Nói xong Khương Nhược Châu không cho tôi sờ nữa. Y bảo tôi
đừng nhìn, sau đó quay lưng đi thở dốc, tôi nhìn trộm y, thấy sống lưng y run lên một cái, sau đó ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.
Y vừa
chính trực đáng tin vừa nói lời dễ nghe, đáng tiếc trong lòng tôi chỉ
nghĩ đến "tình tiết xuyên sách" và "kiếp trước" nên không thể nào thoải
mái xem y như đối tượng để mình phó thác tuổi già.
Tôi không bài
xích Nghiêm Thù Lân, cũng chẳng bài xích Khương Nhược Châu, đôi khi tôi
hơi dao động, nghĩ người nào cũng tốt, chỉ cần có thể làm chỗ dựa bảo vệ mình là đủ rồi. Nghĩ kỹ lại, một người là trang chủ có tiền có thế, một người là đại hiệp nổi danh giang hồ, ở cạnh ai cũng là tôi trèo cao,
nếu tôi tham lam biết đâu lại chuốc phải tai vạ như Doãn Hoàn Từ trong
truyện.
"Nếu người của Nghiêm Thù Lân tìm được ta," tôi suy nghĩ
rồi nói với Khương Nhược Châu, "Nếu đại hiệp đối phó không được thì cứ
giao ta cho bọn họ đi."
Y quay đầu nhìn tôi rồi cười nói: "Tiểu Doãn, ngươi không có lòng tin với võ công của ta vậy sao?"
Tôi vội vã lắc đầu: "Ta chỉ sợ đại hiệp bị thương thôi, chuyện này do ta mà ra, liên lụy ngươi sẽ không hay......"
Tôi biết võ công y giỏi, trong truyện lần nào cũng tốn vô số bút mực để mô
tả chiêu thức của y, còn nói y có thể lấy một địch trăm, là kỳ tài võ
học bẩm sinh.
"Ta đã đưa ngươi đi," Khương Nhược Châu quay người về phía tôi nói, "Thì sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Tôi biết y sẽ nói thế mà.
Vẻ nghiêm túc của Khương Nhược Châu khi nói chuyện khá đáng yêu, tôi nhìn
chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của y một lát rồi nhịn không được đưa tay
véo má y, cười khúc khích nói: "Ngươi đâu biết trước kia ta là ai, cũng
đâu biết quan hệ của ta và Nghiêm Thù Lân thế nào......"
Y cũng
cười, gò má ửng đỏ như đóa sen trắng nhuộm son, đôi mắt trong veo phản
chiếu hình bóng tôi, cầm tay tôi nói: "Người mà ta quen biết là ngươi
của hiện tại, đâu cần hỏi quá khứ làm gì."
138.
"Nói nghe
đàng hoàng đứng đắn quá nhỉ......" Khương Nhược Châu đang khom người
nhặt củi thì lại nghe giọng nói kia vang lên bên tai, "Nếu ngươi đúng là quân tử thì phải kể y biết chuyện đêm qua chứ."
"Đó là vì ngươi
chiếm xác ta." Khương Nhược Châu nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai, chỉ nghe tiếng xào xạc trong rừng cây. Y huơ kiếm vạch
ra bụi cỏ, nhìn thấy một con chim bay lên đầu cành, nhưng chưa kịp nhìn
kỹ thì nó đã biến mất trong lùm cây rậm rạp.
Giọng nói kia dừng một lát rồi lại giễu cợt: "Chẳng lẽ người đụng chạm y sau đó không phải ngươi sao?"
"Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu," Khương Nhược Châu nghiến răng, lông
mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ hơn, "Ngươi là sắc quỷ ở đâu mà muốn mượn xác ta làm chuyện đó hả!"
Y thích Hoàn Từ nhưng không muốn thừa nước đục thả câu giữa nơi rừng núi hoang vắng này.
"Ta đã nói ta chính là ngươi rồi mà." Người kia nghe y chửi mình là sắc quỷ thì giọng nói cũng trở nên tức giận, "Với tính nhát như thỏ của ngươi
thì đến ngày tháng năm nào mới hôn được y chứ? Nếu không nhờ ta thúc đẩy thì có phá nổi thân xử nam này của ngươi không?"
Mặt Khương Nhược Châu lúc đỏ lúc trắng, y nói: "Ngươi nói năng thật quá thô bỉ......"
Giọng người này khá giống y, chỉ là hơi khàn hơn.
"Doãn Hoàn Từ là phu nhân ta." Nỗi kích động của người kia từ từ dịu đi,
"Nhưng hồn phách ta không đầy đủ, nếu không cũng chẳng giao y cho ngươi
đâu...... Thôi, ngươi quay lại tìm y đi, đừng để y rời khỏi tầm mắt
ngươi quá lâu."