
hắn cho Nghiêm Thù Lân, còn cười nhạo hắn quá tốt bụng, quá ngu xuẩn,
đạp lên khuôn mặt đầy sẹo của hắn rồi nói hắn tự làm tự chịu.
Khương Nhược Châu cũng không biết mình hóa điên từ lúc nào.
Hắn thoát ra khỏi ngục với tinh thần hoảng loạn, trong đầu chỉ có một ý
nghĩ duy nhất: Đi tìm Doãn Hoàn Từ rồi đưa đối phương lên núi ẩn cư.
Hắn không muốn nhìn mặt mình, không còn để ý ngoại hình, ban ngày hạn chế
đi ra ngoài, phải uống rượu mới ngủ được, nếu không ban đêm sẽ mơ thấy
cảnh tra tấn trong ngục. Hắn rất nhớ Doãn Hoàn Từ, nỗi nhớ này ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn làm hắn sinh ra ảo giác.
Vết thương trên người Khương Nhược Châu dưỡng một hai tháng mới lành lại.
Ban đêm hắn loạng choạng đi trên đường, có bốn nam nhân vạm vỡ khiêng kiệu
đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn, không nhường đường mà nấc rượu một cái rồi
cứ thế đứng trước cỗ kiệu.
Người trong kiệu vén rèm lên, tưởng hắn là ăn mày xin cơm nên mắng vài tiếng "xúi quẩy" rồi sai người hầu đuổi hắn đi.
Mái tóc dài che khuất gương mặt đầy sẹo của hắn, nheo mắt nhìn gã trung niên mặc đồ sang trọng trong kiệu.
Thì ra là người quen trước đây.
Hắn quăng chén rượu đi rồi nắm lấy khúc kiếm gãy bên hông, lảo đảo hai bước, nhịn không được cười phá lên.
Lợi dụng sự khí khái của hắn để đổi lấy giàu sang phú quý cho bọn họ, nhưng không người nào hổ thẹn với lương tâm cả. Khương Nhược Châu chỉ thấy
nực cười, cảm thấy bọn họ buồn cười, càng thấy mình buồn cười hơn.
Cha mẹ bôn ba cả đời vì đạo nghĩa, hắn cũng xem đây là chính đạo nên tự nguyện hy sinh bản thân để làm tròn đại nghĩa.
Hắn thương thiên hạ chịu khổ nhưng có ai thương hại hắn đâu?
Sau khi tỉnh rượu, Khương Nhược Châu phát hiện quần áo mình chi chít vết
máu, bên cạnh là một túi tiền trĩu nặng. Mấy cái đầu người lòi mắt ra
ngoài bị hắn xách về miếu hoang đổ nát, kệ bày đồ cúng trước tượng Phật
bị máu tanh thấm ướt.
Sau đó hắn còn giết rất nhiều người nữa.
Hắn lấy được từ tay bọn họ vô số đan dược và tiền tài, chữa khỏi thương tích, cũng khôi phục tám phần nội lực.
Khi tìm được Doãn Hoàn Từ, hắn cứ tưởng đối phương sẽ sợ mặt mình nên quyết không chịu gỡ mặt nạ.
Nhưng trước sự nài nỉ của Doãn Hoàn Từ, cuối cùng hắn vẫn để lộ mặt. Hắn sợ
phải thấy vẻ mặt ghê sợ của đối phương nên nhắm mắt lại, né tránh ánh
mắt Doãn Hoàn Từ.
"Khương đại hiệp......" Doãn Hoàn Từ áp tay lên má hắn, nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo thâm đen kia.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên đang rơi lệ vì mình, đau lòng vì hắn phải chịu biết bao đau khổ.
"Đáng sợ lắm đúng không?" Hắn làm mặt xấu trêu Doãn Hoàn Từ như trước kia rồi cười nói, "Tiểu Doãn, giờ ta xấu rồi nhưng ngươi không được chê ta đâu
đấy."
"Không xấu, không xấu......" Doãn Hoàn Từ nghẹn ngào, nước
mắt đọng trên chóp mũi ửng đỏ, nắm chặt tay hắn nói, "Khương Nhược Châu, ngươi là đại hiệp đẹp nhất thiên hạ mà."