Tha thứ cho một con sâu rượu say ngàn năm tách rời với thời đại quá lâu, cô ấy không biết thứ gọi là "Gundam" này, nhưng điều đó cũng không ngăn cô ấy cảm thấy... Thứ này ngầu một cách không thể giải thích được!
"... Cảnh sát Khấu gặp rắc rối, Hòn Than, chúng ta đi cứu người." Phó Du Thường vỗ nhẹ đầu Hòn Than, nói.
Cô có ấn tượng với con Gundam này, đó chính là bức tranh Chiêu Chiêu tặng
cho Khấu Tử Thư, đối phương vẫn luôn dùng nó như vật cứu mạng, trừ khi
thật cần thiết, nếu không sẽ không sử dụng, chỉ sợ tình hình hiện tại
rất nguy cấp.
||||| Truyện đề cử: Trái Tim Này Nhớ Em! |||||
Hòn Than nằm xuống, tiện cho Phó Du Thường ngồi lên người nó dễ dàng hơn.
Vừa rồi do bị nhân loại gài bẫy không thể trốn thoát, Quỷ Vương cảm nhận
được đã có người động vào quan tài liền liên lạc với Chử Hâm cùng những
thuộc hạ đang ở gần chỗ này.
Ngoại trừ Chử Hâm không liên lạc được, những thuộc hạ còn lại đều vội vàng chạy tới trong thời gian ngắn nhất.
Quỷ Vương không biết kẻ đã trộm nhà mình là ai, thuộc hạ của hắn càng thêm
bối rối khi nhận được tin, sau khi một đám quỷ quái chạy tới, chúng nhìn thấy "hai" Thiên Sư, một trong số đó rất mạnh mẽ, cho nên vô cùng dễ
thấy.
Lý lão vừa mới xử lý xong những quỷ quái xuất hiện trong
nghi lễ hiến tế, chưa kịp thở một hơi, vừa quay lại đã thấy âm khí ùn ùn kéo tới.
Còn Khấu Tử Thư có Mắt Âm Dương bị bọn chúng nhận nhầm
là học trò của Thiên Sư, hai Thiên Sư trừ ma diệt quỷ ở "sau vườn" của
Quỷ Vương, đây chẳng phải là một cái tát vào mặt của Quỷ Vương sao? Cho
nên đám quỷ lầm tưởng người mà Quỷ Vương đang tìm kiếm là bọn họ, lập
tức ra lệnh bắt tất cả lại.
Lý lão vừa bảo vệ người thường vừa
chiến đấu với quỷ quái không thể phân tâm được nữa, trong lúc không chú
ý, không phát hiện Khấu Tử Thư đã vô tình rời khỏi vòng bảo vệ của mình
để cứu một cô gái.
Đối mặt với một đám quỷ quái đang tiến lên,
Khấu Tử Thư khó có thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến bảo vệ một người
bình thường? Sau khi dùng hết bùa hộ mệnh Lý lão tặng, cô nàng không thể không lấy ra "Thần Khí" cứu mạng của mình.
Cũng chính là Gundam mà Phó Du Thường các nàng có thể nhìn thấy từ xa.
Sự xuất hiện của Gundam khiến tất cả mọi người phải sửng sốt, thậm chí còn vượt qua cả nỗi sợ quỷ quái, dù sao đối với một số người trẻ tuổi mà
nói...
Đôi mắt đẫm lệ của cô gái được Khấu Tử Thư bảo vệ dần dần
thay đổi, từ sợ hãi sang sốc, rồi dần dần chuyển sang ngưỡng mộ, đôi mắt cô nàng lấp lánh khi nhìn thấy Gundam, mà với tư cách là một người
"triệu hồi" Gundam, hình tượng của Khấu Tử Thư trong lòng cô nàng chợt
tăng lên một bậc, hơn nữa còn "thân thương" gọi Khấu Tử Thư là...
"Nữ thần Gundam!"
Khấu Tử Thư loạng choạng một cái, suýt chút nữa đã ngã.
"..." Cô nàng thực sự không muốn đội quần, xin đừng gọi cô nàng như vậy, cảm ơn.
Nhưng cô gái kia lại không nghĩ như vậy, còn khăng khăng làm theo ý mình,
thậm chí còn nghĩ nếu có thể về nhà... Không, có sự bảo vệ của Gundum,
cô nàng chắc chắn có thể trở về! Sau khi trở về, cô nàng sẽ thành lập
một giáo phái Gundam!
Chỉ là cô nàng thật sự không biết, nếu mình thực sự thành lập một tổ chức kỳ quái giống như "tà giáo", có thể sau
này cô nàng sẽ nhận được lời mời đến uống trà nói chuyện từ "Nữ thần
Gundam" nhà mình, không chừng còn được tặng vé tham quan nhà giam ba
ngày.
Suy cho cùng, Gundam do Mộc Chiêu vẽ không phải là Gundam
thật, mặc dù bề ngoài giống hệt nhau nhưng sức mạnh của nó vẫn phụ thuộc vào lượng linh lực mà Mộc Chiêu để lại bên trong. Khi linh lực còn lại
bên trong gần như đã được sử dụng hết, nó có thể nắm tất cả quỷ quái
xung quanh phong ấn vào tranh, sau đó lại biến thành một bức tranh một
lần nữa.
Mặc dù đã mất đi khả năng chiến đấu nhưng những quỷ quái khác cũng sợ hãi, sợ Khấu Tử Thư sẽ móc ra bảo bối nào đó nói "bắn" vào bọn chúng, trong lúc nhất thời, xung quanh cô nàng thành một bãi đất
trống, bọn quỷ quái chần chờ không dám bước lên.
Khấu Tử Thư
không dám rụt rè, lỡ như bị lũ quỷ quái phát hiện cô nàng đã dùng đến
con át chủ bài cuối cùng của mình thì xong đời, cô nàng lạnh lùng đối
mặt với chúng, cứ đứng đó mãi cho đến khi Phó Du Thường đến cứu.
Đám quỷ quái không biết chuyện gì đang xảy ra, cái loại cảm giác này giống
như... Giống như một mặt trời đột nhiên rơi vào giữa bọn chúng! Tai họa
từ trên trời rơi xuống không khác gì cái này!
"Cứu mạng!" Bọn chúng kêu cha gọi mẹ chạy trốn khắp nơi.
Đám mây đen do đám quỷ quái tạo thành, thanh thế lúc nãy xông tới rầm rộ
như thế nào, khi bỏ chạy lại chật vật như thế ấy, chỉ cần chậm một bước, vài bộ phận trên cơ thể sẽ "bốc hơi" ngay lập tức.
Đây là Quỷ Vương bắt bọn chúng phải đi tìm cái chết!
"Rầm!" Hòn Than tìm được Khấu Tử Thư, sau khi đáp xuống liền đi đến bên cạnh cô nàng.
Khấu Tử Thư liếc mắt một cái đã nhìn thấy người trong lòng Phó Du Thường,
xem ra đối phương đã thành công tìm được thân thể của Mộc tiểu thư!
Tốt quá! Khấu Tử Thư mừng thay cho Phó Du Thường, cũng thấy mừng thay cho
Phó Du Thư, trong khoảng thời gian này, cô nàng cũng cảm thấy khó chịu
khi nhìn trưởng phòng Phó cảm thấy áy náy đến mức tự hành hạ bản thân,
hiện tại... Khấu Tử Thư còn chưa vui vẻ được hai giây, một vấn đề nghiêm trọng khác đột nhiên bày ra trước mặt cô nàng.
Thi thể trong vụ
tai nạn xe là thật, có một người chết trong vụ tai nạn xe là điều khó
tránh khỏi, nếu không phải Mộc Chiêu thì cũng sẽ là người khác...
Rõ ràng là Mộc Chiêu lái xe ra ngoài, khi xảy ra tai nạn cũng là Mộc Chiêu cầm lái, nhưng cuối cùng người chết lại là người khác, bản báo cáo giám định mà Phó Du Thư tự mình xem xét không có vấn đề gì, chuyện này làm
cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy không thể nghi ngờ.
Phó Du Thường còn chưa kịp giải thích rõ ràng mọi chuyện, Khấu Tử Thư đã
ghi nhớ chuyện này trong lòng, ban đêm không thể ngủ ngon.
"Chúng ta rời khỏi đây trước, người sống đều ở đây sao?" Phó Du Thường liếc mắt nhìn, chỉ thấy không còn lại bao nhiêu người.
"Bọn họ đều ở đây." Khấu Tử Thư chỉ vào mấy người xung quanh Lý lão, "Sau
khi hiến tế đột nhiên xuất hiện hai con quái vật, khi tôi và Lý lão tiên sinh đến thì đã muộn, chỉ có thể cứu được bọn họ."
"Hai người vất vả rồi, Lý lão còn ổn chứ?" Dù sao ông cụ cũng đã già, sợ phen lăn lộn này sẽ mệt quá sức.
"Không có gì vất vả cả, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết", Lý
lão chống gậy khoát tay. "Bộ xương già này của tôi vẫn còn cứng lắm,
đừng lo lắng."
"Được rồi, nhân lúc chủ nhân nơi này vẫn chưa quay lại, chúng ta nên nhanh chóng chạy đi."
"Chạy, chạy đi đâu?" Một thanh niên còn chút lý trí run rẩy hỏi.
Rõ ràng là không thể ra khỏi ngôi làng này, không phải sao?
Ai ngờ chàng trai vừa dứt lời, ảo ảnh lập tức tan vỡ, cả làng và dân làng, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một bãi tha ma hoang vu hiu quạnh.
Ngay từ đầu đã không có ngôi làng nào ở đây.
Vậy thì bọn họ đã ăn uống gì trong thời gian này! Có người kịp phản ứng, nôn ngay tại chỗ.
"Có thể đi ra ngoài." Lý lão nhìn la bàn trong tay đã khôi phục bình thường, xác nhận.
Phó Du Thường để Lý lão cùng ngồi trên lưng Hòn Than, để đề phòng trong lúc bọn họ tới mở đường, những người phía sau đi theo.
Dần dần...
Những ánh đèn phía xa hiện ra trước mắt, thỉnh thoảng tiếng xe cộ tới lui
thật dễ nghe, đó là sự hối hả, nhộn nhịp của cuộc sống hiện đại, bị nhốt ở đây nhận biết bao tra tấn, những người đã sẵn sàng bỏ cuộc kích động
đến đỏ mắt, bọn họ hoan hô một tiếng rồi lao ra ngoài.
"Đừng chạy lung tung! Một bài học như vậy vẫn còn chưa đủ sao!" Không biết phía
trước có nguy hiểm gì không, một đám người trực tiếp lao tới, bỏ những
đại lão mở đường lại phía sau, Khấu Tử Thư lo lắng đến mức muốn hét lên
để ngăn lại.
Nhưng may mà phía trước thật sự là thế giới bên ngoài, không phải mồi nhử hay cạm bẫy.
Những người lao ra ngoài thành công đều la hét, cười đùa, nhảy nhót và lăn
lộn bên đường, may mà không có người qua lại, nếu không thì có lẽ ngày
mai những người này sẽ được lên bản tin.
"Nên làm gì với những
người này đây?" Lúc đầu Khấu Tử Thư định liên lạc với đồn cảnh sát địa
phương để đưa những người này về nơi an toàn, sau đó liên lạc với gia
đình bọn họ, nhưng hiện tại lại dính đến chuyện thần linh, ma quỷ và rất nhiều mạng người, nếu đưa đến đồn cảnh sát bình thường thì thật sự ổn
sao?
Sau khi cô nàng lặng lẽ chia băn khoăn của mình với người
khác, Ô Hạm Tầm cuối cùng cũng phát huy ưu thế đã sống nhiều năm như
vậy, gọi điện cho chuyên gia chịu trách nhiệm xử lý những chuyện này đến đưa những người này đi, khi bọn họ phụ trách những thiệt hại do những
chuyện linh dị này tạo thành sẽ liên lạc với phía chính phủ.
Mà
Khấu Tử Thư hiện tại, không bằng suy nghĩ kỹ xem một hồi Phó Du Thư gọi
điện tới thì nên giải thích thế nào về hành vi liều lĩnh của mình.
Nghĩ đến đây, Khấu Tử Thư đau khổ gãi đầu, từ sau khi có Mắt Âm Dương, cô
nàng đã biết sau này mình sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Xe dừng cách lối ra không xa, thấy Phó tiểu thư đang ôm Mộc Chiêu hôn mê chưa tỉnh, Khấu Tử Thư chủ động làm tài xế.
Mộc Chiêu ngủ như một chú heo con, mọi tiếng động vừa rồi đều không đánh
thức nàng dậy, Phó Du Thường ôm nàng ngồi ở ghế sau, Ô Hạm Tầm ôm Hòn
Than ngồi cạnh các nàng, chống cằm nhìn ra ngoài, nhìn phong cảnh từ từ
lùi lại bên ngoài, cảm giác như đang giấu rất nhiều tâm sự.
Cuối cùng...
Phó Du Thường nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, đến giờ phút này cô mới dám thả lỏng tinh thần.
Tiếng hô hấp kéo dài của Chiêu Chiêu khiến Phó Du Thường có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời, cô cúi đầu nhéo nhéo mặt vợ mình, cảm giác ấm áp
mềm mại khiến cô bất giác mỉm cười.
Đúng rồi, phải báo bình an với người trong nhà.
"Bộp!"
Xe lắc lư, một vật màu vàng đột nhiên rơi ra khỏi ống tay áo rộng của Mộc Chiêu, lăn đến bên chân Ô Hạm Tầm.
Ô Hạm Tầm im lặng nhìn quả bóng vàng vài giây, cho đến khi Phó Du Thường
thắc mắc hỏi đó là gì mới phản ứng lại, tay run run cầm quả bóng vàng
lên.
Đây không phải là thứ mà đối phương làm ra để lừa cô ấy chơi, trên đó còn có dấu răng của mèo con, là quả cầu vàng của mình.
Chử Hâm trả lại.
Rõ ràng trước đó còn dậm chân rất hung dữ, mỗi ngày gào thét Chử Hâm trả
lại quả cầu vàng cho mình, nhưng khi đối phương thực sự trả lại, cô ấy
lại không thể cười nổi.
Bởi vì sợi dây liên lạc cuối cùng đã bị chặt đứt.
"Đây là quả cầu của cô?" Nhìn vẻ mặt của Ô Hạm Tầm, hình như là biết quả cầu này.
Ô Hạm Tầm lung tung ậm ừ hai tiếng, giấu quả cầu đi, không muốn nói thêm gì nữa.
Phó Du Thường dường như đã đoán được điều gì đó nên cũng không hỏi gì nữa,
cô gọi điện cho chị mình trước, dù sao chị gái cô có một cấp dưới mất
tích cần được báo bình an.
Mất tích hơn 10 ngày vẫn không có tin
tức gì, đồng nghiệp của Khấu Tử Thư đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống
xấu nhất, trong lúc họp, một số quan chức cấp cao đều đỏ vành mắt.
Đột nhiên điện thoại reo lên, bọn họ đều nhìn về phía Phó Du Thư, đối
phương lập tức cầm điện thoại lên xem, sau đó có chút thất vọng lắc đầu
nhìn bọn họ.
Mọi người đều cúi đầu ủ rũ.
Phó Du Thư rời khỏi phòng họp, trả lời cuộc gọi từ em gái.
"Chị, lúc em đi công tác ở thành phố G có gặp cảnh sát Khấu. Bây giờ em đang
đưa cô ấy về, điện thoại của cô ấy hỏng rồi, nhờ em nói chị đừng lo
lắng."
Phó Du Thư đỡ tường, nhiều ngày lo lắng đề phòng làm cho cô ấy gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật."
"Được rồi, được rồi, khi nào hai người về? Đưa điện thoại cho em ấy đi! Chị
muốn hỏi em ấy xem em ấy có còn nhớ những gì chị đã nói với em ấy trước
khi ra ngoài không!" Giọng điệu Phó Du Thư càng ngày càng nóng nảy.
Người trong phòng họp nghe thấy dường như là trưởng phòng Phó nhận được tin
tức tốt, đều chen chúc ở cửa chờ Phó Du Thư nói chuyện xong.
Khấu Tử Thư rụt rụt cổ, chuẩn bị sẵn sàng nghe phê bình nhưng Phó Du Thường tạm thời giúp cô nàng cản lại.
"Cô ấy đang lái xe, chị, trở về rồi nói sau."
"Được rồi, trở về rồi nói, hai đứa chú ý an toàn..." Phó Du Thư không kìm
được vẻ vui mừng trên mặt, đây là tin tức tốt nhất trong mấy ngày nay,
nhưng cô ấy không ngờ lại có nhiều hơn một tin tốt.
Phó Du Thư lại nghe em gái mình nói một câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Em nói cái gì?" Phó Du Thư giơ điện thoại nhìn tên người gọi, đúng là em
gái mình, sau đó đưa lên tai hỏi lại một lần nữa: "Du Thường, có chút
chuyện không thể đùa bậy, em..."
Trái tim của Phó Du Thư lỡ một nhịp khi nghĩ đến những lời Lam Ngu Cảnh từng nói.
"Chị, em không có đùa bậy." Biết tin tức này thật không thể tin được, nhưng
Phó Du Thường nhìn người đang ngủ ngon lành trong lòng mình, mỉm cười
nói lại một lần nữa: "Em đã tìm được Chiêu Chiêu."