Mang Theo Hồ Đồ Hệ Thống Truy Nữ Hoàng
Kể từ lúc đó Tần Mộc không gặp lại Ninh Thanh Mộng lần nào, nhiệm vụ
đính kèm cũng vì vậy bỏ ngỏ khiến nàng có chút buồn bực. Ngày qua ngày
làm đi làm lại công tác trong cung khiến nàng càng thêm bức bối, lại
càng muốn thoát khỏi tình cảnh này.
Nhớ khi xưa lựa chọn làm
diễn viên cũng vì thích sự thú vị, sắm vai nhiều nhân vật nhiều vai trò
khác nhau, trải nghiệm nhiều lối sinh hoạt và công việc khác nhau. Nên
hiện tại đối với kiểu sinh hoạt nề nếp ngày nào cũng như ngày nấy khiến
Tần Mộc không khỏi chán ghét, nhưng chính nàng lại không thể từ chối mấy công việc này.
Lạc thú duy nhất trong những ngày này là đấu võ mồm cùng Hồ Đồ.
Hôm nay, Tần Mộc như cũ uể oải lê lết hướng đến tẩm cung nữ đế, cầm giẻ xoa đi xoa lại những đồ bài trí trong phòng như mọi ngày. Vốn dĩ trên tâm
thế một ngày nhàm chán lại bắt đầu nhưng đột nhiên thanh âm vội vàng của Thanh Loan truyền đến, Tần Mộc nghe thấy mà như thấy được một ánh sáng
hy vọng gì đó.
Nàng liền ném xuống giẻ lau, nhanh thả hai ống tay áo xuống, khẽ nhẹ rón rén đi đến cửa bên ngoài đưa mắt ngó nhìn. Kia
Thanh Loan đang mang theo mấy cung nữ ở đình viện cuống quít tìm gì đó.
Tần Mộc suy nghĩ muốn mau lui vào trong lau dọn tiếp thì bị giọng Thanh
Loan gọi giật lại.
"Người kia!"
Hàng chân mày trên gương
mặt xinh đẹp của Thanh Loan thoán nhăn lại, qua khe cửa đưa tay chỉ vào
Tần Mộc đang ngồi co ro phía trong nhìn lén mọi người, rồi nói tiếp: "
Mau hỗ trợ mọi người tìm ra Tiểu Đoàn Tử."
Tiểu ĐoànTử? Nàng vô cùng khó xử, ai biết Tiểu Đoàn Tử là cái gì?
"Bẩm Thanh Loan tỷ tỷ, Tiểu Đoàn Tử là cái gì?"
Tần Mộc bất đắc dĩ phải ngập ngừng hỏi, liền thấy Thanh Loan tức giận lên
tiếng: "Tiểu Đoàn Tử là một con mèo Ba Tư trắng, sủng vật của bệ hạ.
Tháng trước chân bị thương nên được đưa đến Ngự Y Viện tĩnh dưỡng, hôm
nay vừa được trở về, vậy mà xoay đi xoay lại liền chạy mất."
Thanh Loan vừa nói vừa rầu rĩ, đến cuối cùng gần như là tiếng lầm bầm lầu
bầu. Phải biết rằng Tiểu Đoàn Tử là vật nhỏ yêu thích của Ninh Thanh
Mộng, nếu như đánh mất sợ là cả hoàng cung đều bị Ninh Thanh Mộng đem
lật qua lật lại mà tìm mèo.
"Đã rõ."
Tần Mộc tôn thờ
"mòe", hôm nay nghe được Ninh Thanh Mộng cũng có một con mèo khiến tinh
thần nàng liền phấn khởi. Nàng đồng ý, đem thùng nước cùng giẻ lau mang
ra khỏi phòng ngủ, xong liền tham gia vào đội đi rà soát.
[Hồ Đồ, con mèo đó đang ở đâu?]
Hồ Đồ: [Đi tìm thử bên bờ hồ xem.]
Tần Mộc sau khi nghe xong liền tìm cách chuồn ra khỏi Phượng Hoàng Cung.
Nàng nhớ rõ đi xuyên qua phía sau Phượng Hoàng Cung có một cái hồ nhỏ,
ai trong cung cũng đều biết đây gọi là Cẩm Lý Hồ. Một hồ cá koi của tiên đế nuôi dưỡng, nếu không cẩn thận làm chết một con thì cứ lấy một cái
đầu mà đổi lại.
*Cẩm Lý: cá koi, cá chép koi.
Tần Mộc mỗi lần đi qua Cẩm Lý Hồ đều không kiềm được cảm thán rằng người
không bằng cá. Ở chốn hoàng cung này thân phận ở mức nào nhân quyền ở
mức đó, thân phận thấp hèn thì đem so với đất bùn ở Ngự Hoa Viên cũng
không bằng. Giả như tìm thấy tiểu tổ tông kia, Tần Mộc dám chắc nó ăn
mặc còn cao sang hơn mình.
Tần Mộc vừa đi vừa nghĩ thoán cái đã đến Cẩm Lý Hồ trước mặt, vừa bước tới
đã thấy có thứ gì đó vùng vẫy trong hồ, dáng vẻ thì chắc là Tiểu Đoàn Tử kia rồi.
Tần Mộc nhanh chạy đến bên hồ, quả nhiên thấy tiểu
miêu kia ở trong hồ mà vùng vẫy, bộ lông trắng bạch thấm đẫm nước dán
sát vào da thịt nhìn lại càng chật vật đáng thương.
"Đây rồi tiểu tổ tông, mày đây rồi."
Tần Mộc biết đại đa số loài mèo đều có thể bơi lội được, nhưng tiểu tổ tông này được cưng chiều từ bé, thêm chân vừa mới bị thương, ngã xuống hồ
lần này không khéo là đuối nước rồi.
Tần Mộc để ý thấy cá trong
hồ bị nó làm cho hoảng sợ lượn đi hết, biết đâu tiểu tổ tông này vì muốn bắt cá nên mới ra đây rồi rơi xuống nước.
Nàng nghĩ con mèo này hẳn là lại bị thương lần nữa.
Bỏ lại giày vải trên bờ, nàng chầm chậm xuống hồ, không ngờ hồ này trông
thì không lớn nhưng lại rất sâu. Tần Mộc chỉ mới bước vài bước mà mực
nước đã đến eo. Nhìn trước mặt mình tên mèo trắng tinh kia chỉ còn cách
vài cánh tay, hít một hơi nàng nhanh chóng nhoài người bơi qua tóm lấy
nó.
Tần Mộc đem tiểu miêu ôm trong lòng ngực, ngay lập tức thấy
nó vươn móng vuốt bấu chặt lấy ngực áo nàng. Trông bộ dáng khát vọng
muốn được cứu khiến Tần Mộc cười cười. Cuối cùng nàng mang nó trở lại
bờ. Chân bước lên bờ hồ nàng lập tức muốn đem nó thả ra đất lại phát
hiện tiểu tổ tông sợ đến mức không dám buông tay, bộ móng sắc bén vung
loạn bám lấy quần áo nàng sống chết không tha.
"Meo meo ngoan nào, không có sao hết, buông ta ra một chút nào."
Tần Mộc ôn nhu an ủi nhưng con mèo kia lại như nghe không lọt tai chữ nào,
cả người nó dựa sát vào lòng ngực nàng, toàn bộ tứ chi bây giờ đều hướng Tần Mộc mà bám không muốn buông. Nàng cũng không dám mạnh tay lôi nó
ra, móng vuốt sắc bén kia nếu vùng mạnh bây giờ nàng thật sự mất nhiều
hơn được.
Cung nữ quần áo giày vớ đều được Nội Vụ Phủ cấp cho.
Một năm như vậy chỉ được vài món, vào mùa đông cũng chỉ được thêm một
tấm áo bông. Việc này làm cho nàng thật sự quý trọng quần áo, cũng thấu
hiểu được vì sao nguyên chủ quần áo đem tẩy đến phai màu cũng chưa chịu
vứt bỏ.
[Hệ thống cũng không so được với một con mèo...hơ...]
Hồ Đồ lúc này phát ra âm thanh bất mãn, ngày thường Tần Mộc đối với mình
phũ phàng bao nhiêu thì đối với tiểu bạch miêu này lại ôn nhu bấy nhiêu. Là người cùng nàng trò chuyện hằng ngày Hồ Đồ cảm thấy thật tủi thân.
"Ngươi không thấy nó đáng yêu hay sao?"
Tần Mộc phản bác lại, nhưng không nghe được Hồ Đồ đáp lời gì nữa. Nàng một
bên lau lau đầu nhỏ đẫm nước kia, một bên nhẹ giọng an ủi, không hề phát hiện phía trước nữ đế đã đến từ lâu chứng kiến một màng bơi vào trong
hồ đem Tiểu Đoàn Tử ôm vào lòng của nàng.
"Tiểu tổ tông ngoan nha, chủ nhân ngươi sẽ mang ngươi đến thú y à không Ngự Y Viện để kiểm tra nha~~"
Tần Mộc đúng là không nghĩ tới Ngự Y Viện cũng có chữa trị cho mèo. Đang
muốn mang tiểu miêu đưa về cho Thanh Loan xong thì trở về nghỉ ngơi.
Trong lòng vui tươi hớn hở vì cuối cùng nhiệm vụ đính kèm cũng đã hoàn
thành, ba mươi lượng bạc tới tay.
Mới bước đi được vài bước liền thấy đoàn người cuồn cuộn tiến về phía mình. Bước chân Tần Mộc chững
lại, đưa tay xoa mắt nhìn cho kĩ, kia chói lọi long bào thiếu chút nữa
lóe hỏng mắt nàng. Tần Mộc theo phản xạ có điều kiện mà quỳ xuống hướng
Ninh Thanh Mộng mà thỉnh an.
"Tham kiến hoàng thượng."
Tần Mộc trong lòng vô cùng tò mò, thời điểm này Ninh Thanh Mộng lẽ ra phải
vào triều sớm, nhìn bộ dáng vội vàng kia chắc không phải là triều chính
đều bỏ lại còn người thì chạy đi tìm mèo đi.
"Hãy bình thân."
Ninh Thanh Mộng thanh âm nhàn nhạt như cũ nhưng không khó nhận ra cảm giác
vội vàng hơn những lần trước. Tần Mộc cả người ướt đẫm, dù hiện tại là
giữa mùa hạ nhưng gió bên hồ thổi qua cũng đủ khiến nàng lạnh run.
"Tiểu Đoàn Tử,"
Ninh Thanh Mộng ánh mắt rơi xuống tiểu miêu đang bám trong lòng ngực Tần
Mộc. Mèo kia nghe giọng chủ nhân lập tức rời khỏi người Tần Mộc, chạy
tới bên chân Ninh Thanh Mộng nằm lăn qua lăn lại.
Nghe lời vậy sao?
Tần Mộc nhìn con mèo kia có chút không tin nổi, ai nói loài mèo đều kiêu
ngạo đâu? Chủ nhân chỉ vừa nhắc tên còn chưa ra lệnh gì mà đã vẫy đuôi
chạy lại dưới chân nàng?
"Ngươi gọi là Tần Mộc đúng không?"
Ninh Thanh Mộng đưa đôi mắt sắt sảo lãnh đạm mà hướng đến Tần Mộc.
Tần Mộc lại không hề nhận ra, nàng chỉ cảm thấy Ninh Thanh Mộng cả người
khí chất ảm đạm nhưng thanh sạch như mây, đạm nhiên như tiên tử, ánh mắt mang hồn đế vương kiên nghị cùng sắt bén, hai loại khí chất đối nghịch
lại hòa hợp cùng tồn tại trên một con người, tạo thành hoàn chỉnh một
Ninh Thanh Mộng.
"Tâu bệ hạ, phải."
Tần Mộc thật sự không muốn tiếp cận Ninh Thanh Mộng chút nào. Nàng thấu hiểu như thế nào là
gần vua như gần cọp. Càng ở gần người có quyền cao chức trọng thì chính
mình càng được an nhàn nhưng nguy hiểm cũng theo đó mà đến. Nhưng nàng
làm gì còn biện pháp nào? Hiện tại chỉ có thể dựa vào Ninh Thanh Mộng
nàng mới có thể thượng triều đường, mới có cơ hội trở về thế giới của
chính mình.
"Trẫm thật sự chưa từng gặp qua ngươi sao?"
Ninh Thanh Mộng hỏi trong lúc ánh mắt dời đến vết bớt đỏ trên cánh tay Tần
Mộc. Lúc này Thanh Loan đã bế Tiểu Đoàn Tử lên dùng khăn bông sạch lau
khô cái khối trắng tinh đang run bần bật kia.
Ninh Thanh Mộng
hỏi vậy bởi vì ngoại trừ vết bớt quen thuộc kia, khoảng khắc nhìn thấy
Tần Mộc bước xuống hồ đem Tiểu Đoàn Tử vớt lên, từng kí ức rời rạc cũng
từ đó ùa về. Trong những mảng kí ức đó gương mặt Tần Mộc như ẩn như
hiện, Ninh Thanh Mộng cảm thấy bản thân thật sự đã quên đi sự kiện gì đó vô cùng quan trọng.
Tần Mộc giương mắt nhìn Ninh Thanh Mộng, xong ngay lập tức liếc sang chỗ khác, khó xử lên tiếng: "Thưa không có."
Tần Mộc là đang cố tình diễn nét khó xử, ngập ngừng. Nàng muốn Ninh Thanh
Mộng vì thấy khả nghi mà cho người điều tra từ đó nhớ lại sự việc kia.
Nhưng nói đi nói lại thì thật ra nàng cũng trong thế tiến thoái lưỡng
nan.
Nếu đem chuyện bản thân từng cứu mạng nữ đế nói ra.
Nữ đế tin tưởng, thì mình xem như được một khoảng an nhàn.
Còn nếu nữ đế không tin, thì mình lại càng nhàn hạ hơn nữa.
Vì bị cho người mang đến viện tâm thần rồi còn đâu....không phải mưu tính gì, nhiệm vụ chính cũng không cần nữa.
Bây giờ Tần Mộc mới thấm nhuần câu nói
"Kiên trì thì rất khó, nhưng chỉ cần chịu từ bỏ liền biết nằm thẳng cẳng mà ngủ có bao nhiêu thoải mái. "
Ninh Thanh Mộng nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi kia cũng không hỏi nữa,
chỉ nói: "Lần này ngươi cứu Tiểu Đoàn Tử lập công lớn, muốn ban thưởng
gì cứ nói với trẫm."
Ninh Thanh Mộng cũng rất hào phóng cho Tần
Mộc ra điều kiện. Nhưng Tần Mộc lại có chút thụ sủng nhược kinh, Tiểu
Đoàn Tử này rốt cuộc quan trọng đến mức nào. Nữ đế bỏ lâm triều để đi
tìm nó, nay lại cho một cung nữ cấp thấp ra điều kiện chỉ vì nàng cứu
nó.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ!
"Nô tì không cần khen thưởng bất cứ thứ gì."
Làm giá, vẫn là nên làm giá một chút, nếu trực tiếp đòi hỏi thì thất lễ quá.
"Vậy được rồi, hôm nay ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, trẫm sẽ cho người mang cho ngươi một bộ xiêm y mới."
Ninh Thanh Mộng nói xong liền dẫn người rời đi. Phía này Tần Mộc vẫn còn
sững sờ tại chỗ, nàng thậm chí chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
[Muahahhahahaha! Lại còn làm giá, hí hí hí.]
Tiếng cười giòn tan của Hồ Đồ kéo Tần Mộc tỉnh lại, nàng vẻ mặt dại ra mà
trông theo đoàn người rời đi của Ninh Thanh Mộng, khóe miệng giật giật
tức tối.
"Nói vậy xong liền rời đi? Cũng không thèm ban thưởng cho ta?"
Tần Mộc quả thật muốn đem chính bản thân bóp chết, vừa rồi có phải đầu óc bị nước vào nên mới suy nghĩ muốn làm giá?
[Không, nàng không ban thưởng cho ngươi cái gì cả, hahahha.]
Hồ Đồ càng cười càng hăn, nó phát hiện nhìn Tần Mộc 'mất ăn' cũng là một loại hưởng thụ.
"Không đúng, ít nhất ta cũng được một bộ áo mới."
Tần Mộc tuyệt đối không thừa nhận bản thân vì làm giá mà cuối cùng không nhận được gì, nàng nghiến răng mà nói.
"Ta hoàn thành nhiệm vụ đính kèm rồi, mau đem phần thưởng cho ta."
[Được rồi, được rồi!]
Hồ Đồ vì không muốn chọc giận Tần Mộc nên phải nhịn lại tiếng cười, bằng
không ai biết được cô nương này phát hỏa lên sẽ làm ra cái chuyện gì.
Tần Mộc cuốn lên một bên tay áo, hai bên vắt vắt cho ráo hết nước, miệng
không ngừng càu nhàu. Hồ Đồ suy nghĩ nếu fans ở hiện đại biết được Tần
Mộc tâm tính kì lạ như vậy, hình tượng ngự tỷ tri thức của nàng liệu có
sụp đổ không?
Bên đây, sau khi rời đi. Ninh Thanh Mộng vô cùng
khó chịu, nàng cảm thấy mình đã quên chuyện gì, hơn nữa chuyện này lại
liên quan đến cung nữ cấp thấp kia.
Ninh Thanh Mộng đảo mắt nhìn Thanh Loan, cô đã đi theo bên mình năm năm, biết đâu cô có nhớ cái gì đó.
"Thanh Loan, ngươi có nhớ cung nữ Tần Mộc kia không?"
"Nhớ rõ, chính là người quét tước phòng ngủ cho bệ hạ không phải sao?"
Thanh Loan nói xong nhưng Ninh Thanh Mộng lại lắc đầu, nói: "Ý trẫm là, trước đây liệu ta có gặp qua Tần Mộc chưa?"
Thanh Loan trầm tư hồi lâu, bỗng nhận ra cái gì nhíu mày nói: "Có điểm quen mắt, nhưng quả thật không nhớ ra được."
"Tra cho ra đi."
"Vâng."
Ninh Thanh Mộng bình thường sẽ không để tâm như vậy. Chỉ là trong lòng nàng
thấp thoáng cảm thấy đây là chuyện trọng yếu nhưng chính mình lại quên
lãng.
Chuyện này nhất định phải làm rõ ràng.