Lần đầu cô gái vùng núi đi vào kinh thành, nơi đó đông người nhộn nhịp
rất khác so với nơi cô sống từ nhỏ cho đến giờ, tuy nhiều người nhiều
hoạt động vui vậy đó nhưng lòng người ở đây cũng rất hiểm ác. Lần này
Thanh Trị bị quân địch đuổi đánh đến trọng thương cũng là do có gian tế
trong triều đình, hoàng thượng đang âm thầm điều tra xem là kẻ nào dám
mưu phản, triệu kiến Tầm Thương vào cung cũng nằm trong kế hoạch bắt
gian của bệ hạ.
Mục đích của Thanh Trì muốn Tầm Thương phối hợp
cùng với anh diễn một màn kịch để bọn gian thần sơ hở lòi đuôi cáo ra.
Tầm Thương được biết đến là người đã cứu bệ hạ một mạng khi anh bị quân
địch đuổi giết trên núi. Sau khi biết bệ hạ bị trúng độc nên đã cố gắng
chữa trị cho hoàng thượng, chỉ có thuốc của cô mới giúp hoàng thượng
sống qua ngày cho nên hoàng thượng đã triệu kiến cô vào trong cung, được đặt cách ở Thừa An cung kế bên tẩm điện của nhà vua để tiện cho việc
điều trị.
"Làm sao để bọn lão thái y đó tin là ta bị trúng độc
thật? Mấy lão già đó tinh ranh thật, bọn họ đòi bắt mạch cho ta nếu để
họ kiểm tra cho ta chẳng khác nào đi khai ra hết sự thật là ta đang giả
trúng kịch độc trước mặt bọn họ." Tranh Trị đang nói chuyện riêng với
Tầm Thương trong phòng.
"Thần có một số loại thảo dược nếu nấu
chung với nhau sẽ khiến người đó bị trúng độc, tuy là nói trúng độc
nhưng nó sẽ tự động hết trong ba ngày tại vì dược tính của nó quá mạnh
cho nên mới uống vào sẽ bị nôn ra máu, mạch cũng bị rối loạn, sắc mặt
nhợt nhạt đi nhưng nếu hoàng thượng vượt qua được thì sức đề kháng của
ngài sẽ rất tốt." Tầm Thương trình bày một giải pháp của cô cho vấn đề
của vua Thanh.
Đương nhiên vừa nghe một tin tốt như vậy là hoàng thượng đồng ý ngay và lệnh cho Tầm Thương nấu nó ngay lập tức.
Đúng như những gì Tầm Thương nói, Thanh Trị nhìn như bị trúng độc thật sự,
các lão thái y cũng đã chẩn đoán hoàng thượng sẽ không qua khỏi. Chính
vì lý do này bọn họ đã ép Tầm Thương cũng phải uống thuốc độc để đi theo hầu hạ cho bệ hạ ở dưới suối vàng, một chuyện hết sức phi lý nhưng vì
Thanh Trị, Tầm Thương cắn răng chịu đựng mà không dám hó hé một lời nào. Sự thật là hoàng thượng đâu có bị trúng độc gì đâu nhưng lần này người
trúng độc thật sự là Tầm Thương, thật là đáng thương mà. harry potter fanfic
Chắc biết trước số phận khi vào cung đấu đá lẫn nhau là sẽ như thế, Tầm
Thương liền xin hoàng thượng cho cô về nhà thăm cha mẹ, ngoài mặt thì
nói nhớ nhưng bên trong là đi gặp họ lần cuối. Hoàng thượng đương nhiên
là đồng ý rồi, không những vậy anh còn cấp bổng lộc, quà cáp để cô mang
về biếu cho cha mẹ của mình. Nhìn cha mẹ già hạnh phúc khi thấy con gái
của mình trở về, Tầm Thương vui mừng đến rớt nước mắt, tiếc thay cô
không thể sống mãi bên họ được, cô có một nghĩa cử cao đẹp hơn là cứu
triều đình nói riêng và cứu Thanh Quốc nói chung bởi vì một khi tìm ra
được gián điệp thì đất nước mới yên bình được. Trớ trêu thay cô lại nảy
sinh tình cảm với hoàng thượng nhưng cũng chính vì vậy cô mới chấp nhận
thay ngài hy sinh vì việc lớn. Tầm Thương cố gắng đi tìm kiếm thảo dược
quý để điều chế ra thuốc giải trị mọi loại độc, nó chỉ có một và duy
nhất không có liều thứ hai cho nên cô đã dành tặng nó cho Thanh Trị còn
mình thì ở đó chờ độc phát tán mà chết đi.
"Hoàng thượng, hôm nay Tầm Thương cô nương nói trong người cảm thấy hơi mệt nên không đến bái
kiến ngài được." Vũ Cương đến báo cho bệ hạ biết để anh ta không phải
ngồi đợi Tầm Thương đến nói chuyện với mình nữa.
Trong lòng anh
bắt đầu có chút lo lắng và hơi bối rối, anh lập tức đến xem tình hình
của cô nàng ra sao. Khi đến tẩm điện của Tầm Thương, Thanh Trị thấy cô
ấy đang nằm trên giường, hoàng thượng đi lại ngồi cạnh bên giường hỏi
thăm cô: "Có mời thái y đến khám chưa?"
Tầm Thương thấy bệ hạ đến thì liền khom người dậy nhưng cả người cô chẳng còn một chút sức lực
nào: "Hoàng thượng đến sao không cho người báo với thần để thần chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị cái gì, cô mệt thì lo mà nghỉ ngơi đi ta sẽ cho gọi thái y đến đây liền." Hoàng thượng đỡ Tầm Thương ngồi dậy.
Cô ngăn cản: "Hoàng thượng quên thần cũng là thái y sao? Thần uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ thôi."
Bản thân cô biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, chính những lão già thái y đó đã ép cô uống thuốc độc bây giờ mà kêu bọn họ tới chữa bệnh cho cô
có phải là vô lý quá rồi không.
Sau những lần được hoàng thượng quan tâm, cùng đi chơi, đi dạo phố với nhau khiến cho tình cảm của đôi bên càng thêm gắn khít. Lễ hội trung thu ở
Thanh Quốc rất nhộn nhịp, Tầm Thương trước khi mất cũng muốn một lần
được đi chơi trung thu cho biết với người ta, để sau này có chết thì
cũng không cảm thấy hối tiếc. Cô xin Thanh Trị, không những được cho
phép mà hoàng thượng cũng sẽ đi xuống phố chơi cùng với cô.
Nụ
cười trên môi của Tầm Thương chính là liều thuốc giải xóa tan mọi âu lo, muộn phiền của Thanh Trị, bệ hạ đặc biệt quan tâm đến cô nàng ngay cả
những người xung quanh, nhất là Vũ Cương là người nhìn thấy rõ nhất, tuy hoàng thượng không thổ lộ công khai nhưng ai nhìn vô cũng biết vua
Thanh đang yêu thầm nữ y.
Sau khi đưa Tầm Thương về đến tẩm điện, hoàng thượng đã cố gắng nén lại để nói chuyện với cô nhiều hơn và dường như anh ta đang chờ điều gì đó. Tầm Thương cảm thấy rất biết ơn khi
hoàng thượng đã đích thân đưa mình về đến phòng và còn lấy áo choàng của mình khoác cho cô trong lúc đi dạo phố vì sợ cô lạnh.
Tầm Thương cởi áo khoác ra đưa lại cho Thanh Trị: "Đa ta hoàng thượng đã cho thần mượn áo khoác và đưa thần về đến tận đây."
Hoàng thượng đón nhận lấy áo của mình, vừa hay Vũ Cương chạy đến với chiếc
đèn lồng cầm trong tay, anh chàng thở hỗn hển, sau khi đưa đồ hoàng
thượng nhờ đi mua xong thì anh cũng bị đuổi đi vì đâu thể nào trở thành
kỳ đà cản mũi của bệ hạ được.
"Lúc nãy thấy cô có vẻ rất thích nó cho nên ta đã nhờ Vũ Cương quay lại đó để mua." Hoàng thượng đưa chiếc
đèn lồng tặng cho Tầm Thương.
"Thần thật sự không cần đâu, hoàng
thượng cứ giữ lấy đi." Cô tuy có vẻ rất thích nhưng hoàng thượng đã làm
quá nhiều điều cho cô nên cô cảm thấy hơi ngại.
"Tâm ý của ta như thế nào chẳng lẽ mấy ngày qua nàng không biết? Nàng yên
tâm đợi sau khi ta tìn ra được gian thần, trả lại sự bình yên cho Thanh
Quốc ta nhất định sẽ cùng nàng đón thêm nhiều đêm trung thu nữa, ta sẽ
cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, nàng đồng ý làm hoàng hậu của ta chứ?" Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của Thanh Trị, rất chân thành.
Tuy anh rất muốn cưới cô về nhưng anh vẫn đặt việc triều chính lên
trước, đó là trách nhiệm của một vị hoàng thượng thánh minh.
Tầm Thương nghe xong liền khóc không ngừng. Cô làm gì còn thời gian để tận hưởng sự hạnh phúc đó.
Hoàng thượng chưa bao giờ có một tình cảm đặc biệt như vậy đối với bất kỳ cô
gái nào, Vũ Cương là người túc trực bên cạnh, anh là người hiểu rõ tâm
tư tình cảm của Thanh Trị nhất, lần này hoàng thượng yêu thật rồi.
"Nghe nói hoàng thượng sắp ra chiến trường nữa, đợi sau khi người chiến thắng trở về ta sẽ đồng ý có được không?" Tầm Thương khóc trong sự tiếc nuối
cười trong sự hạnh phúc vì trước khi ra đi cô cũng làm được một việc có
ích cho đất nước đổi lại cô có được tình yêu đặc biệt mà hoàng thượng
dành cho cô.
Nghe được câu nói đó, Thanh Trị như tiếp thêm được
động lực, bây giờ tâm trạng của anh rất tốt, cho dù có bao nhiêu là quân địch cũng chẳng làm anh nao núng. Đúng là có hậu phương vững chắc thì
như hổ mọc thêm cánh mà.