Hoài An xoay người giơ chân đá, người đó rất nhanh chóng né được đòn.
Tay cô thuận thế nắm thành quyền lao tới, người đó vẫn kịp thời né, còn
nắm chặt cổ tay cô giữ lại. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt người đó,
cô ngẩn người: "Đoàn Mạnh Quân.. ợ.."
Đoàn Mạnh Quân hơi chau mày. Mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng Hoài An.
Cô vùng ra, loạng choạng lùi lại mấy bước, đưa lên đỡ đầu lắc lắc, miệng lẩm nhẩm: "Không thể nào?"
Cô đưa tay lên xoa mắt rồi nhìn lại. Quái! Vẫn là anh ta à? Chẳng lẽ rượu
kia uống vào còn sinh ra cả ảo giác? Cô thấy người đó tiến lại gần rồi
chìa tay ra nói: "Chúng ta về nhà thôi!"
Hoài An nhếch miệng: "Hừ! Anh là ai? Sao tôi phải về cùng anh?"
Đoàn Mạnh Quân: "..."
Nói rồi cô ra chiêu, còn anh chỉ toàn né. Hai bên duy trì một lúc không
phân cao thấp. Căn bản là vì anh chỉ muốn giữ cô lại, còn cô thì toàn ra chiêu hiểm hóc nên anh chẳng thể tiếp cận. Mãi mới đợi được thời cơ cô
ra chiêu hụt. Anh nhân cơ hội ôm chầm lấy cô khóa chặt người lại.
Mặt Hoài An nhăn nhó, tên này tới số rồi. Anh đưa tay lên vuốt đầu cô, nói: "Tôi là Đoàn Mạnh Quân."
Nguồn sức mạnh đang trực trào như núi lửa bỗng vì giọng nói ấm áp này mà tắt lịm.
Hoài An nghiêng đầu nhìn anh. Khuôn mặt và giọng nói trùng khớp. Ờ, thì ra
nãy giờ không phải là ảo giác. Nếu vừa nãy mà là ảo giác thì rất nguy
hiểm.
Cô hơi thả lỏng, cơ thể cũng nhũn ra. Có lẽ vì đúm nhau nãy giờ nên rượu đã ngấm nhanh vào cơ thể khiến người cô bắt đầu ê ẩm. Đôi
mắt cô khép khờ nhìn đôi má hơi phiến hồng của anh, hỏi: "Anh cũng uống
rượu à?"
Thế quái nào Đoàn Mạnh Quân như bị ma nhập mà gật đầu.
Mặc dù anh chả uống một giọt rượu nào nhưng lúc này anh cũng cảm thấy
như mình đang say.
Cô đưa tay lên sờ mặt anh, nhìn vào đôi mắt
đen láy, lấp lánh như đang chứa cả ngàn vì sao, khẽ nói: "Đôi mắt này..
đúng là rất giống.." xong rồi gục đầu vào bả vai anh.
Nghe xong câu nói không đầu không đuôi của cô, Đoàn Mạnh Quân cũng chính thức từ trong cơn say tỉnh lại.
Rất giống? Giống ai?
Nhìn khuôn mặt đang ngủ rất ngon lành của cô. Mặc dù có chút hụt hẫng nhưng anh cũng chỉ đành lắc đầu rồi nhẹ nhàng bế cô lên.
Trước khi đi còn không quên tặng cho mấy tên đang nằm la liệt kia một ánh nhìn sắc lạnh khiến cả đám sợ xón ra quần.
Kẻ trị được quái vật chỉ có thể cũng là quái vật thôi. Mà quái vật sau còn đáng sợ hơn quái vật trước.
* * *
Đoàn Mạnh Quân đưa Hoài An về nhà mình. Khi xe chầm chậm lăn bánh rồi dừng
lại trong sân, anh lại quay qua nhìn cô thêm lần nữa, đôi mắt dịu dàng
chứa đầy tình nồng ý đượm. Trên đường về, anh đã liếc nhìn cô không biết bao lần, mỉm cười nhìn cô ngủ ngon như một chú cún nhỏ. Anh đưa tay lên chạm vào gò má ửng hồng của cô, có chút đau lòng mà thủ thỉ: "Sao lại
uống nhiều như vậy?"
Anh xuống xe, vòng sang bên cạnh mở cửa,
tháo dây an toàn, cúi người bế cô lên. Lúc này cô có hơi giật mình, anh
khẽ vỗ bả vai cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, đừng sợ."
Khuôn mặt
cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh. Khứu giác trỗi dậy, Hoài An khịt
mũi như loài chó. Cô lờ đờ mở mắt, chỉ thấy dáng hình mờ mờ. Nhưng mùi
hương quen thuộc này.. suốt đời cô cũng không thể nào quên. Cô mơ màng
hỏi: "Là anh đấy ư?"
Nghe thế, Đoàn Mạnh Quân cúi xuống nhìn cô.
Giọng nói dịu dàng này khác hẳn mọi khi. Như chỉ có những người đặc biệt mới được nghe thấy. Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Không biết là
cô đang hỏi anh hay là đang hỏi ai?
Bất thình lình anh bị cô túm
cổ lôi vào trong xe. Cô xoay người ngồi lên đùi anh. Rồi một nụ hôn ấm
nóng đặt lên khóe môi khiến anh không kịp đề phòng. Hơi rượu nồng đượm
phả vào trong khoang miệng khiến anh cay xè. Nó xộc thẳng lên trí óc làm bay đi hết lý trí. Cơn cay xè qua đi, anh bắt đầu thích ứng, bắt đầu
tham luyến cái hương vị ngọt ngào của rượu hòa lẫn với vị ngọt ngào đến
từ bờ môi cô.
Lúc này, anh như một kẻ say. Một tay anh ôm eo cô,
tay còn lại thì giữ chặt cổ, không cho cô có đường thoát thân. Hoài an
cũng không vừa, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ anh. Sau một hồi nhấm nháp thăm dò, đầu lưỡi cô bắt đầu tiến tới, muốn cạy mở khóe môi. Anh cũng
rất ăn ý mà phối hợp đón nhận. Đầu lưỡi mềm ướt thêm chút vị rượu chẳng
khác nào như được tẩm đá, khiến cho người ta vừa phê vừa nghiện.
Sau một hồi, như đã thỏa mãn. Hoài An buông cổ, đẩy Đoàn Mạnh Quân ra.
Nhưng mà giờ thì đâu có dễ. Anh kéo tay cô lại vòng ra sau cổ mình. Lần
này đặt nụ hôn còn sâu hơn, như muốn hút hết hương thơm mật ngọt giữ lại cho riêng mình. Hai đầu lưỡi quấn quýt chẳng rời, hơi thở gấp gáp quyện vào trong gió đêm.
Từng tấc da tấc thịt trên người anh như bị
lửa thiêu đốt. Nóng rực. Đầu óc anh lúc này chẳng còn gì ngoài dục vọng. Muốn dâng hiến hết thảy tất cả của mình cho cô.
Nhưng mà đáng tiếc thay. Người có lòng dâng hiến, người lại đột nhiên bất tỉnh chẳng có cách nào nhận.