Khương Nhược Châu ngủ một ngày một đêm, đến khi tiểu nhị quán trọ gõ cửa giục y trả tiền thuê phòng mới tỉnh dậy.
Y có một giấc mơ thật dài, khi tỉnh lại toàn thân đầy mồ hôi, đầu vẫn đau âm ỉ, không biết mình đang ở đâu. Sau khi nghe tiểu nhị nói một tràng
dài, y mới tỉnh táo lại khỏi cơn choáng váng.
Tiền...... Tiền
của y đâu rồi? Khương Nhược Châu gãi đầu rồi sờ soạng túi hành lý bên
cạnh, phát hiện túi mình bị lục tung, quần áo vương vãi dưới đất. May mà không mất túi tiền và đồ trang sức của mẫu thân, bảo kiếm phụ thân rèn
cho hắn cũng còn nguyên.
Thoạt nhìn như không mất thứ gì, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lại, y phát hiện lá thư và chiếc khóa mẫu thân để lại đều biến mất.
"Ai đưa ta đến đây vậy?" Khương Nhược Châu trả tiền phòng cho tiểu nhị rồi hỏi.
"Là một tiểu công tử đeo mặt nạ hồ ly, thấp hơn ngài chút xíu, nhìn cằm
nhọn hoắt." Tiểu nhị hồi tưởng một lát rồi nói, "Hắn nói ngài tỉnh lại
sẽ tự trả tiền phòng, sau khi đưa ngài đến đây thì khinh công đi mất,
cũng chẳng nhắn lại gì cả."
Khương Nhược Châu sửng sốt, nhớ lại
thiếu niên uống rượu tâm sự với mình. Thiếu niên kia không nói y biết
tên đầy đủ mà chỉ nói nhũ danh là A Từ, nhìn khoảng mười sáu mười bảy
tuổi, mặt nhỏ, màu mắt nhạt hơn người Trung Nguyên, đuôi mắt hơi xếch,
lông mi dài, khi cười lên quả thật hơi giống tiểu hồ ly.
A Từ ăn
nói rất khéo, sau khi bị hắn chọc cười, y nhịn không được uống thêm mấy
chén, men say bốc lên, còn kể cho đối phương nghe chuyện khóa định tình.
"Khương đại hiệp, ngươi cố ý xuôi Nam để tới sơn trang thành hôn à?" A Từ chớp mắt chống cằm hỏi y.
"Thành hôn? Không phải ta đi thành hôn đâu......" Y cúi đầu nhìn chén rượu,
say khướt cười nói, "Ta và Nghiêm trang chủ chưa từng gặp nhau, lần này
đường đột tới đó chắc sẽ gây ra nhiều phiền toái lắm."
"Nghiêm trang chủ có tiền có thế," A Từ nói, "Nếu ngươi thành hôn với hắn, chẳng phải sẽ phát tài trong chớp mắt sao?"
Khương Nhược Châu lắc đầu, uống thêm một hớp rượu rồi nói: "Hôn sự là lệnh của cha mẹ, đối với ta và hắn đều là gánh nặng. Lần này ta tới chỉ để nói
với hắn không cần tuân thủ ước định thôi."
Y hoàn toàn không xem trọng chiếc khóa kia.
Từ khi mẫu thân giao khóa định tình cho y, hôn sự này vẫn luôn làm y phiền lòng. Y đã quen xông xáo giang hồ một mình, kết bạn với hào kiệt đủ mọi tầng lớp, thỉnh thoảng gặp chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa,
chẳng mấy hứng thú với tình yêu, càng khỏi nói đến chuyện thành hôn.
"Ta lại thấy đây là chuyện tốt ấy chứ," thiếu niên lắc chén rượu, đôi mắt
cong cong nhìn y, "Cha mẹ ngươi ước hẹn với mẫu thân hắn, nể mặt mẫu
thân, dù hắn không làm phu thê với ngươi thì ít nhiều gì cũng cho ngươi
chút đồ tốt."
"Ầy, ngươi đừng nghĩ dễ dàng như vậy......" Khương
Nhược Châu xoa huyệt thái dương nhức buốt rồi bật cười, "Đó là giao tình của cha mẹ, ta không nên lấy việc này ra để ép hắn. Huống chi ta không
biết tính tình hắn thế nào, đến đó e là sẽ gặp rắc rối cho xem."
A Từ cũng cười theo y, không quan tâm mấy lời này của y mà nói tiếp:
"Khương đại hiệp, thế đạo khó khăn, mọi người đều nói muốn giàu thì phải liều. Đĩa bánh lớn đã bày sẵn trước mặt mà ngươi còn không chịu ăn nữa
sao?"
23.
Chuyện sau đó Khương Nhược Châu không nhớ rõ lắm.
Y gặp một cơn ác mộng dài dằng dặc, lúc tỉnh lại sống lưng vẫn còn lạnh toát, khó lòng thoát ra khỏi mộng.
Thì ra...... thiếu niên kia tên Doãn Hoàn Từ sao?
Y vịn khung cửa, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Chính vì y kể những chuyện kia nên mới khiến tiểu hồ ly đem khóa của y dấn thân vào chỗ chết sao?