Bạch Thanh Nghị vốn đã định trèo lên giường đi ngủ, nhưng nằm còn chưa
ấm giường thì bên ngoài chợt kéo đến một tràng tiếng gõ cửa. Anh đành
bật dậy, rồi ra mở cửa, đập vào mắt là Diệp Tư Duệ đang đứng đó, một tay chống vào tường, tay kia chống hông, hai chân vắt chéo. Bạch Thanh Nghị không hiểu nổi, đêm hôm còn đến gõ cửa phòng người ta rồi bày ra cái tư thế kỳ dị này, dọa ai chứ?
“Cô biết chọn thời điểm quá ha?”, anh cười nhạt.
“E hèm”, cô hắng giọng, “Tôi… Tôi cũng đâu có biết bây giờ anh đi ngủ?”
Anh cau mày hỏi lại: “Cô không biết xem đồng hồ sao? Giờ là thời gian
nào rồi mà còn không đi ngủ? Tính làm cú à mà sống đêm?”
“Tôi là người!”
“Được được được, cô nương ơi làm ơn về phòng mình đi, tha cho tôi với.” Anh
định đóng cửa lại thì Diệp Tư Duệ giữ lấy cánh cửa, miệng cũng nói:
“Khoan khoan từ từ từ từ đã!” Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ là do cô uống
nhiều rượu quá nên đầu bị hỏng rồi phải không, mày nhíu lại càng sâu,
hỏi: “Cô có chuyện gì thì mau nói đi!” Diệp Tư Duệ nói: “Tôi có chuyện
quan trọng cần nói… Là… Là…”
Cô đã tập rất nhiều trong gương rồi. Cầu xin hay dọa nạt, ừm, cũng thành thục đấy, nhưng khi đứng trước mặt
người thật thì… cô không nói nổi nữa.
“Bạch Thanh Nghị…”
“?”
“Anh chuẩn bị đi ngủ hả?”
“Gì cơ?”
Khoan, đợi chút, không phải cái này! Cô đâu có định nói cái này! Cô vội vàng
sửa lại: “Ý tôi là anh nấu mì giúp tôi được không, anh chủ nhà?”
Bạch Thanh Nghị buông một câu: “Tôi bị điên mới mở cửa nghe cô nói nhảm!”
“Thì… anh mở cửa mà?”
“Phải, tôi bị điên rồi!” Nói đoạn, anh liền đi xuống dưới nhà. Diệp Tư Duệ
cũng đi theo sau, phát hiện anh đang ở trong bếp chuẩn bị nước sôi.
Con trai đúng là khẩu thị tâm phi, thật khó hiểu.
Anh nấu hai bát mì. Thật ra anh không có thói quen ăn đêm, nhưng thỉnh
thoảng vẫn sẽ buồn chán mà ăn. Diệp Tư Duệ nhìn bát mì, rồi cầm đũa lên
ăn thử. So với tài năng nấu ăn của cô đúng là khác nhau một trời một
vực. Dĩ nhiên, anh là trời, cô là vực.
Nhưng hai người lại chỉ ăn phần mình, đôi khi chìm vào những suy nghĩ vẩn vơ riêng tư. Không khí
có chút không thoải mái, như hai người lạ ngồi trên ghế đá, có chút xa
cách.
“Anh… hôm nay thế nào?” Diệp Tư Duệ quyết định mở lời trước.
“Hôm nay? À”, Bạch Thanh Nghị đã hiểu ý, “Cũng không có gì. Mọi việc khá ổn. Lúc trước tôi từng có bạn thi cùng ngành cũng trong hoàn cảnh giống
tôi, vì thế đã xin một ít kinh nghiệm. Khá hữu ích.”
Diệp Tư Duệ
gật gù. Bạch Thanh Nghị hỏi: “Hôm nay cô không đi làm sao? Bị bệnh à?”
Cô cũng không thể nói là mình vì có chuyện nghĩ không thông mà nghỉ làm
được, đành cười trừ đáp: “Hơi khó chịu một chút.”
Anh không tiếp lời, mọi thứ lại trở về yên lặng.
Diệp Tư Duệ ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi, cắm đầu vào ăn tiếp.
Chuyện này so với mở lời còn khó hơn tưởng tượng. Mà Diệp Tư Duệ cũng thấy bản thân bị điên mới nói ra cái chuyện biến thái này. Đúng thế đấy! Vậy nên cô quyết định làm ngơ, không nói nữa.
“Nếu khỏe rồi thì sáng mai nhớ đi làm đấy”, anh nhắc nhở, nhưng nghe như miễn cưỡng. Cô cũng miễn
cưỡng đáp: “Ừ”, rồi miễn cưỡng hỏi: “Thế sáng mai anh bắt đầu học lại
à?” Anh gật đầu: “Lâu như vậy không động đến sách vở, không biết là có
thể học được không?” Diệp Tư Duệ hăng hái khích lệ: “Tôi thấy anh rất có tư chất. Nếu anh không thể học, vậy thì tôi sẽ mở một công ty riêng
thuê anh làm việc.” Dẫu chỉ là nói đùa, Bạch Thanh Nghị vẫn phụt cười,
phấn chấn hơn hẳn.
Diệp Tư Duệ bỗng nói bằng giọng khẩn cấp:
“Ngồi yên!” Bạch Thanh Nghị theo phản xạ mà ngồi yên nhìn cô dù không
hiểu chuyện gì. Cô lấy khăn giấy trên bàn rồi sáp lại gần lau miệng cho
anh. Cô lẩm bẩm: “Thật là, như trẻ sơ sinh ấy!”
Anh nhìn cô chằm
chằm. Có lẽ là vì quá bất ngờ đến ngơ ngác, nên dù Diệp Tư Duệ có làm
gì, anh cũng ngồi im lìm như bị thôi miên, cho đến khi định thần lại,
anh mới thấy quá gần, liền quay mặt đi. Diệp Tư Duệ chợt cảm thấy
ngượng, liền lùi xa ra một chút. Cô đã hình thành một thói quen khi ở Ý
hai năm, hành động rất tự nhiên với bạn bè bất kể là nam hay nữ. Kể ra
khi về nước, những cử chỉ như vậy bị coi là mờ ám. Cô lại nhớ đến chuyện tối hôm đó lúc ở nhà anh trong Tết, mặt bỗng phiếm hồng.
Bạch
Thanh Nghị luôn giữ khoảng cách đối với người khác giới, dù là Tần Lam
lúc trước hay với bạn bè là Dương Lâm Lâm cũng vậy. Ban đầu là sợ ảnh
hưởng đến họ, dần dần đã trở thành một thói quen, mà đã là thói quen thì rất khó bỏ, trừ khi là bản thân tự nguyện từ bỏ hoặc có người gỡ bỏ
giúp. Nhưng làm sao anh còn có thể đối xử với cô như bình thường khi đã
lỡ xảy ra chuyện đó? Nếu cô biết, vậy có phải sẽ xem anh là kẻ cơ hội
không? Nhưng cũng đâu phải anh làm, cái này là sự cố. Một lời khó nói
hết.
Hai người không ai nhìn ai, không ai nói câu nào cho đến lúc đi ngủ. Chỉ là đêm nay càng thêm khó ngủ.