Dù thế nào tôi cũng phải gặp Khương Nhược Châu một lần, ít
nhất phải kết thân với y trước khi Nghiêm Thù Lân gặp y. Giờ vẫn chưa
đến lúc, tôi lờ mờ nhớ lại mấy chiêu võ nhưng với chút võ công mèo cào
này hoàn toàn không thể phòng thân trên giang hồ.
Lén bỏ trốn sau lưng Nghiêm Thù Lân lại càng khó, khu rừng ngoài kia đầy cạm bẫy và
sương độc, nếu không đi bằng xe ngựa của Nghiêm gia chắc chắn sẽ thập tử nhất sinh.
Sau khi thành hôn hắn có cho tôi ra khỏi trang không
nhỉ? Tôi nâng cánh hoa lên khỏi mặt nước bằng hai tay, suy nghĩ một lát
rồi hỏi thị nữ đứng ngoài màn: "Các ngươi ở trong trang bao lâu rồi, đã
bao giờ đến chỗ khác chưa?"
Mới đầu các nàng phớt lờ tôi, lưng ưỡn thẳng tắp, im lặng đứng bên ngoài như pho tượng.
Tôi buồn chán nhúng mặt vào chậu nước ấm rồi thổi bọt khí ùng ục, sau đó
ngồi thẳng dậy bĩu môi nói với các nàng: "Nghiêm trang chủ đi vắng, các
ngươi lại làm ngơ ta, chẳng ai tâm sự với ta cả......"
"Phu nhân, ngài muốn nói chuyện thì cứ nói tự nhiên đi ạ, chúng ta đều nghe mà."
Cuối cùng có một cô nương áo xanh trả lời tôi, ấm giọng trấn an, "Đợi
ngài và trang chủ thành hôn xong, hắn sẽ cho ngài thị nữ và ám vệ đáng
tin cậy nhất, đến lúc đó ngài sẽ có người để tâm sự thôi."
Tôi
dựa vào mép thùng, ủ rũ cúi đầu nghĩ: Tôi chỉ muốn nói chuyện trên trời
dưới đất với người khác, nói với ai mà chẳng được, cần gì phải để ý
nhiều vậy chứ, ngay cả đùa giỡn cũng không được sao?
Nhưng cũng
dễ hiểu thôi, Nghiêm Thù Lân là trang chủ, trên giang hồ có rất nhiều
người muốn lấy mạng hắn, hắn phải thận trọng mới được.
81.
Nghiêm Thù Lân sai người đem áo cưới cho tôi thử.
Tay nghề thợ may cực giỏi, kích cỡ vừa khít, chất vải mịn màng, vòng eo
thắt lại cũng rất đẹp. Tôi chưa bao giờ được mặc đồ đẹp như vậy nên nhất thời cảm thấy như đang mơ, hình thêu chim phượng bằng chỉ kim tuyến
trên vạt áo và tay áo lung linh như đang phát sáng, tôi nhịn không được
đưa tay vuốt ve mấy lần, tim đập thình thịch, nghĩ đến đây là đồ may
riêng cho mình, khóe môi tôi vểnh lên tới trời, làm thế nào cũng không
kéo xuống được.
Vui thì vui nhưng vẫn hơi bất an vì mình là tu hú chiếm tổ chim khách.
Thảo nào "Doãn Hoàn Từ" muốn tới nơi nguy hiểm này để cầu phú quý, tôi cũng
là kẻ phàm tục nên thấy đồ tốt thì không dời nổi chân. Thưởng thức sơn
hào hải vị mấy ngày, được hầu hạ chu đáo mấy ngày, còn được mặc quần áo
đẹp như vậy, có lẽ chết ở đây cũng đáng.
Nghiêm Thù Lân đứng cách đó không xa nhìn tôi, chẳng nói năng gì. Tôi suy nghĩ một lát rồi chạy
đến nắm tay áo hắn, ngửa đầu hỏi hắn đẹp không.
Hắn gật đầu, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: "Đẹp lắm."
"Đôi giày này mang cũng thoải mái thật đấy!" Tôi giơ chân lên để lộ đôi giày màu đỏ vàng dưới vạt áo, ngắm nghía tua rua và hạt châu bên trên,
"Nghiêm trang chủ, ta......"
Còn chưa dứt lời thì tôi đã bị
Nghiêm Thù Lân ôm eo bế lên. Hắn hôn môi tôi mấy lần, cánh tay rắn chắc
vòng qua ngực tôi, nói với tôi: "Hoàn Từ, đẹp lắm."
Một lát sau, hắn yên lặng nhìn tôi chăm chú: "Lẽ ra phải thế này từ lâu rồi mới đúng."
Tôi cười ngây ngô với hắn: "Chứ sao! Áo này đẹp vậy chắc đắt tiền lắm, bán ta đi e là cũng mua không nổi."
Nghiêm Thù Lân nói: "Nó không xứng với ngươi."
Tôi không ngờ hắn sẽ nói vậy, sửng sốt giây lát rồi đỏ mặt lắc đầu lia lịa: "Là ta không xứng với nó chứ...... Ta chỉ là tép riu thôi, nửa xu cũng
chẳng đáng."
Nhân vật chỉ xuất hiện qua vài ba dòng trong truyện sao lại đáng giá được chứ.
"Doãn Hoàn Từ, ta muốn ngươi sống." Hắn lại hôn lên môi tôi, đôi mắt đen
nhánh vẫn mở to nhìn tôi, "Mạng của ngươi ngàn vàng cũng không đổi
được."