Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều
Sầm Nguyễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, chợt phát
hiện ra người đàn ông này có chút giống chủ tịch công ty của Trần thị
trong thông tin công ty mà cậu đang tìm hiểu cho hội nghị ở nước V.
Mọi người ở Vân Thành đều biết Tần gia là lớn nhất, lớn thứ hai là Trần
gia, Trần gia kỳ thực không hề yếu, nhưng xét về độ tàn nhẫn, ánh mắt
hung ác thì kém xa Tần Viễn Hành.
Họ đã bị Tần gia đàn áp trong những năm này, khoảng cách ngày càng nới rộng.
Trần Vận.
Sầm Nguyễn thầm đọc cái tên đó trong đầu. Người đàn ông này lớn hơn Sầm
Nguyễn khoảng bảy tám tuổi, Trần lão gia tử vì bệnh nặng nên công ty
được giao vào tay hắn, đáng tiếc năng lực của người này không đủ tốt,
hai năm qua liên tục thua lỗ khiến công ty nhanh chóng rơi xuống vị trí
thứ hai ở Vân Thành.
Trần Vận nhìn thấy Sầm Nguyễn đi tới, hắn
mỉm cười rất lễ phép, cằm hơi hếch hếch về chiếc ghế ở phía đối diện:
"Thiếu gia, mời ngồi."
Sầm Nguyễn cũng đồng dạng nở một nụ cười công nghiệp đáp lễ: "Không biết Trần tổng tìm tôi có việc gì?"
Cậu ra sức để có thể moi thêm được thông tin.
Trần Vận trước kia đã từng gặp qua Sầm Nguyễn một lần, Khương Kiến Xương nói rằng cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng tận mắt thấy mới là thật.
Sầm Nguyễn hiện tại cùng Sầm Nguyễn trước kia cơ hồ là hai người khác nhau, bộ dáng của cậu bây giờ đều toát ra vẻ uy nghiêm được nuôi dưỡng trong
một gia đình giàu có.
Ánh mắt Trần Vận vẫn luôn dừng trên người Sầm Nguyễn, thoạt nhìn cũng không hiền lành gì cho cam.
"Tôi nhớ rõ hai năm trước cậu sống chết không chịu hợp tác với chúng tôi,
bất quá cũng may giờ cậu có vẻ đã nghĩ thông, chỉ cần hội nghị ở V quốc
một tháng sau thành công, tôi nhất định sẽ thực hiện những gì đã hứa với cậu."
Sầm Nguyễn chăm chú nghe, rất nhanh đã bắt được từ ngữ mấu chốt.
- --hai năm trước, cuộc họp ở V quốc, lời hứa...
Cậu nhớ tới hai năm trước nguyên chủ lên cơn đau tim, tính cách thay đổi
chóng mặt, trở nên cực kì u ám, chẳng lẽ trong thời gian đó đã xảy ra
biến hóa gì sao?
Thấy Sầm Nguyễn chậm chạp không đáp lại, Trần Vận tiếp tục nói: "Như thế nào? Muốn đổi ý sao?"
Hắn bày ra bộ dáng rất có thành ý, ngụy trang điệu bộ thành khẩn nói: "Nếu
cậu cảm thấy một ngàn vạn là không đủ, tôi có thể tăng lên cho cậu đến
hai ngàn vạn."
Người này có vẻ không thông minh lắm.
Sầm Nguyễn thầm nghĩ.
Sắc mặt cậu đờ đẫn, dự định moi thêm thông tin từ trong miệng hắn, Sầm
Nguyễn giả bộ có chút xấu hổ thở dài: "Trần tổng, anh hẳn cũng biết Tần
VIễn Hành là người như thế nào, một mình tôi làm sao có thể đấu lại
hắn?"
"Toàn bộ cục diện của công ty đều nằm trong tay hắn, tôi có tâm cũng vô lực."
"Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi ở Tần thị có người, tôi sẽ liện lạc với bọn họ để tiếp ứng cậu."
Cái gì!
Trong công ty cư nhiên không chỉ Khương Kiến Xương là nội gián?!
Sầm Nguyễn liếc nhìn khuôn mặt tuyên thệ của Trần Vận, cảm thấy có chút khó khăn, nội gián nhìn qua có vẻ còn rất nhiều, rốt cuộc nhân vật như
Khương Kiến Xương cũng bị Trần Vận với tới tay, những người kia liền
càng không cần phải nói.
Nếu không diệt trừ toàn bộ, phỏng chừng sẽ lưu lại rất nhiều phiền toái.
Cậu không nghĩ tới đầu óc kinh doanh của Trần Vận không nhạy bén, nhưng đào người thì đúng là dân chuyên nha, hắn biết cách nắm bắt điểm yếu của
từng người và dùng điều đó thể tấn công trực tiếp vào họ.
Vậy nguyên chủ như thế nào lại có liên quan đến bọn hắn, cũng là vì muốn kiếm tiền sao? Thế nhưng nguy hiểm cũng quá lớn đi.
Cậu có nên nói cho Tần Viễn Hành không...?
Nhưng liệu Tần Viễn Hành có tin cậu không đây?
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W️ttp️d @trai_nuoi_sua)
"Suốt hai năm, tôi và cậu đã buộc chung một sợi dây, cậu trốn không thoát đâu, tôi tin tưởng cậu biết kế tiếp nên làm thế nào."
"Hai năm trước cậu nếu lựa chọn cùng tôi giao dịch cũng đừng nghĩ có thể
toàn thân mà lui, nếu Tần gia biết cậu trong mấy năm qua làm cái gì, kia tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu đâu."
Trần Vận thấy Sầm Nguyễn biểu tình không thích hợp, thanh âm có chút âm lãnh mà uy hiếp.
Nhưng là không thể không nói, Sầm Nguyễn thực sự cảm thấy đe dọa bởi lời đó.
Cậu vốn định thẳng thắn, hiện tại lại có chút do dự.
Vấn đề mới: Xin hỏi nguyên chủ đã làm những gì trong hai năm qua?!
Từ những thông tin được tiết lộ trong vài câu, cậu cảm thấy vấn đề này như một quả bom nổ chậm, hơn nữa đối với Tần gia phi thường nghiêm trọng,
nghiêm trọng đến mức nếu nguyê chủ bị bại lộ, liền có thể trực tiếp thân bại danh liệt.
Đầu Sầm Nguyễn Sắp nổ tung.
A a a, vậy cậu cái kia không thể nói được!!
Trong ba năm tới, cậu nhất định phải ở bên cạnh Tần Viễn Hành, chú ý an nguy của hắn!!
Đây vẫn là nhiệm vụ do hệ thống giao phó!! Đương nhiên, nhiệm vụ hoàn thành hay không không quan trọng, quan trọng nhất là cậu còn có thể về nhà
hay không.
Sầm Nguyễn ho khan nói: "Tôi biết, Trần tổng đừng lo lắng."
Nói đến đây, cậu vô tình nhắc đến chuyện xảy ra trong buổi họp lớp ngày hôm qua cùng Từ Quang, đúng như dự đoán, sắc mặt của Trần Vận tái nhợt,
trông không được tự nhiên.
Tuyệt, cuối cùng thì cậu cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Từ Quang phụ trách đi tẩy não cậu, còn Trần tổng thì phụ trách vẽ cho cậu một miếng bánh lớn.
Cho nên ngày hôm qua Vương thị nhất định cũng là hắn phái tới, kẻ chủ mưu,
Từ Quang có thể đã không hoàn thành nhiệm vụ, nên chắc đây là trừng phạt đi.
Đây là đang muốn ra oai phủ đầu với cậu.
Ngay trước mặt cậu đem Từ Quang đánh Thành cái dáng vẻ kia, còn không phải là muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ nguyên chủ làm việc sao.
Nước đi này của Trần Vận có thể nói là xuất sắc...
Không chỉ xử lý tốt việc Từ Quang sẽ đi nói lung tung, còn trực tiếp đe dọa cậu để không cho hối hận giữa chừng.
Họ bí mật gặp nhau, đương nhiên không thể ở lại quá lâu, thấy thời gian
không sai biệt lắm, lúc sau Sầm Nguyễn liền đứng dậy rời đi.
Sầm Nguyễn vừa lái xe vừa suy nghĩ, thực mau liền lái đến Tần thị, đứng bên ngoài chờ.
Cậu tâm tình buồn bực mà chơi với búp bê nhỏ đặt phía trước xe, trong đầu suy nghĩ biện pháp đối phó.
Trong đầu cậu lóe lên rất nhiều phương án, nhưng để thực hiện thì phải cần có những người đáng tin cậy để giúp cậu hoàn thành.
"Hệ thống, kích hoạt quyền hạn"
[Hệ thống sẵn sàng phục vụ, xin hãy đưa ra yêu cầu]
"Truy xuất dữ liệu ký ức của nguyên chủ từ năm trước đến nay."
"Truy xuất dữ liệu nhược điểm của Trần thị."
[Tiến trình truy xuất dữ liệu: 1%]
[Việc đọc dữ liệu mất quá nhiều thời gian. Phải ít nhất nửa tháng để đọc dữ liệu. Ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
Sầm Nguyễn: "..."
Cậu nhìn chằm chằm hệ thống không nói nên lời.
Nửa tháng!! Cọn mẹ nó ngày hoa huệ mà tôi chờ đợi đã nguội lạnh rồi*.
*Gốc là "他妈的黄花菜都凉了": Ý nói chê bai, giễu cợt ai đó khi đến muộn.
Cậu ngồi phịch xuống ghế, mãi đến khi Tần Viễn Hành đi ra, cậu mới miễn
cưỡng vực lên tinh thần, ngồi ở ghế sau ngoan ngoãn gọi anh trai.
Trợ lý Trương trong lòng tặc lưỡi hai lần, cam chịu ngồi vào ghế lái làm tài xế.
Tần Viễn Hành nhắm mắt dưỡng thần.
Sầm Nguyễn cũng bởi vì trong lòng có chuyện rối rắm, phi thường hiếm thấy
mà an tĩnh lại, uể oải chơi di động, thi thoảng lại ngơ ngác nhìn cảnh
vật bên ngoài.
Bầu không khí kỳ lạ đến mức trợ lý Trương có chút tò mò, anh nhìn hai người qua kính chiếu hậu, phát hiện hai người cách
nhau rất xa, so với sự thân mật trước kia khác rất nhiều, thậm chí hôm
nay một lời cũng còn chưa nói.
Anh không khỏi nhớ lại chuyện hôm nay.
Chết tiệt!! Khẳng định là do thế thân Đồng Trí kia!!
Tiểu thiếu gia đang buồn nên không muốn nói chuyện cùng sếp nữa!! Này là sếp tự chuốc lấy!!
Trợ lý Trương rất đau lòng.
Sầm Nguyễn không biết trợ lý Trương lại vẽ kịch bản gì, cậu suy nghĩ hồi
lâu, cuối cùng dựa đầu vào cửa sổ xe, chán nản mà nhắm mắt, quanh thân
luẩn quẩn một chút cảm xúc bi thương nồng đậm.
Tâm trạng chán nản này kéo dài đến tận sau bữa tối, khi cậu trở về nhà chính...cho đến lúc nằm trên giường đều ủ rũ cụp đuôi, giống như một chú mèo dễ thương
không có cá khô để ăn.
Dựa theo tuổi thọ mà nguyên chủ đáng ra phải có, nếu lỡ mất việc gánh họa, không biết khi nào mới có thể trở về âm phủ.
Tiểu Hắc ríu rít ở cửa sổ.
Là một chú chim nhỏ vui vẻ không có bất kì lo lắng nào nha ~~ Sầm Nguyễ
một bên ôm con gấu bông ngồi ở mép giường, một bên vui vẻ tìm chiếc bình đẹp đựng tro cốt*. Nhìn nhìn nó, cậu như cảm thấy có thêm động lực.
*ý bé nó là tìm cái bình đẹp đẹp để có gì sau này mình chết rồi thì dùng nó để đựng tro cốt của mình.
Thuyền đến đầu câu tự nhiên thẳng! Quản về sau thế nào làm gì chứ!
Tóm lại, không gì có thể ngăn cản cậu về nhà!!
Sầm Nguyễn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, không có gì ngạc nhiên khi
lần này cậu lại mơ, nhưng lần này có hơi khác một chút, lọt vào tầm mắt
cậu là một dinh thự có đình được xây thành một biển hoa lớn.
Tâm hồn cậu trôi vào thì thấy một ông lão đang bế một đứa bé, khuôn mặt hiền từ mà cho nó ăn bánh.
"Ông ơi, món này ngon quá, cháu muốn ăn nữa!!"
Sau khi ông lão đút cho nó miếng cuối cùng, ông bảo người giúp việc bên
cạnh bưng đĩa xuống, đứa trẻ bĩu môi bất mãn rên rỉ, ông lão nhanh chóng dỗ: "Nguyễn Nguyễn không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không thì răng
nhỏ sẽ rụng hết mất~"
Ông lão nói một cách kéo dài với giọng điệu đùa cợt của người lớn, rồi dùng tay gõ nhẹ vào cằm đứa trẻ.
Ông cháu hai người ở chung ấm áp hòa thuận, bầu không khí thân tình nồng đậm.
Đứa trẻ này nhìn khoảng năm sáu tuổi, răng trắng môi đỏ, ngây thơ hồn nhiên, khi cười có hai núm đồng tiền rất đáng yêu.
Sầm Nguyễn thấy hứng thú, muốn bay vào nhìn xem, nhưng vừa bay vào đình,
đứa bé cùng người giúp việc bên cạnh biến thành cát tan vào trong không
trung, chỉ còn lại ông lão ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên, không ngoài ý
muốn bắt gặp ánh mắt của Sầm Nguyễn.
Đột nhiên bị người trong mơ nhìn chằm chằm, tim Sầm Nguyễn đập thình thịch.
Khi cậu mới đến, không ai có thể nhìn thấy, nhưng ông lão trước mặt lại thực sự đang nhìn thấy cậu.
Ông lão cư xử vô cùng bình tĩnh, mang theo khí chất uy nghiêm của bậc trên, trầm giọng hỏi: "Cậu là ai, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của
ta?"
"Đây là giấc mơ của ông sao?" Sầm Nguyễn mở to mắt, nhìn
xung quanh mới nhận ra mình chưa từng tới nơi này, theo lý mà nói thì
cậu sẽ không có giấc mơ như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút, chắp tay nói: "Nhà ông đẹp thật, cháu đi đây ạ..."
Cậu muốn tự véo tự đánh mình một cái, nhưng dù làm thế nào cũng không thể
thoát khỏi giấc mơ này, đành phải chán nản bay đến bên cạnh ông lão,
nhìn ông ấy nở một nụ cười vụng về lại lịch sự, liều mạng tìm kiếm một
chủ đề.
"Cháu trai của ngài tên Nguyễn Nguyễn sao? Thật trùng hợp, tên của cháu cũng có một chứ Nguyễn..."
Ông lão nghe được lời này mới giương mắt lên cẩn thận đánh giá, nhìn thiếu
niên xinh đẹp với đoi mắt trong veo trước mặt, giọng điệu không tự chủ
được dịu đi: "Phải không? Đây hẳn là rất có duyên đi."
"Nếu năm đó Nguyễn Nguyễn nhà ta không xảy ra chuyện, phỏng chừng bây giờ tuổi nó cũng xấp xỉ cậu..."
Sầm Nguyễn chớp mắt, trong tiềm thức phát ra một tiếng kinh ngạc, cậu không ngờ rằng đứa trẻ đáng yêu vừa rồi đã qua đời, mất tích hơn mười năm.
Ông lão lâu như vậy vẫn đang nghĩ đến cháu trai của mình, cuối cùng trong
mộng cũng có một lần nhìn thấy nó, cư nhiên còn bị cậu phá hoại mất!!
Sầm Nguyễn đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, áy náy nói: "Thực xin lỗi, cháu không biết..."
Ông lão xua xua tay, tựa hồ không cùng cậu so đo, ngược lại ánh mắt vẫn
đang dừng trên mặt thiếu niên, không khỏi thở dài: "Cậu trông rất giống
cháu trai của ta."
"Nhưng nó lại táng thân trong biển lửa, không biết lúc đi rồi có mang theo thống khổ hay không."
Trong lúc nhất thời choáng váng, ông thậm chí còn cảm thấy cháu trai mình, người đã lớn lên khỏe mạnh, đến thăm ông.
Nhưng Kỳ Nguyễn đã qua đời nhiều năm như vậy...
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W️ttp️d @trai_nuoi_sua)
Sầm Nguyễn không biết an ủi người như thế nào, đành phải đem những lời nói
từ đáy lòng mình ra, hy vọng có thể khuyên nhủ vị lão gia đang thương
tâm muốn chết này.
"Ngài đừng lo lắng. Sau khi chết, họ sẽ quên
đi tất cả những đau khổ khi còn sống và chơi đùa vui vẻ dưới âm phủ cùng với những đứa quỷ nhỉ cùng tuổi khác."
"Trẻ con thích chơi đùa.
Cháu trai của ngài có thể chia sẻ đồ chơi với những người bạn mới, còn
có thể chơi trốn tìm nữa. Nó cũng có thể ngồi trên những đám mây cầu
vồng và quan sát ngài từ trên trời nữa."
Ma quỷ đến địa phủ phần
lớn đều có ý thức đơn giản, mơ hồ, bọn họ không chịu nổi tất cả kí ức
khổng lồ đã trải qua trong cuộc đời nên sẽ chọn lọc quên đi một số thứ,
chỉ giữ lại những kí ức đẹp đẽ.
Lúc đầu họ sẽ nhớ rằng họ phải
quay lại để nói lời tạm biệt với những người thân yêu của mình trong bảy ngày đầu tiên, và sau đó họ sẽ ở lại âm phủ hoặc tiến vào luân hồi.
Nghe vậy, ông lão không khỏi chú ý tới lời của Sầm Nguyễn, giọng nói có chút khàn khàn: "Nó ở đó sẽ bị người ta ức hiếp à?"
Những người trước đây đã khuyên ông nên chấp nhận thực tế rằng con người
không thể sống lại sau khi chết, dù ông có nghĩ về điều đó bao nhiêu nữa cũng là vô ích.
Kỳ thực đạo lý này ông đều hiểu, chính là làm
sao có thể dễ dàng "không nghĩ, không thương tâm không buồn khổ"? Kỳ
Nguyễn là đứa cháu ông ôm từ nhỏ. Lâu như vậy, sao nói buông là có thể
buông chứ.
Nhưng thiếu niên lạ mặt trước mắt lại không nói những
lời như vậy, mà thay vào đó, cậu nói cho ông rằng cháu ngoan của ông vẫn lớn lên hạnh phúc ở bên kia.
Kỳ lão gia sâu kín mà nhìn Sầm Nguyễn, cặp mắt sắc bén kia cơ hồ muốn đem tâm tư của đối phương ra nhìn thấu.
Ông sống sáu bảy chục năm, trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng chưa bao giờ
ông thấy đôi mắt nào trong trẻo như đôi mắt trước mặt, không nhiễm một
vết bùn.
Sầm Nguyễn nhắc tới địa phủ liền có chút kích động, dù
sao nơi này cũng là quê hương cậu, cậu nói sinh động như thật, khoa tay
múa chân: "Sao có thể bị ức hiếp chứ? Tiểu quỷ nơi đó đều rất đáng yêu,
rất dễ nói chuyện..."
Nhưng khung cảnh địa phương mơ hồ dần dần được phác thảo trong mô tả của Sầm Nguyễn.
Hiếm có khi nào Kỳ lão gia lại nghiêm túc và kiên nhẫn đến thế khi nghe người khác nói không ngừng nghỉ.
Không biết nói bao lâu, nhưng Sầm Nguyễn gần như đã nói hết tất cả những gì
mình biết, đến khi miệng lưỡi khô khốc, cậu vươn tay lấy một cốc trà
chưa ai đụng vào trên bàn, nhấp một ngụm, kinh ngạc cảm thán nói: "Trà
này ngon quá, ở nước B cháu chưa thấy loại này bao giờ a."
Kỳ lão gia chần chừ nói: "Cháu ở B quốc?"
Sầm Nguyễn nghiêng nghiêng đầu: "Ở B quốc thì làm sao ạ?
"Không có gì." Ông bổ sung: "Ta ở A quốc."
Rất kỳ quái, cách xa như vậy, sao thiếu niên này vẫn có thể xuất hiện trong giấc mơ của ông.
Sầm Nguyễn sửng sốt một chút, trong đầu cậu tự hồ đang nghĩ đến điều gì đó. Nghe nói mà quỷ có khả năng đi vào giấc mơ để báo mộng, cho nên vì sao
cậu lại xuất hiện ở đây, có thể giải thích được, thậm chí cả những giấc
mơ kỳ quái lần trước, tất cả đều có thể giải thích được.
Chắc hẳn cậu đã vô tình đi vào giấc mơ của người khác.
Nhưng giờ cậu muốn ra ngoài thì làm thế nào đây?
Ngay lúc đầu óc đang rối bời, ông lão ở bên kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt không
thay đổi: "Hôm nay trò chuyện với cháu làm ta vui lắm, nếu cháu muốn
điều gì, ta có thể đáp ứng."
Sầm Nguyễn sửng sốt, sau khi phản
ứng lại thì vội vàng lắc đầu: "Không có không có, là cháu xâm nhập vào
quấy rầy giấc mơ của ngài, cháu nên xin lỗi mới đúng."
Kỳ lão gia cười lạnh một tiếng, tự giễu lắc đầu, ông nhìn Sầm Nguyễn, nói thẳng:
"Nỗi phiền muộn trên lông mày cháu không giấu được ai cả, ta thấy cháu
lớn lên giống Nguyễn Nguyễn, lại ở đây an ủi ta một hồi, ta có thể giúp
cháu giải quyết vấn đề."
Sầm Nguyễn: "..."
Cậu đứng hình một chút, sờ sờ mặt chính mình.
Chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Cậu xác thật là vì hội nghị ở V quốc mà phiền não, cậu còn đang suy nghĩ Kỳ lão gia sẽ muốn có những đối tác như thế nào.
Sầm Nguyễn nhìn ông lão trước mắt, chẳng lẽ người này đủ mạnh để giúp cậu giải quyết vấn đề sao?
Cậu ủ rũ cụp đuôi cũng không ôm bất cứ hy vọng gì, chuyện của Kỳ lão gia đè nặng ở trong lòng khiến cậu không thể ngủ ngon giấc.
Cậu nhìn nhìn ông lão, cảm thấy bọn họ không có khả năng gặp lại, nên chỉ tìm tạm một gốc cây để phàn nàn.
"Một tháng nữa cháu có hội nghị ở V quốc. Cháu muốn biết Kỳ lão gia ở A quốc là người như thế nào và ngài ấy thích gì."
Kỳ lão gia nghe thấy những câu từ quen thuộc, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Sầm Nguyễn dường như tìm thấy nơi nào đó để phát tiết, tiếp tục nói: "Ông
không biết Kỳ lão gia bí ẩn đến mức nào đâu. Ngài ấy không có bất kì
điểm nào để đột phá cả. Trên mạng đều nói rằng tính cách ngài ấy cổ quái âm tình bất định, bất luận đối đãi với cái gì cũng là quyết đoán quyết
liệt, thật đúng là môt ông già xảo quyệt..."
Kỳ lão gia: "..."
"Đây thật sự là quá khủng bố! Trong một tháng này cháu nên làm cái gì đây?
Công ty giao cho cháu nhiệm vụ lơn như vậy, nhỡ làm họ thất vọng thì
phải làm sao đây?"
Sầm Nguyễn còn chưa nói xong, giấc mơ như được dệt nên xung quanh cậu dần dần tiêu tán.
Trong căn phòng trắng như tuyết chứa đầy dụng cụ nghiên cứu khoa học, mấy
nhân viên đang loay hoay với thiết bị và tháo miếng dán kết nối trên
trán một ông lão, ông lão từ từ tỉnh lại.
Ông tuổi tác đã cao, hoàn toàn tỉnh táo lại đã là một lúc lâu sau.
"Giấc mơ số 2-065 đã hoàn thành, không có gì dị thường!"
Trợ lý Âu đứng bên cạnh tiến tới, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho
ông lão, đau lòng nói: "Kỳ tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Kỳ lão gia xua tay, chau mày, không biết nghĩ tới cái gì, ông nhịn không được
hỏi trợ lý đã theo mình mười mấy năm: "Bên ngoài đều nói ta tính tình cổ quái âm tình bất định sao?"
Trợ lý Âu: "...Hả?"
Hắn vẻ mặt ngây ngốc nhìn Kỳ lão gia, sao lần này ông tỉnh lại cùng những lần trước không giống nhau nhỉ.
Vấn đề chết lâm sàng này nói hắn nên trả lời thế nào đây?
Những lời cuối cũng của thiếu niên trong mơ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Kỳ lão gia, làm ông có chút để ý.
Mà ở bên kia Sầm Nguyễn hoàn toàn không biết, hốc cây lâm thời mà mình vừa tâm sự cùng chính là Kỳ lão gia.
Nếu có thể du hành thời gian, không chút nghi ngờ bản thân cậu một tháng
sau dự hội nghị ở V quốc sẽ quay về dùng một miếng đậu hũ đập chết cậu.