Ba Mạc kiềm chế lửa giận, nhìn chằm chằm vào Mạc Khải Liêm, anh hành động
như thể chẳng phải chuyện gì to tát, làm ba Mạc càng thêm tức giận.
''Khải Liêm, chú nói xem, chú đã lừa được con gái anh như thế nào?''
Mạc Uyển Dư giật thót, bàn tay của Mạc Khải Liêm nắm lấy tay cô chặt hơn.
''Anh, em nghiêm túc.''
Mẹ Mạc:" Chú nhỏ, chú liệu có nhầm lẫn gì trong vấn để tình cảm? Dù sao
hai người cũng là chú cháu gần hai chục năm, từ lúc Uyển Dư chỉ mới là
một đứa con nít.''
Mạc Khải Liêm:" Em chưa từng coi cô ấy là cháu gái mình, từ khi gặp cô ấy, em đã biết cô ấy rất đặc biệt đối với em rồi.''
Ba Mạc lại nghĩ đến trong bữa tiệc mừng thọ, bọn họ ra sức làm mối người
khác cho hai người, cảm thấy thật nực cười. Mạc Khải Liêm thấy họ định
nói gì nữa, nhưng anh lên tiếng trước:
''Em biết hai người lo lắng chuyện gì. Nhưng nhân phẩm của em như thế nào, hai người biết rất rõ
rồi. Giao Đinh Mộc cho em, hai người cứ yên tâm, cuộc đời này, em sẽ làm cô ấy hạnh phúc. Từ trước tới nay, người em muốn kết hôn chỉ có cô ấy,
dù sao cũng không cùng huyết thống, người em lấy là Đinh Mộc chứ không
phải Uyển Dư.''
Bữa trưa Mạc Uyển Dư luôn trong tâm trạng thấp thỏm nên ăn không được bao nhiêu.
Lúc ra về, mẹ Mạc còn cố tình kéo cô đi nhanh về phía trước, cách Mạc Khải
Liêm và ba Mạc đằng sau một khoảng xa. Khi chắc chắn hai ngừoi đằng sau
không nghe thấy, mẹ Mạc mới nói chuyện với Mạc Uyển Dư.
Mẹ Mạc nhìn Mạc Uyển Dư thở dài một hơi:" Uyển Dư, chú ấy đối xử với con như thế nào?''
Mạc Uyển Dư ôm lấy cánh tay mẹ Mạc, cất giọng nhẹ nhàng:" Anh ấy
đối xử với con giống như chiều chuộng với con gái vậy. Lúc nào cũng dung túng con, bất kể con làm sai việc gì cũng chưa từng tức giận, mọi việc
cũng đều giành làm, không để con phải vất vả.''
Thật ra ba mẹ Mạc
cũng chẳng phải tức giận vì hai người đến với nhau. Đối với họ, phần
tình cảm dành cho cô thậm chí còn nhiều hơn so với Mạc Hàn một chút.
Chuyện lập gia đình là chuyện quan trọng nhất của cuộc đời, họ luôn mong cô có thể hạnh phúc.
Nếu xét về nhân phẩm và năng lực, Mạc Khải
Liêm tự tin sẽ không mấy ngừoi có thể qua được anh, bất kể cô gái nào gả cho anh đều sẽ có cảm giác vô cùng yên tâm.
Từ khi ba tuổi, ba mẹ Mạc đem cô tới nhà họ Mạc, để cô trở thành con gái nhà họ Mạc. Gần hai
chục năm qua đi, cô vẫn là một thành phần không thể thiếu trong gia
đình, hiện giờ chuẩn bị trở thành bà chủ nhà họ Mạc, thân thiết lại càng thân thiết hơn, ba mẹ Mạc cũng sẽ không phản đối.
Mẹ Mạc:" Con có thấy hạnh phúc không?"
"Mẹ, con hạnh phúc lắm. Ở bên anh ấy, lúc nào con cũng cảm thấy yên tâm,
cũng không cần phải nghĩ ngợi sâu xa gì, chỉ cần ỉ lại vào anh ấy, anh
ấy sẽ che chở tất cả cho con.''
Mẹ Mạc vỗ vỗ lên cái tay đang ôm
mình:" Ba mẹ tính toán nhiều như vậy cuối cùng cũng chỉ là muốn con được hạnh phúc. Khải Liêm thật sự là người đáng để gả làm vợ nhất, ba mẹ rất yên tâm. Chỉ là không hề nghĩ tới sẽ là trường hợp này.''
Mạc Uyển Dư:" Mẹ, mẹ có trách con không?''
Mẹ Mạc:" Con gái ngốc, sao mẹ lại trách con được chứ. Con tim được người
chồng tốt nhất, cảm thấy hạnh phúc nhất. Ba mẹ vui lắm. Chỉ là thật
tiếc, đối tượng của con là Khải Liêm, ba mẹ sẽ không thể dùng thân phận
ba mẹ để gả con đi được rồi.''