Harry đi bộ trên con đường đá tối tăm, nghe thấy tiếng cười và tiếng hát thuộc về Halloween.
Cậu cầm một cây đũa phép xa lạ trong bàn tay và giấu trong ống tay áo,
nhưng nó cũng không hẳn là lạ đến thế... Trong lòng cậu tràn ngập cảm
giác kiêu ngạo và thống trị ghê tởm, cậu biết những cảm xúc đó đến từ
ai... Kẻ không thể nói tên...
Gió ẩm và lạnh, gây cảm giác nhớp
nháp khó chịu trên da, Harry dừng lại trước một ngôi nhà, hoàn hảo, ấm
áp, ánh đèn màu cam chiếu sáng con đường nhỏ trước mặt cậu từ cửa sổ.
Không — Harry biết đây là nơi nào — cậu không muốn đi tiếp, nhưng vô ích, cậu đã qua hàng rào — cả gia đình kia đang tận hưởng ngày lễ trong phòng
khách, không hề phòng bị, đứa bé trai mặc áo ngủ màu lam bị ba nó dùng
một phép thuật nhỏ đùa giỡn khiến nó cười khanh khách không ngừng, mẹ đi vào nói gì đó, tiếp theo ôm con trai họ đi. Đứa bé kia không muốn xa
rời ép vào vai mẹ, vẫy bàn tay nhỏ non nớt, chúc ba nó ngủ ngon. Ngủ
ngon. Vì thế ba cũng tùy tay buông đũa phép xuống, vươn vai ngáp...
Tuyến lệ của Harry đau đớn. Cậu đẩy cánh cửa ra, giơ cái đũa phép xa lạ lên.
Ba xông tới, muốn ngăn trở hắn: "Lily, mang Harry đi! Là hắn! Đi mau! Chạy! Anh sẽ ngăn hắn lại!"
Tự mãn và đắc ý càng thêm tăng vọt trước tên bất tài đang giãy giụa cầu sinh. "Avada Kedavra."
Ánh sáng màu xanh lục. Ba ngã xuống. Harry bước qua ông, cảm thấy cái trán đau đớn kịch liệt... Đây là đau đớn của chính cậu...
Mẹ che trước nôi, đôi mắt xanh lục của bà giống cậu như đúc: "Đừng giết Harry, đừng giết Harry, cầu xin ông đừng giết Harry!"
"Cút ngay, con đàn bà ngu xuẩn này, cút qua một bên, ngay lập tức!"
... Đầu óc cậu mơ hồ, như thể ai đó đang nói với cậu: "Harry, tỉnh lại đi, Harry."
Cậu đứng trong một thế giới tràn ngập sương trắng, mọi cảm giác dường như
bị cuốn đi. Cậu lơ lửng, nhìn thấy một ngọn đèn trên bầu trời cao, tỏa
sáng rực rỡ.
Muốn hái xuống sao? Lại có một người khác nói chuyện với cậu: "Potter, nếu em không thể tự mình uống độc dược này —"
Cổ họng cậu đột nhiên bị mạnh mẽ mở ra, trong miệng tràn ngập vị đắng,
nhưng vẫn có thứ gì đó nóng ẩm cuốn lấy đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng cọ cọ,
dịu dàng mà...
Mặt đất dưới chân Harry sụp xuống, cậu rơi trở lại vào đêm Halloween ẩm ướt đó, với những chiếc đèn bí ngô lập lòe trên
mọi ô cửa sổ, nhưng bên cạnh chiếc nôi của cậu là ánh sáng xanh lục của
một lời nguyền — nhưng cậu không thành công, cậu vỡ vụn, cậu bé kia đừng ở trong nôi hoàn toàn không biết gì — vì sao? Vì sao cậu không chết đi
như ba mẹ mình!!!
Cậu nhìn thấy khu rừng tối tăm, xác chết đầy
giòi bọ, vẻ mặt thờ ơ của cụ Dumbledore, tượng đài chết tiệt đột nhiên
biến thành hình ảnh của gia đình kia, ngọn lửa vàng kim vọt ra từ cây
đũa nhựa ruồi, lao vào cậu như một con phượng hoàng với ý chí chiến đấu
sôi sục —
Rắc.
Đũa phép của cậu gãy.
Không, không phải của cậu, là của người kia, kẻ đã giết James và Lily, gây ra điều khủng khiếp nhất —
Harry chợt hiểu tại sao hắn không tàn nhẫn giết chết người phụ nữ Muggle đã
nhìn thấy hắn, tại sao hắn không dám sử dụng Lời nguyền Chết chóc lên
cậu một lần nữa mà ra lệnh cho Draco giết mình. (Người đó thực sự nghĩ
rằng Draco sẽ còn nghe theo mình sao?!)
— Cảm xúc sợ hãi được
phóng đại, kìm nén sự kiêu ngạo và tự đại trước đó — người kia đang sợ
hãi. Hắn không hiểu điều gì đã khiến mình thất bại lần nữa, đó chỉ là
một thằng nhóc phù thủy không thể nhìn thấy có bất kỳ sức mạnh đặc biệt
nào, thế nhưng khiến hắn thất bại không thể tưởng tượng được liên tiếp
hai lần... Chẳng lẽ lời tiên tri đó thực sự có thể trở thành sự thật...
Không, không có khả năng, bọn chúng quá yếu ớt, những kẻ dám can đảm
phản kháng đều yếu đuối như vậy...
Harry nhìn thấy nhiều người
trong bộ áo choàng Tử thần Thực tử quỳ trên mặt đất, nhìn thấy họ bị
mình tra tấn bằng Lời nguyền Tra tấn... Cậu ra lệnh cho họ đi bắt "Harry Potter và kẻ phản bội", một phù thủy cao gầy báo cáo với chủ nhân của
mình rằng một nhóm tìm kiếm những kẻ nổi loạn đã được thành lập...
Harry đột nhiên nhận ra rằng đây là những gì đang xảy ra. Cậu đang nhìn thấy
những gì đang diễn ra trong phe Hắc ám thông qua mối liên hệ của cậu với người đó.
Còn bản thân cậu thì sao? Theo báo cáo của Tử thần
Thực tử, có thể phán đoán rằng cuộc chạm trán ở Thung lũng Godric đã
trôi qua một thời gian, bản thân Harry Potter thế nào rồi?
Cậu cố gắng cảm giác chính mình, rốt cuộc phát hiện ý thức của mình rời rạc,
không liên tục, giống như một cái đài liên tục tắt mở. Đôi khi cậu có
thể "nhìn thấy" rõ ràng bọn Tử thần Thực tử đang hành động, những lần
khác cậu chỉ có thể giãy giụa trong mảnh hỗn độn... Cậu thỉnh thoảng có
thể nghe thấy Ron và Hermione gọi tên mình, còn có Draco... Cậu cố gắng
vùng vẫy theo hướng của họ, ngay sau đó trán cậu bắt đầu đau nhức,
Voldemort đang rít gào phẫn nộ —
"Phế vật!"
Ollivander, ông Ollivander mất tích, với khuôn mặt xám xịt đầy máu, đang tự biện minh một cách mơ hồ.
Đúng vậy, cây đũa phép của Voldemort đã bị gãy, nhất định là hắn muốn làm
một cây đũa phép mới. Nhưng thoạt nhìn lại không giống. Ông Ollivander
có vẻ giống như bị tra tấn hơn, giống như bị buộc phải tiết lộ một bí
mật nào đó...
Harry cảm thấy da mình bị chạm vào. Một bàn
tay khô ráo, vững chãi đặt lên eo cậu — Harry chợt nhận ra rằng nếu mình đã bất tỉnh lâu như vậy, thì nhất định cậu có chút vấn đề cá nhân cần
phải nhờ người khác giúp đỡ (hiển nhiên người này sẽ chỉ là Draco) — cảm thấy quá thẹn, Harry cuộn người lại, như thể thấy linh hồn mình đang
bốc khói — muốn tỉnh lại, lập tức, lập tức.
"Gregorovitch?" Voldemort hỏi với giọng lạnh lùng.
Một người phụ nữ kinh hoảng trả lời (bằng tiếng Đức): "Hắn không còn nữa, hắn chuyển đi rồi!"
— Voldemort đi ra nước ngoài — vào lúc này — Gregorovitch, Harry khẳng
định đã từng nghe qua cái tên này, cậu sẽ nhớ, cậu phải nhớ...
Sương trắng lại xuất hiện, dọc theo cổ chân chậm rãi bao phủ lấy thân thể
cậu, ngọn đèn sáng phía trên lay động, tựa hồ dẫn đường cho cậu...
"Al."
Harry bỗng nhiên dừng bước, phát hiện mình đang đuổi theo ngọn đèn mà không
hề hay biết. Cậu trần như nhộng đứng trong màn sương trắng, trần trụi
như mới chào đời, thanh âm già nua xa lạ kia lại vang lên: "Tôi biết cậu đã đến rồi. Không sao... Cậu không cần thấy tôi, cậu là người chiến
thắng."
Al trả lời ông: "Tôi đến để trả lại cho cậu một thứ."
Thần kinh của Harry thắt chặt. Đó là giọng nói của cụ Dumbledore. Albus
Dumbledore, người đã viết chữ A ở đầu "Albus" thành biểu tượng của Bảo
bối Tử thần.
Một người khác nói: "Nó đã sớm là của cậu, khoảnh khắc cậu đánh bại tôi, nó chính là của cậu."
... Khung ảnh trống không rơi khỏi tay cụ Dumbledore xuống mặt đất, Harry
nhặt nó lên... Ảnh chụp xuất hiện, một chàng trai tóc vàng mỉm cười thản nhiên trong khung ảnh... Rita Skeeter đã viết trên tờ Tiên tri Nhật báo với vẻ ác ý: Tác giả đã đào bới một số chuyện cũ dơ bẩn của
Dumbledore... Nói không chừng có khi là không hề có cuộc đấu tay đôi
huyền thoại nào cả, Grindelwald chỉ là đùa cợt biến một chiếc khăn tay
từ đũa phép, rồi nhận thua...
Một luồng pháp lực khổng lồ ùa vào
người Harry mà không hề báo trước, thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt cậu —
chính mặt cậu, ngủ say — sương trắng lại lần nữa tiêu tán, Al nói: "Được rồi, tôi sẽ mang nó xuống mồ." —Harry nhìn thấy Voldemort tấn công từng căn nhà, Lời nguyền Chết chóc, hắn giết những người mình nghi ngờ, cuối cùng còn một người hắn tìm "Gregorovitch", ông lão kia vẫn còn tranh
cãi vô ích vào giây phút cuối cùng: "Tôi không biết! Tên trộm đó đã trộm nó đi!" — toàn thân cậu đều đang đau đớn, Draco nói với cậu: "Potter,
kiên trì, Potter..."
Snape từ trong bóng tối đi ra: "Chủ nhân."
Voldemort rít lên: "Lũ học sinh đó — ta đã nói để mắt đến tất cả lũ học sinh đó!"
Snape nói: "Không có đứa con nào của Weasley quay lại trường. Về phần
Longbottom, tôi đã gửi nó đi làm đồ chơi cho quái vật trong Rừng Cấm."
"Con nhóc kia." Voldemort nói, "Con nhóc Lovegood kia... Xenophilius thật sự cho rằng ta không biết hắn đang nói bậy bạ gì đó sao?"
Snape đột nhiên ngẩng đầu, đi quá giới hạn mà nhìn thẳng đôi mắt của Voldemort: "Hắn nói Potter còn sống."
— ông ta phát hiện mình sao? Harry cố gắng kiềm chế ý thức mình hết mức
có thể. Cậu không thể bị Voldemort phát hiện, cậu cần kiên nhẫn —
Bóng tối lại nhấn chìm ý thức cậu, có người ôm cậu, làm một loại phép thuật thoải mái nào đó chảy qua thân thể cậu...
Harry trở lại nghĩa trang ở Thung lũng Godric, những bông hoa dại đang nở rộ
và nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh mặt trời, cậu đi trên con đường trải sỏi
đá, vài con chim sẻ bay theo cậu, ríu rít.
... Harry cũng đang
lướt về phía một lâu đài đen u ám... tòa tháp cao nhất, nhà tù cao
nhất... Tù nhân bị giam giữ ở đó co ro dưới tấm chăn mỏng, gầy đến như
là chỉ còn lại có một bộ xương...
Harry có rất nhiều thời gian để đọc chữ khắc trên mỗi tấm bia mộ, cậu lại nhìn thấy tấm bia mộ đã bị
rêu phong ăn mòn, như thể nó đã tồn tại hàng trăm năm ở nghĩa trang này. Harry cẩn thận đọc những dòng chữ trên đó, bỗng nhiên phát hiện ra một
biểu tượng Bảo bối Tử thần đã mài mòn — lần trước bọn họ đi qua có chú ý tới cái này sao?
...
Bộ xương dưới tấm chăn mỏng ngồi
dậy, đôi mắt trũng sâu: "Cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi. Đáng tiếc,
chuyến viếng thăm của ngươi là vô nghĩa."
"Nó ở đâu?"
"Không một vật phẩm phép thuật nào có thể mang lại chiến thắng vĩnh cửu cho chủ nhân của nó."
"Nó ở đâu!"
...
Harry dừng lại trước một bia mộ bằng đá hoa cương.
Kendra Dumbledore. Kho báu ở đâu, trái tim ở đó.
Đây có phải là văn bia mà cụ Dumbledore đã chọn cho mẹ mình? Gia đình đã có những khoảng thời gian vui vẻ ở ngôi làng nhỏ này phải không? Harry
nhìn xuống, bên dưới ngày sinh và ngày mất của người phụ nữ có khắc tên
của cô con gái Ariana, và... Albus.
— tôi sẽ mang nó xuống mồ.
Tù nhân gầy guộc lộ ra nụ cười khinh bỉ: "Giết ta cũng được. Nhưng cái
chết của ta không mang lại chiến thắng cho ngươi... Có rất nhiều điều
ngươi không hiểu, ngươi không thể là người chiến thắng."
Một đường sáng xanh lục chiếu sáng phòng giam. Voldemort nói: "Ta hiểu rồi."
Ông lão xương xẩu kia trúng bùa chú, cơ thể của ông ta ngã xuống chiếc
giường ván cứng như vô hồn... Voldemort cười lớn, vuốt ve cây đũa phép
mới trong tay... Gần như cùng lúc, Harry cảm thấy có gì đó vỡ ra, sức
mạnh đang lao về phía cậu — trán cậu bắt đầu đau dữ dội, những làn sương trắng đó xuất hiện, rồi nhanh chóng biến thành vòng xoáy màu xám bạc...
Hơi thở Harry trở nên nặng nhọc — từ từ, cậu cảm nhận được hơi thở của mình...
Ngay sau đó, càng nhiều cảm giác khôi phục, cái trán co rút đau đớn, ngón
tay lạnh băng, tim đập, nước mắt, Harry gian nan mở mắt, nhìn thấy Draco đang ngây người nhìn mình trong ánh sáng đèn pin chói mắt, phải mất gần một phút sau, Slytherin này mới như kẻ điên lao tới, ôm lấy cơ thể
không thể tự do cử động của Harry.
— lần đầu tiên mình thấy trên cằm Malfoy có râu. Harry nghĩ.