Rất nhanh, Kỳ Anh cũng được thị vệ dẫn vào, người quỳ rạp bên dưới khấu đầu, dõng dạc nói.
"Kỳ Anh tướng quân thành Quan Đông, tham kiến hoàng thượng!
Thần xin được quy hàng dưới trướng Nhiên triều, phục vụ cho người, chỉ khẩn xin người đừng làm hại đến bách tính trong thành!"
Minh Hiên Nhiên an tọa trên ngai vàng hướng mắt đáng giá, tuổi trẻ tài cao,
hắn cảm thấy rất ưng bụng, bèn nhún vai thoải mái đáp ứng yêu cầu, còn
giữ nguyên tước vị tướng quân cho Kỳ Anh để thu phục lòng người.
Thế nhưng, Kỳ Anh lại từ chối, tự mình đề nghị được làm Thị vệ trong cung, khiến ai ai cũng kinh ngạc.
"Kỳ tướng quân, ngươi là một tướng tài, sao lại cam chịu làm Thị vệ nhỏ nhoi trong cung chứ?"
Khí thái kiên định của Kỳ Anh làm cho Minh Hiên Nhiên có chút ngờ vực, hỏi.
Kỳ Anh vốn là con người thẳng thắng, quy hàng cũng có mục đích, một là vì
không muốn tiếp tục đối đầu gây ra nhiều trận chiến hại chết thêm nhiều
người, hai là vì tình riêng tư.
Trước mặt đế vương, Kỳ Anh không ngại thành thật.
"Bẩm hoàng thượng, vì Kỳ Anh mến mộ mAnh tướng quân, muốn ở trong cung để có thể gặp người."
"Hả?"
Nghe như sét đánh ngang tai, Tử Ngọc vừa mới có nụ cười lại chợt vụt tắt,
sau gáy như cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm. Cô ngẩng mặt nhìn
lên, không phải nhìn vị hoàng thượng với sắc mặt tối đen kia, mà là nhìn nam nhân đang đứng làm nhiệm vụ.
Từ Dạ Tuân như phát ghen, gương mặt đỏ bừng một màu hiếu chiến, liếc xéo làm Tử Ngọc phát run.
Nhưng, mị thái đó không đáng sợ bằng vị vua đang nhìn chòng chọc người, Minh
Hiên Nhiên không thể ngờ vận đào hoa của Tử Ngọc lại nhiều như vậy.
Chinh chiến mà cũng có người thích, còn quy hàng, bỏ chức tướng quân làm Thị vẹ nhỏ bé để có thể gặp người.
Manh Tử Ngọc vốn là nữ nhân
hắn nhắm đến, Từ Dạ Tuân hắn còn không nhường thì làm sao một tướng quân bại trận, quy hàng như Kỳ Anh có thể đoạt người hắn thích.
Không
một chút chần chờ, trong đầu hắn nảy lên một kế hoạch, ngoài mặt chấp
thuận cho Kỳ Anh làm Thị vệ còn cho người nắm giữ chức Thống lĩnh đội
Thị vệ. Bên trong âm thầm để Kỳ Anh và Từ Dạ Tuân đấu đá nhau, hắn ở
ngoài làm ngư ông đắc lợi.
"Thần tạ thánh ân!"
Kỳ Anh đạt
được mục đích vui mừng tột độ, ánh mắt đào hoa tình tứ cứ hướng vào
người Manh Tử Ngọc không dứt làm cho đầu óc cô nhiễu loạn, quên mất cả
việc cần nói.
Cô thượng triều mà lòng nơm nớp lo sợ, phải đến khi
triều tan cô mới lắng xuống chút hỗn loạn. Vừa chuẩn bị quay lưng về lại cung của mình thì bất ngờ có tiếng gọi ở phía sau.
"Tử Ngọc tỷ tỷ!"
Biểu tình trên khuôn mặt Tử Ngọc xám xịt tức thì, cô định giả điếc không
nghe, sải bước bước vội nhưng người ở phía sau không cho cô cơ hội trốn
thoát. Kỳ Anh rất nhanh bắt kịp bước chân, còn đứng ra trước cản lại,
tươi cười bắt chuyện.
"Tử Ngọc tỷ tỷ, sao gặp lại nhau tỷ lại làm ngơ ta thế?
Tỷ không còn thích quấn quýt bên cạnh ta nữa sao?"
"Quấn quýt?"
- Cái tên này !
Tử Ngọc tức thì tá hỏa, mặt ngọc tái mét, cô nhìn ra sau thấy Minh Hiên
Nhiên cùng với Từ Dạ Tuân đang đi tới, sợ Kỳ Anh sẽ nói lung tung bèn
kéo người chạy đi.
"Tử Ngọc tỷ tỷ, tỷ kéo ta đi đâu vậy?"
Kỳ Anh cố ý giãy nảy, làm người xung quanh đều chú ý cả hai, Tử
Ngọc như muối mặt không biết phải giấu vào đâu, cô kéo Kỳ Anh đến một
góc vắng, trực tiếp nói thẳng.
"Kỳ Anh, tại sao đệ phải như vậy chứ?
Ta và đệ không thể...ta..."
Thanh âm ngắc ngứ, Tử Ngọc có chút lúng túng không nói ra được ý nghĩ. Kỳ Anh thông minh thừa biết người đang từ chối tình cảm, đạm nhiên nói.
"Tử Ngọc, ta đâu có nói đến đây để theo đuổi tỷ!"
"Hả?"
Ý thức hỗn loạn chưa kịp thanh tỉnh lại thêm xáo trộn, lỗ tai có chút
lùng bùng, Tử Ngọc không kịp tiếp thu lời lẽ của nam nhân này, chốc chốc ngơ ngác như một chú nai.
Kỳ Anh trước mặt cô vẫn giữ vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nhếch môi cười khinh bạc, thẳng thắn nói ra dụng ý.
"Tử Ngọc, tỷ đừng lo, ta đến đây chỉ muốn làm tri kỉ với tỷ!
Ta biết chuyện của tỷ và hoàng thượng, cho nên ta tự biết lượng sức mình!"
"Ta? Hoàng thượng?"
Khóe miệng giật giật liên tục, Tử Ngọc bấy giờ mới tỏ, hóa ra thiếu niên này hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Minh Hiên Nhiên. Vẫn còn cô là nữ nhân
của hoàng đế nên không dám vượt quá giới hạn.
- Như vậy cũng tốt !
Tử Ngọc ngẫm nghĩ, nếu tiếng tăm của Minh Hiên Nhiên có thể ảnh hưởng tới
nam nhân này, còn có thể giúp cô giải vây thì cứ để người hiểu lầm. Đợi
đến khi nào cô và Từ Dạ Tuân đến với nhau, khi đó sự thật phơi bày cũng
không muộn.
"Đệ biết như vậy thì tốt!
Ta còn có việc, ta đi trước!"
Cứ thế mà kết thúc cuộc nói chuyện một cách nhanh chóng, Tử Ngọc co chân
chạy ngay tức thì, bỏ mặc sau lưng là ánh mắt tiếc nuối của Kỳ Anh.
"Tử Ngọc, ta không thể lấy tỷ làm thế tử, nhưng đời này ta sẽ âm thầm bảo vệ tỷ."
Độc âm trong miệng, Kỳ Anh buồn bả thở dài, trong lòng đầy muộn phiền, vì
một nữ nhân mà phản bội lại tôn nghiêm đầu hàng cho kẻ địch, còn vì
người mà chấp nhận cả đời ở phía sau âm thầm bảo vệ.
Kỳ Anh lắc đầu chê bai cho chính sự si tình của mình, người cất mọi tâm tư vào trong lòng, bắt đầu cho cuộc sống sau này.
Hai con người hai lối đi, họ không thấy ngoài họ thì còn có kẻ khác nhìn
lén, Minh Hiên Nhiên đứng cách xa chứng kiến tất cả ghen đến nổi cơn tam bành, trút giận lên cung nữ và thái giám.
Hắn trở về Hoàng Xuân
điện, vừa vào đã thấy bức tranh Manh Tử Ngọc mặc hỷ phục đập vào mắt,
càng làm hắn như hóa điên. Hắn sờ vào người trong tranh, khóe miệng câu
lên đầy dục niệm, bắt đầu tính kế đoạt lại nữ nhân kia.
Sự thay
đổi của hắn dần một rõ rệt, Liêm Tĩnh theo hầu thừa đủ nhận biết, vì một nữ nhân mà hắn lén lấy bức tranh đó, ngày đêm đều ngắm nhìn, còn âm
thầm cho người may bộ hỷ phục theo trong tranh, chính tay hắn còn chọn
sẵn cả mão phượng, trang sức dành cho Manh Tử Ngọc.
Mọi thứ đã
được hắn chuẩn bị tỉ mỉ và kĩ càng, chỉ chờ người về tay hắn, Liêm Tĩnh
chứng kiến chỉ biết lắc đầu, rồi đây trong cung sớm muộn cũng sẽ xảy ra
chuyện rắc rối, nhưng ông lại không thể xen vào.