【Rất nhiều năm sau, mỗi lần nghĩ đến nhát dao đâm vào cổ họng ngày hôm
đó, nỗi đau như khắc sâu vào trong tim, nhưng ta vẫn không biết là vì
sao. Nói là vì yêu, quá giả tạo; nói là vì tự do, quá hư vô; suy đi nghĩ lại, ta mới phát hiện rằng hóa ra là để thoát khỏi số mệnh.】
...
Đầu tháng Ba, mưa phùn liên miên, bầu trời không quá âm u nhưng hơi ẩm vẫn lặng lẽ lan tỏa ôm lấy thành phố hoa lệ này vào lòng.
Giang Khang Khang ôm chăn từ sân thượng đi xuống, vừa đi vừa lầm bầm chửi
rủa: "Mãi mới có hôm trời nắng để mang chăn ra phơi, sao tự dưng lại mưa không biết, ướt hết cả rồi, cũng chẳng biết có bị mốc không nữa, tao có tiền đâu mà mua cái mới cơ chứ!"
Có một bóng người đang ngồi bất động trước cửa sổ thấm đẫm nước mưa, như thể đã bị thời gian ấn nút tạm dừng. Lục Diên nhìn chằm chằm vào cảnh mưa mơ hồ ngoài kia, ngay cả
tràng lải nhải gần như om sòm của Giang Khang Khang cũng chẳng thu hút
được sự chú ý của anh.
Mãi đến khi Giang Khang Khang vỗ vai anh
một cái, mới hoàn toàn đánh thức anh: "Chỉ có cậu lười hôm qua không
phơi chăn lại hên, biết thế tôi cũng bắt chước cậu."
Lục Diên quay đầu nhìn Giang Khang Khang, trong con ngươi màu mực lóe lên vẻ khó tin ——
Anh vốn tưởng mình sẽ quay lại căn phòng thuê tồi tàn trong ngày mưa kia,
hoặc quay lại giây phút trước khi chết, nhưng không ngờ vừa mở mắt tỉnh
dậy đã thấy mình ở trong một căn hộ sạch sẽ đẹp đẽ.
Ký ức xa lạ ùa về như thủy triều, nhắc nhở Lục Diên một việc: Anh đã quay về năm năm trước.
Hiện tại Tưởng Bác Vân đã làm bạn với Dụ Trạch Xuyên được năm năm, vài tháng nữa gã sẽ chủ động tỏ tình với người kia sau đó hai người sẽ trở thành
người yêu của nhau, rồi gã sẽ thuận lợi trở thành nhân viên nòng cốt của tập đoàn Ngân Xuyên, tới cuối năm sẽ hãm hại Dụ Trạch Xuyên vào tù.
Hết thảy vẫn còn kịp, hết thảy đều vừa vặn.
Lục Diên đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, lại không ngờ kết quả vượt xa dự đoán của mình. Tuy vậy nhưng trong lòng anh chẳng thấy vui sướng
điên cuồng, cũng chẳng có kích động, mà chỉ có cảm giác nhẹ nhõm như thể anh và Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng có thể thoát khỏi số mệnh luẩn
quẩn kia.
Lục Diên biết Giang Khang Khang, trong ván thứ hai, khi anh nghèo rớt mồng tơi không có tiền mua đồ ăn sáng, đối phương chẳng
những chia cho anh hai cái bánh mà còn cho anh mượn hai trăm tệ.
Tóm lại là một người tốt.
Lục Diên hoàn hồn, nói: "Trong tủ quần áo của tôi còn một cái chăn đấy, cậu lấy dùng trước đi."
Giang Khang Khang là đồng hương với Lục Diên nên hiểu rất rõ tính cách của
anh, hết ăn lại nằm, keo kiệt hám tiền, cũng chỉ có mỗi cái mặt được coi là ưu điểm. Anh ta nghe vậy thì nghi ngờ hỏi lại: "Đừng có bảo là cậu
định thu tiền thuê của tôi đấy nhé?"
Lục Diên đứng dậy từ bên cửa sổ: "Chỉ là một cái chăn thôi mà, không cần đâu."
Nói xong, anh ta trải chăn của mình lên ghế sô pha cho khô, rồi hấp tấp
chạy vù vào phòng Lục Diên ôm một cái chăn mới ra, nhanh như thể sợ anh
đổi ý.
Còn Lục Diên lấy cớ muốn ngủ trưa nên vào phòng đóng cửa lại.
Một trái tim đen nhánh lặng lẽ hiện ra giữa không trung, mỗi lần nó đập
mạnh một cái là luồng điện tựa gông cùm quanh thân lại lóe lên, làm
người ta nghĩ rằng giây tiếp theo nó sẽ giãy ra, giọng nói vô cơ lạnh
lẽo vang lên như sỏi đá cọ xát màng nhĩ:
【Anh hài lòng chưa?】
Có vẻ như nó đang cực kỳ bất mãn.
Lục Diên quả thực rất hài lòng, anh đút hai tay vào túi, thong dong tựa
lưng vào cửa, ba lần chết liên tục khiến đôi mắt vốn ôn hòa của anh có
thêm chút tà khí không nói rõ được mà cũng không tả rõ được: "Hài lòng
rồi, vậy ván này tao còn phải làm nhiệm vụ nữa không?"
Hệ thống lạnh lùng nói:【Sống đủ ba mươi ngày, sau đó anh có thể mở nhiệm vụ ván tiếp theo.】
Nhiệm vụ này tương đương với cho không, bởi vì ngược dòng thời gian nên Lục Diên không còn bất cứ nguy hiểm đến tính mạng nào.
Lục Diên mỉm cười: "Thế có thưởng điểm tích lũy không?"
Hệ thống suýt nữa đã chửi anh vô liêm sỉ rồi, chơi lại đến tận ván thứ tư
còn chưa hài lòng, giờ còn dám trơ mặt đòi điểm tích lũy!?
Hệ thống nén giận:【Có!】
Lục Diên nhướng mày, cuối cùng cũng hài lòng hẳn: "Mày có thể biến được rồi đấy."
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, câu này tả rõ trạng thái
của Lục Diên hiện giờ. Chết ba lần rồi, anh bỗng vui vẻ nhận ra trên đời đã chẳng còn thứ gì có thể đe dọa mình nữa.
Ồ, nhưng thứ làm người ta buồn nôn thì vẫn tồn tại.
Điện thoại để trên đầu giường đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Tưởng Bác Vân, Lục Diên thấy vậy thì chộp lấy, anh cụp mắt xuống nhìn một lúc, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
Anh ngả người xuống ghế sô pha, giọng điệu hờ hững: "Sếp Tưởng, gọi cho em có việc gì không?"
Nghiêm chỉnh mà nói thì chức vị hiện tại của Tưởng Bác Vân chỉ tính là quản
lý, gọi một tiếng "Sếp Tưởng" chẳng qua là nghe cho hay thôi.
Nguyên chủ và Tưởng Bác Vân hiện đang trong trạng thái chuẩn bị cấu kết với
nhau, kẻ trước thèm khát vinh hoa phú quý, kẻ sau lại muốn cài cắm tai
mắt vào Tập đoàn Ngân Xuyên, hai tên này có thể nói là "tâm đầu ý hợp".
Giọng nói ôn hòa của Tưởng Bác Vân truyền đến từ đầu dây bên kia, khiến người ta nghĩ ngay đến bốn chữ "quân tử phong nhã": "A Diên, ngày mai em đến
công ty nhận chức, ngày đầu tiên đi làm nhớ đừng đi muộn, anh đã dàn xếp ổn thỏa với bên tài vụ rồi, sẽ không có ai làm khó em đâu."
Tưởng Bác Vân quen biết với Dụ Trạch Xuyên từ đại học, sau khi gã tốt nghiệp
thì được dẫn thẳng vào Tập đoàn Ngân Xuyên, mượn quan hệ với Dụ Trạch
Xuyên mà thăng chức một mạch lên quản lý, cộng thêm cũng có kha khá thủ
đoạn nên hiện giờ cũng được xưng là "Thanh niên tuấn kiệt".
Khóe miệng Lục Diên nở nụ cười, u ám không rõ: "Cảm ơn sếp Tưởng, tối mai anh có kế hoạch gì chưa, em mời anh ăn bữa cơm nhé?"
Từ ký ức, anh biết được em họ của Tưởng Bác Vân định khởi nghiệp mở
studio, tối mai rất có khả năng gã sẽ đi ăn tối với Dụ Trạch Xuyên để
kéo vốn đầu tư.
Ồ, nói thẳng ra là gã muốn hút máu từ Dụ Trạch Xuyên để nâng đỡ người nhà.
Quả nhiên Tưởng Bác Vân tỏ ra khó xử, nói: "Tối mai anh có chút việc, hẹn
ăn cơm với giám đốc Dụ rồi. Chắc không được đâu, em hẹn hôm khác đi."
"Giám đốc Dụ?"
Nghe vậy, Lục Diên bắt tréo chân, mũi giày khẽ đung đưa, chẳng cần giả vờ
cũng đã ra vẻ thấy hứng thú rồi: "Vậy tối mai em đi cùng được không? Anh Bác Vân lợi hại ghê, không ngờ lại có thể ăn cơm cùng nhân vật máu mặt
như vậy."
Giọng anh truyền qua nghe đầy vẻ ngưỡng mộ, Tưởng Bác
Vân khó tránh khỏi có chút đắc ý, lời từ chối đến bên miệng lại chần chờ nuốt xuống: "Em muốn đến cũng được."
Dù sao trên bàn tiệc ngày
mai đông người, mà tính tình Dụ Trạch Xuyên vốn ngạo mạn khinh thị, chắc sẽ không để ý đến một nhân vật nhỏ như Lục Diên đâu.
Tưởng Bác Vân cuối cùng cũng đồng ý: "Ngày mai tan làm anh sẽ đến đón em."
Lúc này gã vẫn chưa biết quyết định này sẽ mang đến cho mình bao nhiêu
phiền phức, có thể nói là hậu hoạn vô tận. Giờ gã chỉ muốn nhanh chóng
tán đổ Lục Diên - mục tiêu đang trong giai đoạn mập mờ này với mình
thôi, gã lại hỏi han thân thiết thêm một lúc lâu mới cúp máy.
Lục Diên nằm trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ thời gian
đã đảo ngược đến mức này rồi, nếu anh không làm gì thì quá phí.
Chi bằng phá hoại âm mưu tình trường của Tưởng Bác Vân?
Như vậy thì Dụ Trạch Xuyên sẽ không bị rơi từ bệ thờ xuống nữa, cũng không phải vào tù rồi ôm hận thù chết như kiếp trước nữa.
Đúng vậy, Lục Diên đã tìm cho bản thân mình kiếp này một nhiệm vụ mới, và cũng là nhiệm vụ duy nhất.
Giá nhà đất ở thành phố A tấc đất tấc vàng, nguyên chủ vì muốn tiết kiệm
tiền nên thuê chung với Giang Khang Khang một căn hộ hai phòng ngủ một
phòng khách gần đó, tuy làm việc cùng một công ty nhưng thời gian đi làm mỗi ngày của hai người lại không giống nhau.
Giang Khang Khang
là người hấp tấp, sợ đi muộn, mỗi lần luôn ra khỏi nhà sớm nửa tiếng,
nguyên chủ ham ăn lười làm nên thường ngủ nướng thêm được tí nào hay tí
đó.
Lục Diên không có thói quen dậy sớm, đã chết ba lần rồi, đi
muộn tí thì làm sao. Anh ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh, rửa mặt
đánh răng xong thì thong thả bắt một chiếc xe đến công ty, đến khi tới
được sảnh tầng một thì đã muộn mất mười phút.
Lục Diên ấn nút
thang máy, cánh cửa vừa "đinh" một tiếng mở ra là anh bước vào ngay,
nhưng không ngờ lại bị ai đó va phải vai. Anh lảo đảo lui lại hai bước,
một mùi nước hoa Cologne gỗ tuyết tùng đầy tính xâm lược tràn vào mũi,
rất nhạt, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lẽo không thể lờ đi được.
Không biết là ai vội vàng kêu lên:
"Giám đốc Dụ, anh không sao chứ?"
Người đàn ông bị Lục Diên va phải mặc một bộ âu phục chỉnh tề, dưới ánh đèn
pha lê rực rỡ của sảnh, gương mặt lạnh lùng như ngọc tạc của hắn gần như không tìm thấy bất kỳ tì vết nào. Đuôi mắt hơi xếch lên, lông mi đen
dày, nhưng do thích nhìn người khác với ánh mắt trịch thượng nên vô tình tự tăng thêm mấy phần ngạo nghễ, nhưng màu môi lại đỏ tươi khiến khuôn
mặt được điểm thêm một nét gợi cảm khó tả.
Tuy người nọ không đeo trang sức rườm rà nhưng khuy măng sét đá quý trên cổ tay áo hắn và cả
thư ký theo phía sau đều nói lên địa vị phi phàm của hắn, nói là được
trăng sao vây quanh cũng chẳng quá lời.
Dụ Trạch Xuyên, người nắm quyền kế tiếp của Tập đoàn Ngân Xuyên.
Ba chữ này tách riêng ra đã có thể khiến từng nhân viên trong công ty run
sợ, không chỉ vì thân phận quý giá của hắn mà cũng vì tính khí thất
thường của hắn.
Lục Diên không ngờ hai người họ gặp lại nhau
trong hoàn cảnh này, ánh mắt anh chậm nửa nhịp rời xuống, dừng trên má
phải mịn màng của Dụ Trạch Xuyên ——
Lẽ ra ở đó phải có một vết sẹo.
Cũng không nên có vết sẹo đó.
Lục Diên từng tưởng tượng vô số lần, nếu Dụ Trạch Xuyên không rơi từ bệ thờ xuống thì sẽ có dáng vẻ như thế nào, bây giờ cuối cùng anh cũng được
thấy rồi.
Con cưng của trời, được trăng sao phủ phục.
Nhiệt huyết đầy tham vọng, cao quý khôn cùng.
Chẳng thể nói rõ được là vì sao, đáy lòng đột nhiên nổi lên một vòng gợn sóng nhỏ, như thể tất cả những thiếu sót và nuối tiếc từ kiếp trước đến kiếp này đều được bù đắp trong khoảnh khắc chạm vai vừa rồi.
Lục Diên mỉm cười, mang theo ý nghĩa chỉ mình anh biết.
Dụ Trạch Xuyên đón ánh mắt của Lục Diên, hắn khẽ nhíu mày, hắn có thể
khẳng định rằng mình chưa từng gặp người này, nhưng không hiểu sao lại
có cảm giác quen thuộc khó tả.
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu...
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày khiến người ta hiểu lầm, thư ký phía sau thấy Lục
Diên đeo thẻ nhân viên trên cổ, giọng điệu không mấy thiện cảm mà hỏi:
"Cậu là nhân viên bộ phận nào? Đang giờ làm việc sao còn la cà bên
ngoài, có biết cậu vừa đụng phải ai..."
"Thôi."
Dụ Trạch Xuyên đột ngột cắt ngang lời lải nhải của cô ta, giọng nói lạnh nhạt: "Là tôi đụng phải cậu ấy."
Chỉ một câu đã khiến đối phương im miệng.
Lục Diên hoàn hồn, không hề tỏ ra hoảng sợ bất an của một nhân viên bình
thường nên có, ba lần chết liên tiếp đã ban cho anh một khí chất mâu
thuẫn đặc biệt, một sự cám dỗ mê hoặc khó kiểm soát, nhưng vẫn xen cả sự trong sáng thuần khiết của thiếu niên:
"Xin lỗi giám đốc Dụ, tại vừa nãy tôi đi vội quá, lần sau nhất định sẽ chú ý."
Chỉ đơn giản một câu nói nhưng đều giữ thể diện cho tất cả.
Nói xong, Lục Diên khẽ gật đầu với Dụ Trạch Xuyên, đoạn xoay người bước vào thang máy. Lúc sát vai nhau, Dụ Trạch Xuyên mới phát hiện đối phương
cao hơn mình gần nửa cái đầu, hắn vô thức ngoái nhìn nhưng cửa thang máy đã bắt đầu từ từ khép lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong
phút chốc, Dụ Trạch Xuyên thấy rõ chàng trai trong thang máy cười với
mình, gương mặt điển trai hơi có vẻ ốm yếu, đuôi mắt cong lên như cái
móc câu mất cả hồn hắn.
"Đinh!"
Cửa thang máy đóng lại, gương mặt kia cũng biến mất hoàn toàn.
"Giám đốc Dụ? Giám đốc Dụ?
Tiếng gọi khẽ của thư ký khiến Dụ Trạch Xuyên hoàn hồn, hắn nhíu mày: "Không có gì, đi thôi."
Tối nay Tưởng Bác Vân còn sắp xếp một bữa tiệc, chắc lại là kéo đầu tư cho
người nhà nào đó của anh ta. Mấy năm nay Dụ Trạch Xuyên đã giúp đỡ anh
ta quá nhiều, còn trẻ đã lên làm quản lý, nhưng tham vọng trong mắt đối
phương thì thế nào cũng dập không tắt, gió thổi qua là bùng cháy.
Dụ Trạch Xuyên hờ hững quan sát sự tham lam của Tưởng Bác Vân, nhưng do
nội tâm cô độc quá lâu nên trong phút chốc không nỡ buông bỏ những sự
quan tâm giả tạo kia.
Tiền quả là thứ tốt, có thể mua đủ thứ trên đời, đến cả tình ý cũng mua được, chỉ là không biết thật giả mà thôi.
Dụ Trạch Xuyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghĩ vậy, trong lòng bất giác gợi lên sự châm chọc.
Khi Lục Diên lên tầng đến văn phòng đã muộn gần hai mươi phút, nhưng không
biết có phải do Tưởng Bác Vân đã dàn xếp trước hay không mà trưởng phòng chỉ liếc anh một cái chứ không nói gì.
Giang Khang Khang lại núp sau chỗ làm việc ăn bánh, thấy Lục Diên đi tới thì lẩm bẩm nhắc nhở: "Anh em, cậu đến muộn rồi đấy."
Lục Diên kéo ghế ra ngồi xuống: "Tôi biết, hôm nay ngủ quên mất nên không kịp xe."
Anh và Giang Khang Khang đều là thực tập sinh, là những gương mặt mới trong văn phòng nên khó tránh khỏi việc bị sai vặt này nọ. Lục Diên chủ yếu
đóng vai "giả heo ăn thịt hổ", ai bảo anh làm gì anh toàn cười híp mắt
đồng ý, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.
Giang Khang
Khang ngây ngô thật thà, lại muốn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo nên
cả ngày hôm nay chẳng làm gì khác, chỉ toàn chạy vặt cho người ta. Đến
tối lúc tan làm thì đã mệt đến mức gục trên bàn không đứng dậy nổi.
Giang Khang Khang chọc chọc Lục Diên: "Này, tối nay ăn cơm ở ngoài đi, dưới tầng có quán cơm ăn ngon lắm."
Ra ngoài làm việc, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, hai người góp tiền ăn cơm hợp lý hơn một người.
Lục Diên nhìn điện thoại, Tưởng Bác Vân đã nhắn tin giục anh xuống tầng rồi: "Hôm nay chắc không được rồi, có bạn tìm tôi."
Giang Khang Khang hứng thú: "Ai vậy? Trai hay gái?"
Cuối cùng lại cảm khái một tiếng, nửa là ngưỡng mộ nửa là ghen tị: "Cậu mới
đi làm ngày đầu tiên mà đã có bốn năm em bắn tín hiệu cho cậu rồi, làm
nhân viên kế toán quèn làm gì, làm trai bao khéo lại ngon."
Lục
Diên đang dọn dẹp chỗ làm việc chuẩn bị tan làm, nghe vậy thì vỗ tay,
nửa đùa nửa thật: "Cậu nói có lý lắm, để hôm nào thử xem."
Xe của Tưởng Bác Vân đã đợi ở ngoài, lúc Lục Diên bước ra khỏi tòa nhà công ty thì thấy một chiếc BMW màu đen đậu bên lề đường. Anh liếc nhìn gương
mặt quen thuộc trên ghế lái, dứt khoát mở cửa xe ngồi vào, cười híp mắt
chào hỏi: "Xin lỗi sếp Tưởng, em vừa mới tan làm, để anh đợi lâu rồi."
Lúc này Tưởng Bác Vân vẫn chưa trèo lên vị trí cao nhất, vẫn quen giả vờ
giả vịt, nghe vậy thì cười cười: "Có gì đâu, anh cũng mới đến được một
lúc thôi."
Nói xong gã khởi động xe, lơ đãng liếc qua gương chiếu hậu: "Hôm nay đi làm thế nào? Không ai bắt nạt em chứ?"
Lục Diên không ngồi ghế phó lái mà chọn hàng ghế sau xa hơn, vị trí chật
hẹp suýt nữa không chứa nổi đôi chân dài kia. Anh lười nhác dựa vào ghế, mơ hồ nhớ lại dáng vẻ phát điên giết người của Tưởng Bác Vân kiếp
trước, khóe miệng lại nhếch lên, có vẻ hơi nghiền ngẫm:
"Sao lại thế được, anh đã dàn xếp giúp em rồi mà, cả trưởng phòng và đồng nghiệp đều đối xử với em rất tốt, chỉ là..."
Tưởng Bác Vân bị nụ cười kia làm cho ngẩn ngơ giây lát, vô thức hỏi: "Chỉ là gì?"
Lục Diên giả vờ lo lắng: "Chỉ là sáng nay em đi làm không cẩn thận đến
muộn, kết quả là bước vào thang máy vội quá nên vô tình đụng phải giám
đốc Dụ..."
"Két——!"
Tưởng Bác Vân nghe vậy theo phản xạ
đạp phanh, may mà đường vắng không có mấy người, bằng không sẽ xảy ra
tai nạn giao thông mất, gã ta kinh ngạc hỏi: "Em đụng phải Dụ Trạch
Xuyên?"
Lục Diên gật đầu, ra vẻ lo sợ bất an: "Em sẽ không làm anh ấy mất lòng chứ?"
Tưởng Bác Vân hoàn hồn, khởi động xe lần nữa: "Người này vui buồn thất
thường, tinh thần lại có vấn đề, sau này có gặp trong công ty thì em cố
gắng tránh xa ra."
Lục Diên hơi nhướng mày: "Vậy lúc nữa ăn cơm...?"
Tưởng Bác Vân: "Cứ nói em là họ hàng của anh, anh ta sẽ không so đo đâu."
Lời nói rất chắc chắn, như thể Dụ Trạch Xuyên nhất định sẽ nể mặt gã ta vậy.
Lục Diên cười cười: "Vậy thì tốt."
Câu nói này mang ý sâu xa, đáng tiếc Tưởng Bác Vân không nghe ra. Đợi đến
khi tới khách sạn, họ được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng vào phòng
riêng. Do tắc đường nên họ đến muộn hơn thời gian đã đặt khoảng nửa
tiếng.
Tưởng Bác Vân đứng ở cửa, gã cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lên tiếng dặn dò: "Lúc nữa nhớ đừng nói linh tinh gì biết chưa?"
Trong mắt gã, Lục Diên vẫn chỉ là một gã nhà quê từ nông thôn lên, trong
những dịp lớn như thế này khó tránh khỏi việc lộ vẻ rụt rè.