Lộc Kim bị đẩy một cái, người nghiêng sang một bên, hoàn hồn nhìn hắn: "Sao thế?"
"Tôi gọi cậu hai tiếng mà cậu không để ý, nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Phó Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, giọng hơi không hài lòng.
Có sao? Lộc Kim quay đầu, phủ nhận: "Không nghĩ gì cả."
Phó Ngọc cũng không nghĩ nhiều, há miệng ngáp một cái, giọng buồn buồn: "Ăn sáng gì đây?"
"Bánh kếp đi." Lộc Kim không chút do dự nói bánh rán, đã lâu cậu không ăn
bánh kếp bên ngoài rồi, có lẽ là ba tháng trước, hoặc lâu hơn, dù sao
thì cũng không nhớ rõ lắm. Cậu vẫn luôn ăn cơm ở nhà, tay nghề của mẹ
Lộc rất toàn diện, còn từng cố ý đi thi lấy chứng chỉ đầu bếp. Nhưng ăn
một món mãi cũng chán, không thể nói là bánh kếp mẹ Lộc làm không ngon,
chỉ là quá đơn điệu, quá bình thường, không hề có chút đồ ăn vặt nào.
Nói rằng ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ bị ngốc, cái lý do ngụy biện này, lừa được đứa ngốc chứ không lừa được Lộc Kim.
Thật ra cậu cũng đã nghe được đôi chút, hồi còn nhỏ, khi người lớn trò
chuyện, cậu thường nhắm mắt nhưng vẫn tỉnh, nghe bà ngoại và bạn bè bà
nói chuyện. Hồi nhỏ cậu vì ăn bậy mà phải nhập viện, nằm viện hơn mười
ngày, sút mất hơn mười cân, dọa ba mẹ Lộc sợ mất vía. Sau khi cậu khỏi
bệnh xuất viện, mẹ Lộc đã nghỉ việc ở trường mầm non, về nhà làm bà nội
trợ toàn thời gian, cho đến tận bây giờ.
Việc bị tiêu chảy phải
nhập viện cậu không nhớ rõ lắm, Lộc Kim chỉ nhớ có một ngày thức dậy,
anh thấy mẹ đang rán trứng trong bếp, cậu vui lắm, sau đó ngày nào cũng
được thấy mẹ.
Sau đó, số lần Lộc Kim ăn cơm bên ngoài chỉ đếm
trên đầu ngón tay, cho đến trước khi lên lớp 9 thì dừng hẳn, vì có mấy
lần mẹ Lộc quên không làm, Lộc Kim liền nhân cơ hội nói rằng cậu có thể
ăn bên ngoài.
Mẹ Lộc đắm chìm trong sự cuồng nhiệt, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý, nhưng lời dặn dò vẫn không thiếu.
Lộc Kim cảm thấy mình như chú chim non rời tổ, đối với bầu trời tràn đầy sự tò mò và muốn thử thách, nhưng bản tính thật thà khiến cậu không thể
nhanh chóng được, mọi quy tắc phải phá vỡ từng chút một.
“Bạn học ơi, có muốn thêm que cay không?"
Đến lượt Lộc Kim lấy bánh kếp, bà chủ thành thạo múc bột, đổ lên vỉ, tay
xoay một cái là có một chiếc bánh, tranh thủ quay đầu hỏi cậu.
Lộc Kim ngây người, chậm chạp đáp lại một câu: "Không cho." Nói xong không
cam lòng chu môi, thực ra cậu rất muốn nuốt lại chữ đầu tiên, nhưng liếm liếm đầu lưỡi rồi vẫn quyết định từ bỏ.
Vừa dứt lời, đằng sau
xuất hiện một tên tóc tai bù xù, Phó Ngọc thò cổ rất dài, vô cùng đắc ý: "Cô ơi, cái tiếp theo cho hai que cay, hai quả trứng, hai cái xúc xích, cảm ơn!”
“Được." Cô chủ vui vẻ đáp, tay vẫn thoăn thoắt, bắt đầu phết nước sốt lên bánh kếp, cho thêm bánh đa giòn, hành lá và cả rau
mùi... Lúc này Lộc Kim chen vào một câu: "Cho thêm rau mùi được không
ạ".
Nhận lấy chiếc bánh kếp nóng hổi, quay người lại, Phó Ngọc
vội vàng chen lên, Lộc Kim nhìn hắn thầm chửi, ăn sáng mà cho nhiều thế, ăn đến chết luôn đi.
Sau đó bỏ mặc hắn đi trước.
Trước
khi tiết toán bắt đầu, lão Sa đã tóm tắt lại bài kiểm tra tháng này, nêu ra những vấn đề cũng như khen ngợi một số cá nhân, còn đặc biệt khen
ngợi một người.
Người đó chính là Phó Ngọc.
Trước kia thấy mái tóc của hắn rất khó chịu, nhưng bây giờ nhìn cũng không đến nỗi,
tuy nhiên lão Sa vẫn rất tỉnh táo, khen thì khen, chê thì chê, cần truy
cứu thì truy cứu, mái tóc vẫn phải nói đến. Chỉ là thái độ đã thay đổi,
bây giờ ôn hòa hơn, khiến người ta dễ chấp nhận hơn.
Cả lớp trừ
Lộc Kim ra đều rất kinh ngạc, trước sự tiến bộ vượt bậc của Phó Ngọc,
mọi người đều tỏ ra rất ngạc nhiên, không tin, giờ ra chơi liền xúm lại
hỏi hắn bí quyết học tập.
Sư Hàm Tiếu cũng xu nịnh: "Được lắm,
được lắm." Thực ra trong lòng đang chửi hắn, còn Phó Ngọc không biết,
nghe người khác khen mình thì vui lắm, cái đuôi mọc ra tạm thời, vểnh
rất cao.
Phó Ngọc cười ngây ngô: "Tao cũng thấy được lắm."
"..." Sư Hàm Tiếu không nhịn được mà khinh thường hắn, “Má, tao khen mày là
khách sáo, còn mày tự khen mình thì là không biết xấu hổ, sờ xem mặt
mình còn ở đó không?"
Phó Ngọc liếc cậu ta, "Cút sang một bên."
Sư Hàm Tiếu vô lại: "Không cút."
"Thằng hèn hạ."
“Đù~ ông nội mày!"
“Đù~ ông cố mày!"
Bên này đú đến đù đi, bên kia mày đưa mắt trao tình, hoa khôi lớp Đồng Đồng bước những bước chân nhỏ nhắn đến chỗ Lộc Kim, giọng nói hơi nũng nịu:
"Lộc Kim, trả cậu vở, cảm ơn cậu.”
"Không có gì." Lộc Kim bình
tĩnh nhận lấy vở, để lên chồng sách ở góc trên bên trái, định cúi đầu ôn tập sách vật lý, Đồng Đồng vẫn chưa đi, lại nói tiếp: "Lộc Kim, hôm qua có mấy bài toán cô giáo giảng tớ không hiểu lắm, cậu giảng giúp tớ được không?"
Lộc Kim nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, chuyển tầm mắt sang
bên trái, nói: "Lớp trưởng cũng được điểm tuyệt đối, cậu có thể hỏi cậu
ấy." Ngụ ý là từ chối, nhưng cô bé này hơi chậm hiểu, nhất thời không
hiểu ý cậu, còn nhỏ giọng nài nỉ: "Lộc Kim, cậu giúp tớ đi mà, cậu giảng rõ ràng hơn cô giáo nhiều."
Cậu giảng rõ ràng hơn cô giáo nhiều.
Lời khen này Lộc Kim không né tránh được, vui vẻ gật đầu, Đồng Đồng phấn
khích dậm chân, tiếng reo hò trong miệng bị bàn tay che lại, cô bé cười
rạng rỡ với cậu, rồi chạy đi bằng những bước chân nhỏ nhắn.
Bên
cạnh đột nhiên có tiếng huýt sáo, mấy người cùng nhìn cậu, khóe miệng
đều nở nụ cười xấu xa, Lộc Kim khẽ cau mày, đáp lại họ bằng vẻ lạnh
lùng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu định luật Newton của mình.
Trò
đùa giỡn của Sư Hàm Tiếu và Phó Ngọc vừa kết thúc thì tiếng chuông vào
lớp vang lên ngay sau đó, Sư Hàm Tiếu trước khi đi đã đá Phó Ngọc một
cái, lần này rất chuẩn, đá trúng bắp chân trái của hắn.
Phó Ngọc đau đớn nhíu mày, không chửi bới, trong lòng nghĩ đến chuyện khác. Cô
giáo bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông reo, hắn đưa tay chỉnh lại ghế,
trước khi ngồi xuống thì liếc nhìn về phía sau, sau đó nghiêm túc nghe
giảng.
Chiều thứ bảy, ba mẹ Lộc về, mang cho Lộc Kim khoai lang
khô, do chính tay ông ngoại trồng, mùa thu đào về, rửa sạch bằng nước
rồi hấp, thái thành từng lát, sau đó đem phơi khô.
"Á—— cái này,
cái này cứng quá! Răng của tôi sắp rụng mất rồi..." Phó Ngọc ném khoai
lang khô xuống, hai tay ôm má trái than vãn, giọng không khác gì tiếng
lợn bị giết.
Lộc Kim nhặt khoai lang khô lên, khinh thường trừng mắt nhìn hắn: "Cậu ngốc à?" Lại không phải lần đầu tiên ăn.
Nhưng Phó Ngọc không phản ứng kịp, há miệng nhìn cậu, hả?
"Cái này phải hấp chín mới ăn được, cầm trên tay không thấy nó cứng à?"
"Tôi, tôi không để ý... Hình như là cứng..." Duma, hắn đúng là lên cơn động
kinh, gấp cái gì chứ. Sau đó lại nhìn cậu, ấm ức nói: "Còn không phải
tại cậu, nói ngon lắm.”
Lộc Kim khinh thường: "Ngu ngốc."
Phó Ngọc tức lắm, trừng mắt nhìn cậu.
Mẹ Lộc thay quần áo xong đi ra, thấy Phó Ngọc đáng thương ôm mặt, lại thấy nửa khúc khoai lang khô, bà mỉm cười: "Tiểu Ngọc cắn phải răng rồi hả,
thứ này phơi khô cứng như đá, cho trẻ con gặm nướu còn được, ngốc quá."
Tiếp đó ba Lộc cũng đi ra cười một trận, mãi mà tiếng cười vẫn chưa dứt.
"Ngu ngốc." Lộc Kim lần thứ hai cười nhạo không thương tiếc, mẹ Lộc nghe
thấy rõ ràng, đưa tay vỗ một cái vào lưng cậu: "Được rồi, chỉ mình con
thông minh."
Giọng điệu đầy bất lực.
Lộc Kim quay đầu nhìn mẹ Lộc, nhíu mày tỏ vẻ không vui, sau đó hậm hực quay lại, tiếp tục nhìn tên ngốc kia.
Phó Ngọc liếm chiếc răng bị thương, trong lòng ấm ức, chẳng lẽ mình ngốc
thật sao? Hắn không thể hiểu được mà sa sút tinh thần, không nghe thấy
những gì mẹ Lộc nói với mình.
Lộc Kim duỗi hai ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chọc vào đầu hắn, bình thản lặp lại lời của mẹ Lộc: "Một lát nữa ở lại ăn cơm."
"Tất nhiên rồi." Phó Ngọc tức giận buông tay, để an ủi chiếc răng bị thương này, hắn phải ăn thật no ở đây để bù lại.
Để bù đắp, mẹ Lộc làm năm món mặn một món canh, sự kết hợp giữa thịt và
rau, nhìn mà thấy thèm chảy nước miếng. Bưng thức ăn từ bếp ra, không
ngừng nuốt nước bọt, mắt như muốn chọc thủng đĩa thức ăn.
Phó
Ngọc thấy vậy thì vui lắm, đợi mẹ Lộc buông đĩa, hắn nhón một miếng đậu
que đưa đến bên miệng Lộc Kim, mùi thơm nồng nặc, lập tức đánh thức con
sâu thèm ăn trong dạ dày cậu, không kìm được cơn cám dỗ mà há miệng ăn
vào, ngon quá.
Mẹ Lộc bưng thức ăn đi tới, quát hai người: "Này, hai đứa đã rửa tay chưa?"
Một câu hỏi đơn giản, nụ cười trên mặt Phó Ngọc cứng đờ, nhìn sang Lộc Kim, phản ứng của cậu còn dữ dội hơn, tròng mắt như muốn lồi ra, còng lưng
nôn khan, đẩy hắn ra rồi chạy về phía sau.
Mẹ Lộc vui không tả xiết, bày bát đũa, an ủi hắn:"Đừng để ý đến nó, phải
trị chứng sạch sẽ quá mức của nó chứ. Luôn chê bai này nọ, sau này lấy
vợ thế nào được."
"..." Phó Ngọc im lặng một lúc, cười nói: "Dì Nhậm, chuyện lấy vợ còn sớm lắm.”
"Hừ, còn sớm lắm, dì nói cho con biết, con gái tốt đều học cấp hai cấp ba,
một khi tốt nghiệp lên đại học, muốn tìm đối tượng trong đó ư? Con cứ
tìm đi, mệt chết con."
"Dì nói gì thế, chẳng lẽ tốt nghiệp rồi thì không tìm được đối tượng, cả đời này cứ ế thế à."
"Đúng là như vậy, dì không nói hù con đâu, đến lúc đó con sẽ biết."
Ba Lộc bưng canh đi tới, nói với mẹ Lộc: "Lại kể chuyện cho con nít rồi."
Mẹ Lộc quả quyết phủ nhận: "Có đâu."
Các món ăn đã dọn đủ, Lộc Kim "nôn" xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh Phó
Ngọc, Phó Ngọc quay đầu giải thích với cậu: "Hôm nay, tôi rửa tay rồi."
"Ừ, biết." Lộc Kim bình tĩnh nói.
Phó Ngọc nghe xong thì chu môi, biết rồi còn thế, quá đáng lắm.
Nhận ra không khí không ổn, mẹ Lộc vui vẻ nói: "Được rồi, ăn cơm thôi."
Đói bụng thì quên hết buồn phiền, cầm đũa lên là quên sạch mọi chuyện, cả
hai đều như vậy. Lộc Kim hỏi mẹ Lộc về tình hình gần đây của ông bà
ngoại. Hai cụ già sức khỏe khá tốt, tuy có một số bệnh của tuổi già,
nhưng ăn uống điều độ, nhìn chung khỏe mạnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi khác.
Lộc Kim vẫn luôn tin rằng ông bà ngoại có thể
sống đến trăm tuổi, vì năm nào cậu cũng ước sinh nhật, mong bốn cụ già
có thể sống đến trăm tuổi.
Trong cuộc trò chuyện tiếp theo, ba
Lộc nhiều lần nhắc đến một cái tên, Lộc Kim nghe quen tai, vô tình hỏi
một câu "là ai", ngược lại mẹ Lộc rất ngạc nhiên, hỏi cậu: "Con không
nhớ anh trai con nữa à?"
Lộc Kim dừng đũa, khóe miệng giật giật: "Anh... trai?"
Bên cạnh, Phó Ngọc đang cố nhét thịt vào miệng, nhai chậm lại, tròng mắt
lặng lẽ chuyển sang một bên, dựng tai nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Đúng vậy, Tiêu Doanh nhỏ hơn con một tháng, tháng tư, ba đứa các con cùng
tuổi, ba bốn năm." Mẹ Lộc vô tình kéo Phó Ngọc vào, "Đứa trẻ đó thay đổi nhiều lắm, cao nhanh thật, sắp bằng ba con rồi."
Lộc Kim nghe mà mơ hồ, suy nghĩ về cái tên đó, rất quen thuộc, mẹ Lộc nói đến là không
dừng được, "Có thể con không nhớ lắm, dù sao cũng chỉ gặp lúc còn nhỏ,
nhưng người ta nhớ con, còn hỏi mẹ sao con không đến. Đúng rồi, Tiêu
Doanh học rất giỏi, kỳ thi lên cấp điểm cao hơn con 15 điểm, lợi hại
lắm."
Cao hơn cậu 15 điểm, vậy thì gần đạt điểm tuyệt đối rồi.
Mắt Lộc Kim sáng lên, đặt bát xuống, ngẩng đầu hỏi: "Anh ấy sẽ thi vào trường trung học số Ba à?”