Đằng La Chi Mộng
Bất tử chi thân là chí bảo chân thân của Ma tộc, nó chỉ xuất hiện khi Ma Vương chết đi hoặc giao lại cho đời thế tử tiếp theo. Không ai biết bất tử chi thân như thế nào, cũng không ai rõ nó mạnh ra sao, nhưng một khi nắm giữ nó, đừng nói là Thánh Sứ Thần của Thanh Hoan Đế Quốc, kể cả cặp sinh đôi thiên tài của Phượng Tây Môn cũng không thể kích sát người
mang trong mình bất tử chi thân.
Lãnh Cơ Uyển đặt bất tử chi thân vào lòng bàn tay Dương Lệ Nhiên nói: "Thứ này là tôi đoạt được từ chỗ
Ma Hậu.. nó không có tác dụng phụ, chỉ cần người sở hữu nguyện ý giao ra thì bất cứ ai cũng có thể dung hợp. Thứ này giúp ích được rất nhiều cho cô, cũng để phòng ngừa những cuộc chiến sau này.. ta.. ta chưa có
dùng."
Dương Lệ Nhiên vẫn im lặng, Lãnh Cơ Uyển liền nói tiếp:
"Ta biết đây là trọng trách rất lớn, bản thân ta cũng từng muốn trốn tránh
nó, nhưng.. hiện giờ chỉ có cô mới làm được điều này, cô còn.. chiếm lấy cơ thể tôi nữa, nếu như linh hồn tôi vẫn còn đó thì cô cũng chẳng thể
dung nhập hoàn toàn với cơ thể này. Tôi có thể khiến cô chết bất cứ lúc
nào tôi muốn.. điều này cô cũng không để tâm sao?"
Dương Lệ Nhiên nheo mắt, nhẹ nhàng quay người lại, "Cô đang uy hiếp tôi?"
Lãnh Cơ Uyển gật đầu: "Phải!"
"Ha.. Cũng đúng thôi, cơ thể này là của cô kia mà, ta chỉ là một linh hồn vô
tình trôi đến thế giới này, nghiễm nhiên có được long thể của thế tử cao quý nhất. Được thôi, ta chấp nhận, trách nhiệm càng cao, vinh quang
càng lớn, nếu thực sự sau này có thể khôi phục vinh quang của Long tộc,
ta muốn cô giúp ta một điều."
"Là gì?"
"Giúp ta tìm ý trung nhân thất lạc."
Lãnh Cơ Uyển mỉm cười: "Việc này không quá khó đối với ta, như vậy đi, ngoại trừ bất tử chi thân, Tử Cốc Lâm độc nhất thiên hạ cũng sẽ thuộc về
ngươi, coi như là của hồi môn ta tặng cho hai người."
Dương Lệ Nhiên hơi sững người, "Của.. của hồi môn? Làm gì đến mức đó, ta và anh ấy."
"Biết rồi, tương tư là điều không tránh khỏi mà." Lãnh Cơ Uyển che miệng cười khúc khích, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú.
Dựa vào cặp mắt đoán trước tương lai này của Lãnh Cơ Uyển mà Dương Lệ Nhiên có thể thấy được dáng vẻ lúc trước của mình. Không phải ở một thế giới
xa lạ hiện tại, càng không phải thế giới hiện đại lúc trước, hôn lễ của
Dương Lệ Nhiên lại bí ẩn đến lạ thường, dường như nó làm cô gợi nhớ đến
một thứ gì đó mà cô đã quên mất từ lâu.
Rốt cuộc là cái gì? Cô thực sự không còn nhớ nữa.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Cơ thể của ký chủ đang xảy ra phản ứng xung đột, yêu cầu ký chủ mau chóng thoát khỏi mộng cảnh! Xin nhắc lại lần nữa, cơ thể
đang xảy ra xung đột, yêu cầu ký chủ mau chóng thoát khỏi mộng cảnh."
"Aaa!"
Dương Lệ Nhiên mở bừng đôi mắt bật dậy trong sự ngỡ ngàng của Ma U, hắn ta
hoảng loạn bò ra đằng sau, ngón trỏ run run chỉ vào mặt cô nói lớn:
"Ngươi.. ngươi lại là ai? Xác sống? Hay quỷ?"
Bốp!
"Ngươi bị cái gì vậy, ta chưa có chết mà."
Ma U nghe vậy thì khẽ nuốt nước bọt, lưỡng lự đi tới sờ trán cô, mắt trợn
tròn cả ra: "Cô.. không thể nào.. mấy canh giờ trước rõ ràng cô đã tắt
thở rồi cơ mà? Sao lại."
"Ta? Tắt thở? Ngươi điên à! Ta còn chưa chết mà đã tắt thở cái gì, không
phải chỉ là ngủ có chút xíu thôi sao? Làm gì đến mức đó chứ?"
Cảm thấy lời nói của mình chưa đủ thuyết phục, Dương Lệ Nhiên liền kéo tay phải của Ma U đặt lên ngực trái mình, khó chịu.
"Nghe thấy chưa? Tim tôi còn đập thì làm sao chết được, là anh tự mình ảo tưởng ra thôi."
"Cậu ta nói không sai đâu, vài canh giờ trước quả thực cô đã chết rồi, là
tôi kịp thời dùng bất tử chi thân dung nhập vào cơ thể cô, cô mới có thể an toàn từ Quỷ Môn Quan trở về." Lãnh Cơ Uyển đột nhiên hiện ra làm
Dương Lệ Nhiên thoáng giật mình, cô hỏi:
"Sao lại như vậy? Rõ ràng khi nãy tôi còn khỏe lắm mà."
Lãnh Cơ Uyển mỉm cười, chỉ vào sau lưng cô, lại chỉ vào ngực cô nói:
"Nhìn đi, vết thương đã bị nhiễm trùng rất nặng rồi. Khi cô bị trận cuồng
phong cuốn lên có phải đã va phải thi huyệt của Huyết Điểu phải không?
Xương cốt của nó có độc, người va phải nếu có vết thương sẽ bị độc của
nó làm cho thối rữa cơ quan nội tạng bên trong, nhưng cơ thể lại chẳng
cảm thấy gì, cho đến lúc phát hiện ra đã muộn. Hơn nữa nơi này chướng
khí quá nhiều, không tốt cho sức khỏe, ngươi hít phải lượng lớn chướng
khí, luồng chướng khí này sẽ từ từ thấm vào phổi của ngươi, làm tắc
nghẽn các mạch máu, sau đó lại tấn công đến cơ quan thần kinh, kết hợp
với độc của Huyết Điểu, ngươi sẽ chẳng hay biết bản thân đang tiến gần
với cái chết. Vì vậy mới phát sinh chuyện này."
"Là do ta sơ suất."
Lãnh Cơ Uyển lắc đầu: "Cái này không thể trách ngươi, khi ta chết, tu vi mấy vạn năm của ta cũng tiêu tan cùng, hiện tại chỉ còn ba trăm năm đạo
hạnh mẫu thân để lại, lục giác thì ngày càng kém đi, cơ thể xảy ra biến
đổi, lại thêm linh hồn của ngươi chiếm lấy, thân xác này đã đạt đến cực
hạn. Nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần linh hồn ta còn có thể duy trì, ta
sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy nữa đâu."
Nói xong, Lãnh
Cơ Uyển liền ló đầu ra nói một tiếng cảm ơn với Ma U. Hắn ta mặc dù
không nghe thấy nhưng lại cảm được luồng khí tức ấm áp đang vây quanh
hắn, nhất thời mỉm cười.
"Cô còn sống là tốt rồi, cô mà chết ở
đây thì sau này ta biết làm thế nào nữa. Nào, lại đây, ăn chung đi, đói
lắm rồi phải không?"
"Mỳ tôm?" Dương Lệ Nhiên trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên chỉ vào hộp mỳ dưới đất.
Ma U không vui, nói: "Chê hả?"
Dương Lệ Nhiên lắc đầu phản bác: "Không.. chỉ là.."
Ma U mặt đầy dấu hỏi chấm, nhẹ nhàng xé gói gia vị ra, cho mỳ, lại thêm nước ấm, đậy nắp xong xuôi mới trả lời.
"Đừng nói với tôi là cô không biết mấy thứ này có bán trong cửa hàng của hệ thống đó nhé?"
"Ta.. thực ra có biết, nhưng không đủ điểm, hệ thống của ta cũng.."
Ma U nghe mà hoài nghi nhân sinh. Rốt cuộc cái hệ thống lỗi kia của cô nó
lỗi đến mức nào vậy? Hắn chỉ cần 2500 điểm đã mở khóa được tầng một của
cửa hàng, nếu tính đến những phương diện khác, Dương Lệ Nhiên hẳn là
nhiều điểm hơn cả hắn, sao đến cả cửa hàng vẫn chưa mở được vậy?
"Chậc! Số đen như chó."