Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Chương 58: Ra mắt


trướctiếp

Thiếu thần thích nằm ở sau lưng, vòng tay ra phía trước ôm Tô Bình vào lòng, mũi lúc nào cũng hít hít nơi gáy phía sau của anh. Tô bình cảm thấy nhột liền rụt cổ, đắn đó trong lòng hỏi:

“Tôi muốn hỏi một vấn đề “

“ Hửm?” Tay thiếu thần ở chỗ eo tô bình lần mò theo từng thớ thịt lúc nặng lúc nhẹ mà nhào nắng, giọng còn mang âm mũi.

“ phòng ở của tôi chắc không phải tự nhiên mà bốc cháy. Có phải là …?”

Đằng sau im lặng mấy giây thì đáp: “ chẳng phải ở đây không tốt hơn sao?”

“ cách thức cậu làm có chút quá khích. Với lại cậu với tôi thật sự là quan hệ gì?”

Thiếu thần xoay người tô bình lại nhìn thẳng anh hỏi: “ thế trước kia anh ở với tên Doãn Đoan kia đã là thứ quan hệ gì?

“ nhưng mà tôi với cậu? Tôi hỏi cậu, cậu đã bao giờ thật sự yêu đương với ai chưa?, cậu có biết giữa hai người yêu thương nhau cần có gì không?”

Thiếu thần dường như ư không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, lặng đi một lúc mới nói:

“ cái này mà còn cần kinh nghiệm sao? Anh yên tâm, trong lòng tôi tự hiểu rõ tôi muốn gì, kiên định với điều mình muốn. Tôi chẳng có đảm bảo nào với anh được, vì nó vô nghĩa khi nói trước hay sao? Nhưng tôi chắc chắn không “bỏ con giữa chợ” như tên bạn trai cũ của anh đâu?”

Lời nói của Thiếu thần kiên định như vậy, cũng là lần đầu tiên Tô Bình thấy người này nghiêm túc. Thật sự ở một giây đó cậu đã có chút động tâm.

Xem ra Thiếu Thần đã biết chuyện trước đây cậu và Doãn Đoan. Tô Bình nhìn thẳng cậu ta. Con người này luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, coi thường tất thảy, một chút đặc nặng cái gì hay việc gì không bao giờ thể hiện ra rõ ràng. Có lẽ Bởi vì mọi thứ xung quanh cậu ta đều có thể đoạt được một cách dễ dàng vào tay. Tựa như bản thân cậu bây giờ vậy.

Tô Bình dù có chút tình cảm với Thiếu Thần cũng thật sự không dám dễ dàng trao hết cho gã. Tô Bình ngửi được hương vị quen thuộc trên người gã, trong lòng liền trở nên rối bời.

Thiếu thần biết trong lòng Tô Bình không có điểm tựa nào là vững chắc. Lòng gã thầm có dự tính riêng.

Mấy hôm sau, một buổi chiều, bầu trời ngã màu rám nắng cả một góc trời, thiếu Thần lần đầu xuất hành khỏi khách sạn sau một thời gian ẩn cư. Lại còn được một chiếc xe riêng tới đón. Tô Bình mặc một Bồ đồ thoải mái được Thiếu Thần sắm cho, ngồi trên xe bên cạnh gã. Lần đầu thể nghiệm làm người giàu có là như thế nào?

“ chúng ta đang đi đâu đây?”

Thiếu Thần nhìn anh cười nói: “ về nhà chính “

Nhà chính mà Thiếu Thần nói là một căn biệt thự khép kín nằm ở vùng trung tâm thành phố. Tô Bình nhìn cánh cổng đồng lớn được dần mở ra. Con đường dẫn vào bên trong hai bên được tô điểm bằng những khoảng sân vườn đủ màu sắc, không khỏi thấy mới lạ.

“ thì ra trí tưởng tượng cũng có thể bị cái nghèo làm hạn hẹp, chỗ này mà phân lô ra bán không biết được bao nhiêu tiền, lãng phí quá thể?”

Tô Bình nói ra làm tài xế ngồi ở phía trước xặc một tiếng. Tô Bình quay sang thấy Thiếu Thần đang nhìn mình với ánh mắt: “ anh có thể thiếu muối đến cỡ nào nữa?”

Nhà chính mà thiếu Thần nói đến chính là nhà ở chính của Thiếu lão gia tử. Tới một thời gian quy định nào đó, tất cả đều phải tụ tập về đây. Buổi tối hôm nay ở đây làm một bữa tiệc nho nhỏ, Tô Bình đoán là kiểu tiệc hợp mặt gia đình.



“ cậu dẫn tôi đến đây là dẫn theo người hầu sao cậu chủ?”

“ tùy anh, anh làm người hầu của tôi đến nghiện rồi phải không?” Thiếu Thần lạnh nhạt nói.

Tô Bình lần đầu được cưng mà lo sợ không thôi. Tay chân bước xuống xe, hành động cử chỉ nào cũng cảm thấy dư thừa vô cớ. Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình nhưng mỗi khi cậu hướng lên đều không thấy ai thật sự để ý đến bên này.

“ đi phía này “

Thiếu Thần lên tiếng, dẫn đầu băng qua một hành lang nhỏ bên hông đi thẳng vào bên trong, Tô Bình nhanh chóng đuổi theo sau.

“ hôm nay ăn bữa cơm tối thôi, anh không cần căng thẳng, cứ tự nhiên như thường ngày là được “

“ ăn cơm gia đình cậu dẫn tôi theo làm chi? Tôi muốn về “

“ đừng nói nhiều, đi nhanh ”

Tô Bình bị kéo vào trong, mọi người tụ tập một nữa ở phòng khách một nữa ở bàn ăn phòng bếp, đang nói chuyện vui vẻ thì bắt gặp hai người bước vào. Một người phụ nữ liền nhanh chóng hướng bên này vẫy tay.

“ thần thần, cuối cùng con cũng chịu trở về?”

Người nói chuyện là một phụ nữ đã có tuổi, bộ dáng bảo dưỡng rất tốt, khí chất vô cùng sang trọng, mắt nhìn thấy Thiếu Thần liền cong lên, lời nói có chút hờn giận.

“ nghe nói mẹ mới sang chỗ chị Thiếu Thiên, con xem ảnh cháu rồi, rất dễ thương, chẳng giống chị ấy chút nào.”

“ con đừng để nó nghe thấy, nó ghét nhất là ai nói đứa nhỏ không giống nó. Mà đứa nhỏ dễ ghét lắm, phải tháng sau nó mới về được.” Người phụ nữ bị Thiếu Thần đánh trống lãng kéo qua chuyện khác, sau đó lại nhớ đến chuyện gần đây hắn gặp tai nạn liền đau lòng nắm tay hắn hỏi:

Gần đây con có phải gặp chuyện không, mẹ lo quá chừng. Vội bay về nhưng chẳng đứa nào chịu cho mẹ đi thăm, con cũng không liên hệ được. Con sao tàn nhẫn với mẹ vậy?”

“ ai nói với mẹ vậy, cái này là tụi con tung hỏa mù thôi, con nào có làm sao, bây giờ mẹ nhìn con có khác gì không?”

“ thật sao? “ người phụ nữ nghi ngờ hướng mắt ra xa nhìn hắn cho rõ hơn. “ hình như lớn hơn mấy tháng trước, ôi con trai lớn rồi nói đi là đi một mạch, ….”

Thiếu Thần đau đầu nhất là đối phó với bà, vừa hay bên trong có người gọi hắn:

“ em trai, đã về rồi sao?”

Thiếu Thần nhìn Thiếu Hành đang ngồi trên xe lăng được người đẩy từ tháng máy ra, cười lạnh hỏi: “ anh được thả ra khi nào vậy?”

“ không được nói với anh trai như vậy? Con đấy, còn biết đường về nhà sao?”



Người lên tiếng là một ông lão đã có tuổi, đầu mặt nếp nhăn nhưng đặc biệt nghiêm nghị. Chắc đây là Thiếu lão gia rồi. Nói rồi thấy Thiếu Thân im lặng bước đến kéo ghế ngồi xuống, cũng liền chẳng làm căng được thêm câu nữa, trong nóng ngoài lạnh, chỉ huy với người làm phái sau:

“ dọn mấy món đã chuẩn bị qua đó cho nó.”

“ cha vẫn thương em nhất, bọn anh chưa bao giờ được đãi ngộ thế này”

Thiếu Đường từ phía sau đi đến, coi bộ anh ta cũng vừa ở ngoài vào. Thiếu Thần nhìn Thiếu Đường mở lời:

“ anh hai “

“ ùm “

Giao tiếp rất qua loa, Thiếu Thần quay sang vẫy tay với Tô Bình ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh.

Tô Bình cúi chào mọi người rồi cũng ngồi xuống.

“ cậu đấy là …?”

Thiếu lão gia hỏi. Tô Bình cứng người không biết đáp sao, liền nghe Thiếu Thần bình tĩnh nói:

“ đối tượng ra mắt, cha chẳng phải nói có người thì dẫn về trình diện sao?”

Tô Bình cứng người, cả nhà họ Thiếu cũng hóa đá theo.

“ khụ, đối tượng của Thiếu Thần sao, cậu tên gì? Bao tuổi, nhà ở đâu? Đang làm gì “

Tô Bình lần đầu bị hỏi cung, còn là bị phụ huynh của người ta hỏi. Đỏ mặt tía tai nhìn thiếu Thần, thấy cậu chẳng ừ hử gì liền quay qua ấp úng đáp.

“ dạ, cháu tên Tô Bình … không phải cái kia … của Thiếu Thần “

Thiếu Lộc gia nheo mắt nhìn cậu lại chuyển sang Thiếu Thần nói:

“ người ta còn chưa đồng ý con đem về đây làm gì? Thật mất mặt “

Tô Bình rất không hiểu Tâm lý nhà này tạo nên như thế nào, sao đường suy nghĩ của họ khác người bình thường đến thế.

“anh làm em mất mặt rồi kìa “ Thiếu Thần bỏ ngoài tai, quay qua nháy mắt với Tô Bình. Tim tô Bình là bằng máu bằng thịt đấy, bị cái nháy mắt này làm cho muốn nổ tung. Nhìn mọi người nhìn hướng này càng đỏ mặt tợn. Cúi đầu không dám nói gì thêm.

“ hừ “ Thiếu lão gia hừ lạnh một tiếng. Lão phu nhân im lặng ngồi phía bên cạnh ông dùng ánh mắt tò mò nhường về đây. thieies đường bận xem gì đó trong điện thoại, có mỗi Thiếu Hành là nhìn nụ cười vừa rồi cảu Thiếu Thần, nhìn đến ngơ ngẩng.

“ tổ hợp cái nàh này sao quái đãng vậy nè “ Tô Bình đau ức mà nghĩ.

trướctiếp