Harry cưỡi chiếc
Firebolt không ngừng bay lên cao, như là cầm lấy tia chớp sáng chói bay
lên tận cùng bầu trời. Giọt mưa rơi xuống mang đến cảm giác đau đớn,
trong tầm nhìn của cậu chỉ có nhà nghỉ kia là sáng lên.
Cậu băn
khoăn trong bóng tối và trong cơn mưa lạnh lẽo, cuối cùng cậu bắt được
một tia sáng kỳ lạ ở một góc nào đó. Có ai đó đang sử dụng lời nguyền —
Harry tìm được gã dễ như trở bàn tay: "Expelliarmus!"
Người đàn
ông mũi tẹt mặc áo chùng Tử thần Thực tử kia sửng sốt một chút, tiếp
theo khó tin mà hét to lên: "Harry Potter! Harry Potter lại ở đây!"
Harry dùng đũa phép nhắm ngay gã: "Stupefy."
Khi cơ thể của gã Tử thần Thực tử rơi xuống đất, Harry cũng cảm thấy một
cái gì đó nặng nề rơi xuống khỏi vai mình. Từ biểu hiện của gã, có vẻ gã này không biết Harry Potter ở đây, cho nên những người sói đó cũng
không tập kích nhà trọ kia vì Harry — có lẽ, Harry là người bảo vệ thành công, mà không phải là người mang nguy hiểm đi vào cửa lớn kia.
Việc tiếp theo được Elphias Doge xử lý, ông đã sửa đổi ký ức của những người trong nhà nghỉ, khôi phục lại cánh cửa bị phá hủy và đưa những Tử thần
Thực tử và người sói bị đánh bại đi.
"Cháu phải thay đổi thói
quen sử dụng bùa Giải giới đi, Harry à," Doge híp mắt nói, " Tôi dám
chắc rằng đó là lý do gã ta nhận ra cháu."
"Bùa Giải giới rất có
ích mà." Harry nói thầm, lặng lẽ cho nhà nghỉ nơi họ dừng chân một đêm
vài câu thần chú phòng vệ, "Cháu có thể mang quyển sách kia đi không,
ông Doge?"
"Đương nhiên. Tôi đã nói rồi đó không phải của tôi."
Sau khi mưa tạnh, con Jeep đã được đổ đầy xăng lại chở họ lên đường núi.
Thung lũng Godric chỉ cách đó hơn nửa ngày đi xe, mặc dù không có ký ức
gì về nơi đó, Harry vẫn có một cảm giác chờ mong.
— Cậu đang trên đường về nhà.
Bất kể chuyện gì xảy ra sau đó, Harry đã từng có một ngôi nhà đáng yêu ở
ngôi làng kia, bình sữa của cậu có lẽ sẽ được đặt cùng với vạc của Lily, James treo một trái Snitch vàng đang vùng vẫy lên trên cũi của cậu, còn có chú Sirius, cha đỡ đầu của cậu, nói không chừng sẽ lười biếng nằm
trong vườn, giả vờ như một con chó bình thường hù dọa đứa con đỡ đầu của chú...
"Chúng ta không thể vào Thung lũng Godric với bộ dạng này được, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-biết-là-ai-đấy chắc chắn đã sắp xếp người của
hắn canh chừng ở đó." Hermione đặt bốn cái lọ nhỏ lên đùi, "Tin tốt là
chúng ta có thuốc Đa dịch, tối hôm qua mình cũng đã lấy một vài sợi tóc
của những Muggle trong nhà nghỉ, tin xấu là do bị người sói tập kích,
mình không phân rõ những sợi tóc này cụ thể thuộc về ai."
Ron
hoàn thành một khúc cua đẹp, tùy ý lấy một cái chai từ trong tay
Hermione, một hơi uống hết: "Mình tin tưởng vận may của mình."
Lập tức, tóc nó dài ra, dáng người bắt đầu thu nhỏ lại, quần áo trên ngực
nó phồng lên như bị nhét vào hai quả Bludge... Hermione hoảng sợ hét to: "Bồ dừng xe lại trước đi! Ronald!!!"
Sau một cú phanh gấp dữ
dội, Ron ngồi ở ghế lái vặn kính chiếu hậu một cách khó tin, nản lòng
thoái chí từ trong mặt gương chiếu ra khuôn mặt của bà Camplin.
Draco giả cười nói: "May mắn thật đấy, Weasley."
Với một biểu cảm không thể diễn tả được trên khuôn mặt, Ron vặn vẹo vòng eo tinh tế (mà bây giờ nó đang có), sau đó nhìn xuống đôi Bludge mềm như
bông trên ngực.
Hermione vỗ lên mu bàn tay nó: "Không được sờ lung tung."
Ron khó chịu nói: "Mình chỉ là muốn chỉnh một chút thôi mà! Chúng nặng đến mức mình không thể thẳng cổ được!"
Hermione cau mày hỏi: "Cần chỉnh như thế nào? Mình có thể giúp bồ."
"Nâng lên một chút, cảm ơn."
Tiếp theo Harry cũng uống cạn lọ mà mình chọn, rồi biến thành vị linh mục
tóc hoa râm, tóc trong thuốc Đa dịch của Hermione lấy từ tài xế xe tải
Olivier (điều này làm cho cô cũng hơi xấu hổ điều chỉnh vấn đề Bludge
cho Ron), cuối cùng là Draco, hắn đang thu nhỏ lại nhanh chóng trước sự
chứng kiến của ba Gryffindor — hắn hoảng sợ hỏi: "Tại sao cô lại lấy tóc của đứa trẻ đó chứ hả, Granger!"
Hermione nói với vẻ đầy tội lỗi: "Tôi lấy nó từ trên vai người phụ nữ đó."
Ron cười ha hả: "Malfoy, vẫn là vận may của mày tốt hơn!"
Draco thành công làm cho thần sắc u ám xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của bạn nhỏ Ian.
Trong quá trình thay quần áo, Hermione một bên kéo khóa đồ lót cho Ron, một
bên khuyên nhủ nó: "Thân thiện với Malfoy chút đi, Ron, bồ bây giờ đã là một người mẹ rồi."
Sắc mặt Ron cực kỳ khó coi: "Mình không muốn làm mẹ của Malfoy!"
Harry bỗng nhiên nói: "Không, bọn họ không phải cha mẹ của đứa bé kia."
"Cái gì?"
"Ý mình là đứa trẻ tối qua, mình đã nghe những gì nó nói với mình." Harry
đè lại vết sẹo trên trán, "Mình đoán nó hẳn đã phải trải qua cuộc tập
kích của Tử thần Thực tử, và mất đi mẹ của mình. Nó vẫn luôn nhìn đũa
phép của chúng ta, nó vẫn nhớ rõ."
Hermione tạm ngưng một chút, nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều đang trải qua bất hạnh của riêng mình."
*
Thung lũng Godric, giống như ngôi làng St. Catchpole nơi có Hang Sóc, từ lâu
đã là nơi sinh sống của những người Muggle và phù thủy. Nghe nói, nó
được đặt theo tên của Godric Gryffindor, người sáng lập Hogwarts, người
được sinh ra ở đây, nơi mà sau đó nhiều người để lại tên tuổi của họ
trong lịch sử phép thuật: Nhà giả kim Bowman Wright - người chế tạo trái Golden Snitch đầu tiên tại đây; gia đình cụ Dumbledore đã từng chuyển
đến đây, và chính tại đây, ông đã gặp Grindelwald; còn có Harry Potter — mặc dù bản thân cậu không thích mối liên kết này cho lắm — nhưng vì cậu đã đánh bại Voldemort ở đây mà nổi tiếng. Bởi vì mất đi người nhà ở đây mà nổi tiếng.
Thôn này không tính là lớn lắm, con phố liếc mắt
một cái là có thể nhìn đến cuối. Trong cửa hàng treo tin tức giảm giá
mùa hè không có khách, một con mèo hoa nhỏ ung dung đi qua cửa quán bar
còn chưa buôn bán, bầu không khí rất yên tĩnh, như là không cảm nhận
được sự uy hiếp khủng bố từ Voldemort.
Đây là nhà của cậu, là nơi cậu nên lớn lên. Harry bất giác bước chân nhanh hơn, giẫm lên vũng nước đọng trên đường phố, đi ngang qua Đài tưởng niệm Chiến tranh ở trung
tâm quảng trường nhỏ, thấy một nhà thờ nhỏ ở cuối phố. Một bà lão lớn
tuổi đang rời khỏi đó, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Harry, sau đó đến
chào hỏi cậu: "Chào buổi chiều, cha sứ Anderson, tôi tưởng rằng cha về
lại trấn Carlisle chứ."
Harry sửng sốt một chút, rất nhanh nói: "Tối hôm qua mưa lớn quá, tôi không thể đi được."
"Cũng đúng," bà lão gật đầu, "thời tiết năm nay kì lạ thật."
Draco ở cách cậu khoảng năm mươi mét, nhíu mày nói: "Không thể để Potter một
mình được! Bất cứ kẻ nào đều có khả năng là Tử thần Thực tử ngụy trang!"
Ron nói bằng một giọng nữ ngọt ngào: "Nhưng cái chân dài này của cậu không thể theo kịp Harry đâu, Malfoy."
Draco nhìn cực kỳ nghiêm túc: "Tôi có thể Độn thổ."
"Vậy thì cứ mỗi năm bước Harry đi, tôi nghĩ, cậu sẽ cần phải sử dụng một lần Độn thổ."
Hermione thở dài: "Để Harry một mình một lát đi, lỡ nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Malfoy có thể Độn thổ."
Harry đúng thật... bị cuốn vào thế giới của riêng mình. Vốn dĩ chỉ để duy trì thân phận 'cha sứ Anderson', cậu phải đi về phía nghĩa trang phía sau
nhà thờ (dù sao cũng tốt hơn là vào nhà thờ gặp nhiều người biết cậu
hơn), nhưng ngay khi gió trong nghĩa trang nhẹ nhàng thổi qua má cậu,
Harry chợt nhận ra được, ba mẹ cậu rất có thể... ở chỗ này.
Cậu
lần lượt đọc tên trên mỗi bia mộ, bước chân và hơi thở đều trở nên nhẹ
nhàng, cậu đọc được vài cái họ quen thuộc, đoán rằng họ là những phù
thủy sống ở đây... Cậu có thể cảm giác được bọn Ron cũng đi theo mình
vào nghĩa trang, nhưng cậu không thể dừng lại để chờ họ... Cũ kỹ, mộ bia đã bị rêu phong ăn mòn... Ignotus... Bốn phía càng ngày càng hoang vu,
một số ngôi mộ gần như ghi lại sự sụp đổ của một gia tộc... Bước chân
Harry dừng lại, một ngôi mộ bằng đá cẩm thạch trắng xuất hiện trước mắt
cậu.
Cậu cảm thấy hai mắt mình vô cùng chua xót, nước mắt làm mơ
hồ tầm nhìn cậu, nhưng mà hai cái tên song song kia vẫn vô cùng rõ ràng: James Potter, Lily Potter.
Cậu cẩn thận, dùng lòng bàn tay đụng
vào những dòng chữ đó, tựa hồ đang chạm vào di hài lạnh lẽo của cha mẹ
mình dưới tấm bia mộ này. Một phần ký ức mà Giám ngục đã tặng cho cậu
thức tỉnh, Harry cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má
mình... Những ngón tay của cậu đặt trên dòng chữ trên bia mộ, và cậu khẽ đọc: "Kẻ thù cuối cùng sẽ bị tiêu diệt chính là cái chết."
Cậu
mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào từ 'cái chết', mơ hồ hiểu được ý nghĩa của
từ đó... James và Lily cho rằng bọn họ có được thứ có thể tiêu diệt cái
chết sao? Tình yêu? Hay là lòng dũng cảm? Nhưng bọn họ đã chết, chỉ để
lại một mình Harry, thậm chí chỉ có thể đến thăm mộ của họ với dáng vẻ
của một linh mục xa lạ... Một bàn tay thuộc về trẻ con đột nhiên nắm lấy tay áo cậu.
Sự cô đơn xung quanh cậu tan biến, Harry cúi đầu,
nhìn thấy Draco đang sử dụng vẻ ngoài của Ian thở phì phò nói: "Granger — Granger cho rằng em muốn ở một mình, nhưng tôi — tôi cho rằng, tôi nên
đến và nói lời xin lỗi với mẹ em."
"Xin lỗi?"
Draco chào tấm bia mộ: "Vì tôi đã từng tùy ý chỉ trích, bình luận bừa bãi về sự hy sinh của hai vị."
Harry có thể cảm nhận được hắn nghiêm túc — nếu đó là Draco Malfoy cao gần
sáu thước Anh đứng ở đây — nhưng bây giờ hắn đang kết hợp vẻ mặt nghiêm
trang với bề ngoài của một đứa trẻ, chỉ có thể nói... rất buồn cười.
Harry nhịn không được xoa đỉnh đầu hắn, lẩm bẩm nói: "Kỳ thật em còn muốn
nghe anh nói với ba mẹ em anh yêu em bao nhiêu, nhưng bộ dáng anh bây
giờ... Ừm, nói thật có chút buồn cườ..."
Draco sửng sốt: "Potter, em có ý gì?"
Harry nhăn mặt nói: "Ý trên mặt chữ, vừa rồi anh cố ra vẻ làm em suýt chút nữa cười thành tiếng."
Draco nói: "Ý tôi là, em nguyện ý để tôi nói cho cha mẹ em biết... Tôi yêu em."
Harry lộ ra vẻ mặt bối rối: "Tất nhiên là anh cần nói với bọn họ rồi. Có vấn đề gì sao?"
"... Tôi là Tử thần Thực tử."
"Đã từng thôi."
Bùn đất sau cơn mưa tản mát ra mùi thơm của thực vật, phía nhà thờ truyền
đến một tiếng cười đùa của trẻ con, quạ vỗ cánh bay lên bầu trời.
Draco hỏi chậm rãi: "... Cha sứ Potter, liệu Chúa có nguyện ý tha thứ cho con không?"
Harry đặt tay lên đầu hắn một lần nữa: "Người lưu lạc một hồi, cuối cùng cũng trở về chính đạo."
Sau một hồi im lặng, Draco nhẹ giọng nói: "Người ấy đã từng bị mù, nhưng giờ phút này lại được thấy lại ánh sáng một lần nữa."