Dưới sự bao phủ của màn đêm, bóng tối sinh ra những ý nghĩ xấu xa.
"Cốc cốc cốc..." Cửa phòng trưởng làng bị gõ nhẹ, âm thanh bị tiếng gió hú che lấp.
Trưởng làng mở cửa, bên ngoài có mấy người đàn ông lực lưỡng đang đứng đợi,
ông ta gật đầu, quay người lấy hai sợi dây thừng cực dày từ trong phòng
ra.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, bọn họ chuẩn bị hành động.
Để làm cho đám người kia thả lỏng cảnh giác và khiến kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Khấu Tử Thư đều bị bọn họ đá trở về.
Mỗi lần làm loại chuyện này, trưởng làng đều cần phải đứng đầu, nếu không,
sẽ có một số người trẻ tuổi không vượt qua được ngưỡng cửa lương tâm và
dũng khí của chính mình, nhưng số lần dần dần tăng lên, người trẻ tuổi
trong làng này dần dần trở nên máu lạnh và thuần thục, nếu thời gian
không được thiết lập lại, chắc chắn trưởng làng sẽ sớm có người kế vị.
"Đi." Trưởng làng tiếp đón, dẫn người cầm gậy tiến vào sân bên cạnh, sân bên
cạnh vốn là xây cho con trai ông ta nhưng bây giờ lại trở thành chuồng
cừu để nhốt con mồi.
Hai sân thông nhau bằng một cánh cửa, bình
thường đều được khóa lại, trưởng làng mở chiếc khóa sắt nặng trịch, đẩy
cánh cửa thường ngày bị bụi bặm bao phủ ra.
Động tác của bọn họ rất im lặng, trông vô cùng ẩn nấp.
"Bùm!"
"Bang Bang!"
"Ầm!"
Một số âm thanh khác thường phát ra từ trong sân.
Một lát sau.
Đám người "Trưởng làng", "Người qua đường A", "Người qua đường B" trói Phó
Du Thường rất nhẹ nhàng, dù vậy, "Người qua đường A" vẫn liên tục nói:
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút! Đây là loại dây thừng quái quỷ gì vậy, siết ra cả dấu đỏ! Nới lỏng thêm chút nữa đi!"
"Không sao, giả vờ giả vịt cũng phải giống một chút." Phó Du Thương nói với "Người qua đường A" đang nới dây thừng.
"Không sao đâu, bọn em sẽ lén lót một ít vải bố, sẽ không có ai phát hiện."
"Người qua đường A" chớp mắt với Phó Du Thường, sau đó lấy ra một vài
mảnh vải nhỏ nhét chúng vào giữa cổ tay của Phó Du Thường và dây thừng.
4 giờ sáng, nghi thức chính thức bắt đầu.
Từng nhà tắm rửa sạch sẽ, mặc trang phục hiến tế truyền thống, bày đồ cúng
và thắp nến cho Dao Thần trong nhà, sau đó đi về phía trung tâm làng, ba bước một lạy, chín bước một dập đầu.
Một số người lớn tuổi trong làng cũng không ngoại lệ, nhưng chân tay không thuận tiện lắm, di
chuyển chậm hơn, khi mọi người tập trung ở trung tâm làng thì đã gần 8
giờ sáng.
Vu Chúc đeo mặt nạ đi đến tế đàn do dân làng bày ra, thắp hương, khấn vái, vẫy nước sạch v.v...
"Cái mặt nạ quỷ đó trông hơi đáng sợ." "Người qua đường A" chịu trách nhiệm
trông coi tế phẩm lặng lẽ phàn nàn với Phó Du Thường.
"Kỳ quái,
sao em lại ngửi thấy mùi máu?" Mộc Chiêu giả làm "Người qua đường A" nhẹ nhàng hít một hơi, đó không phải mùi máu bình thường, mùi này khiến
nàng có chút khó chịu.
Sau đó, một người đàn ông khom lưng cúi
đầu bước tới, cầm một bát chất lỏng màu đỏ, sau đó quỳ xuống hai tay
dâng lên trước mặt Vu Chúc.
"... Là máu người!" Trong máu trộn lẫn oán hận, hơi ấm còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đây là máu của một người vừa mới chết.
Ô Meo Meo... Khụ, Ô tiểu thư nói rất đúng, nghi thức này dã man và đẫm
máu, có thể tiếp tục cho đến ngày nay cũng là một kỳ tích.
"Dao
Thần tôn kính, xin hãy khoan thứ tội..." Vu Chúc lải nhải một lúc lâu,
sau đó hất một bát máu vào giữa tế đàn, sau đó trộn phần máu còn lại
dưới đáy bát với tàn nhang rồi rót nước sạch được thần "chúc phúc" và
khuấy đều, cuối cùng đổ vào chum nước đặt dưới tế đàn.
Sau đó, hai đệ tử trẻ hầu hạ Vu Chúc múc nước trong chum, đổ vào những chiếc đĩa nhỏ đặt trên bàn, phân phát cho từng dân làng.
Không biết những người dân làng này có biết đó là máu của người chết hay
không, bọn họ cầm đĩa như thể đang cầm rượu quý được làm từ ngọc, uống
sạch với vẻ mặt vui sướng.
Bụng Mộc Chiêu sôi lên, những người
ngoài khác cũng phát hiện nước có vấn đề, nước không thể uống được nên
đều lén lút đổ nước đi mà không làm cho ai phát hiện.
Hành vi này không được để dân làng phát hiện, vì bọn họ sẽ coi hành vi này là bất
kính với Dao Thần, nhẹ thì sẽ bị ép uống một bát nước, nặng thì sẽ trở
thành nguyên vật liệu cho lần hiến tế tiếp theo.
Sau khi Mộc
Chiêu bình tĩnh lại, đột nhiên thấy tất cả dân làng đều quỳ xuống, nàng
suýt chút nữa buột miệng nói: "Miễn lễ bình thân."
Vu Chúc quỳ xuống lạy tượng Dao Thần một cái, sau đó đứng dậy ra hiệu cho những dân làng đang cầm những nhạc cụ không biết tên.
Tiếng nhạc từ từ vang lên, Vu Chúc bắt đầu hiến vũ cho Dao Thần.
Mộc Chiêu vốn tưởng rằng đeo chiếc mặt nạ này cộng với điệu nhảy sẽ có cảm
giác như khiêu đại thần[1], nhưng khi nàng chuẩn bị lén lút che miệng để khỏi cười thành tiếng, Vu Chúc đã lật đổ phỏng đoán của nàng.
[1] Khiêu đại thần (跳大神) tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo
Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ
tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. Người phụ trách nghi thức phải mang
mặt nạ, dùng mũ thần che mặt, mặc trang phục Shaman, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi vừa nhảy múa vừa hát thần ca theo nhạc. Ngày nay phần
lớn xem là hoạt động mê tín, cũng có nghệ thuật dân tộc lưu truyền đến
nay.
Đeo mặt nạ lên, Vu Chúc đứng thẳng người lên, như trẻ
lại mấy chục tuổi, điệu múa có chút hoang dại, phù hợp với thời đại mấy
nghìn năm trước nhưng không hề mất đi sự mềm mại, tuy rằng Mộc Chiêu học vẽ nhưng thỉnh thoảng nàng cũng thấy lớp khiêu vũ bên cạnh, nhận xét
của nàng về lần này là... Trông khá đẹp?
"Xoạch."
Mộc
Chiêu vội vàng dụi mắt, sao nàng lại đột nhiên rơi nước mắt? Chẳng lẽ
sau khi biến thành ma nàng còn mắc bệnh ra gió chảy nước mắt?
Ô
Hạm Tầm, người đang giả dạng làm người qua đường B, ngơ ngác nhìn điệu
nhảy của Vu Chúc, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không bằng một nửa của ngài ấy, Chử Hâm không biết phục chế ra một cái đẹp hơn sao."
Thời
gian trôi qua, những nghi thức phức tạp lần lượt hoàn thành, lúc này sắc trời dần dần tối, hôm nay dân làng trong làng không có cách nào để ăn
cơm, kể cả tế phẩm.
Chủ tế Lý Đại Tráng đã hoàn thành nghi thức
phong đài dưới sự giúp đỡ của Vu Chúc, sau đó dẫn người qua đường A, B, C mang kiệu trúc buộc tế phẩm đi theo Vu Chúc vào núi.
Tay trái Vu Chúc cầm một chiếc đèn kỳ quái, tay phải lắc một chiếc chuông, ánh sáng của ngọn đèn xé toạc bóng tối, giống như một người dẫn đường kỳ lạ,
giúp Vu Chúc không bị lạc khi đi trên con đường kỳ lạ này.
Mộc
Chiêu bắt đầu cảm thấy không gian xung quanh trở nên vô cùng xa lạ, hư
ảo và không chân thật, rõ ràng nàng cũng bước đi trên mặt đất nhưng lại
luôn có cảm giác như mình đang lơ lửng trên không, chẳng trách trước đó
đồng chí tiểu Khấu bị mất dấu, sợ rằng nơi này không cùng trong một
không gian.
"A!!!" Phía sau bọn họ truyền đến tiếng hét như cách
rất xa, tiếp theo là đủ loại tiếng kêu gào cầu cứu, Vu Chúc tiếp tục đi
về phía trước, như là không nghe thấy động tĩnh phía sau, nhưng Khấu Tử
Thư đang giả làm người qua đường C thay đổi sắc mặt, cô nàng nhận ra
tiếng hét đầu tiên chính là cô gái đã báo tin cho cô nàng.
Khấu Tử Thư liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Ô Hạm Tầm đang đi bên cạnh mình.
Ô Hạm Tầm gật gật đầu, sau đó biến ra một con rối trông giống hệt người
qua đường C thế chỗ cho Khấu Tử Thư, Khấu Tử Thư dùng khẩu hình nói gì
đó với Ô Hạm Tầm sau đó quay người chạy về hướng ngược lại.
Dưới
sự che chắn của Ô Hạm Tầm, Vu Chúc và Lý Đại Tráng không hề phát hiện
động tĩnh phía sau, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Ánh lửa dẫn Vu Chúc đến tàn tích của một tế đàn như đã bị bỏ hoang hàng nghìn năm, bọn họ đặt đồ tế phẩm xuống.
"Dao Thần đại nhân, con mang tế phẩm đến cho ngài, ngài có hài lòng với tế
phẩm hôm nay không? Thật xin lỗi, năm nay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tế phẩm đã thay đổi, nhưng con đã xem qua, tế phẩm này còn tốt hơn tế
phẩm trước đó, hy vọng ngài không trách tội..."
Vu Chúc lẩm bẩm, sau đó chỉ đạo những người khác: "Mang tế phẩm lên... Các ngươi đang làm gì vậy?!"
Bà lão kinh hoảng nhìn mấy người kia vậy mà cắt dây buộc tế phẩm, giậm chân một cách giận dữ.
"Dừng lại! Ngươi đang làm gì vậy? Lý Đại Tráng, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngăn bọn chúng lại!"
Lý Đại Tráng cũng choáng váng, bị Vu Chúc thúc giục mới phản ứng được, vội vàng bước tới ngăn cản nhưng lại bị người qua đường A ném ra ngoài.
"Bà già, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, đừng dùng người để tế thần đầy máu me
như vậy nữa. Nếu bây giờ tôi gọi 110, bà già như vậy mà phải ngồi tù thì có vẻ sẽ hơi khổ đó." Người qua đường A đầy cơ bắp hủy ngụy trang, biến thành một cô gái.
Tim Vu Chúc lỡ một nhịp, bà ta quả thực đã già rồi, biến cố này khiến bà ta sợ đến mức suýt bị đau tim.
"Các ngươi, các ngươi..." Vu Chúc run rẩy chỉ vào bọn họ, "Các ngươi thật vô lễ! Dao Thần đại nhân sẽ trừng phạt các ngươi!"
"Quên đi, Dao Thần đã không quan tâm đến người ở đây từ lâu rồi." Ô Hạm Tầm
trực tiếp đi ngang qua Vu Chúc, ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu hoa văn trên tế đàn, sau đó không biết "yêu trẻ"[2] mà còn chỉ chỉ trỏ trỏ Vu
Chúc.
[2] Trong "Kính già yêu trẻ".
"Vừa rồi ngươi múa bị sai vài chỗ, nghi thức hiến tế cũng không hoàn toàn chính xác,
chỉ có như vậy thôi mà ngươi cũng dám tự xưng là Vu Chúc của Dao Thần
sao? Đừng khiến người ta chê cười chứ." Ô Hạm Tầm cực kỳ bắt bẻ.
"Ngươi, ngươi... Ngươi là ai? Sao dám nói ta sai!" Bị nghi ngờ về trình độ
chuyên môn của mình là điều thứ hai bà cụ không chịu nổi, tức giận đến
toàn thân run rẩy, như thể giây tiếp theo là có thể ngất đi, ngay cả
chửi người cũng không lưu loát.
"Chính là chỗ này." Ô Hạm Tầm không để ý đến bà cụ, trực tiếp cắt ngón tay của mình và nhỏ một giọt máu lên đó.
Những người khác gần như cần máu cả người, nhưng với Ô Hạm Tầm, một giọt như vậy là đủ.
Đúng như lời những con quỷ bị bắt nói, nước đen từ tế đàn hiện ra, một con
quái vật to lớn từ trong nước đen đứng dậy, cơ thể của nó che khuất ánh
trăng, tiếng gầm của nó làm rung chuyển mặt đất, cái đuôi thô dày và đầy gai của nó quét qua, một hàng đại thụ đổ xuống đất.
Biến cố này xảy ra nhanh đến mức Vu Chúc và Lý Đại Tráng không kịp phản ứng.
Lý Đại Tráng sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, hét lên cầu cứu Vu Chúc.
Bà cụ cũng mềm hai chân suýt chút nữa ngã xuống đất, cố gắng bình tĩnh
lại: "Đừng, đừng sợ, đây là thủ linh thú đại nhân, những kẻ to gan bằng
trời dám mạo phạm Dao Thần đại nhân sẽ bị thủ linh thú đại nhân ăn sạch, chúng ta sẽ được an toàn."
Mộc Chiêu đang định lấy tập tranh ra đón địch thì bị Ô Hạm Tầm ngăn lại.
"Việc này cứ giao cho tôi, chỉ là đồ giả kém chất lượng mà thôi..." Ô Hạm Tầm rất tức giận, tên khốn kia dám bêu xấu sau lưng cô ấy, chuyện này còn
có thể nhịn được sao?
Đôi mắt của Ô Hạm Tầm biến thành mắt thú,
trong đêm, một sinh vật to lớn khác có hình dáng tương tự xuất hiện và
lao về phía trước, trực tiếp đánh ngã con đối diện xuống đất.
"Grào!"
"Bộ lông đó thoạt nhìn khá cứng." Nhìn thấy nguyên hình của Ô Hạm Tầm, Mộc
Chiêu tiếc nuối chà xát tay, nếu so sánh thì Hòn Than dễ thương hơn.
"Lông của cô ấy cũng là áo giáp, cảm giác khi chạm vào có lẽ sẽ giống kim
châm." Lời "phân tích" của Phó Du Thường khiến vẻ tiếc nuối trong mắt
Mộc Chiêu càng thêm nặng nề.
Cuộc đọ sức giữa hai quái vật rất nhanh đã phân thắng bại, hàng giả hiển nhiên không thể sánh bằng hàng thật.
"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy! Vu Chúc đại nhân, tại sao lại có một con khác
giống hệt như vậy... Vu Chúc đại nhân!" Lý Đại Tráng phát hiện bà cụ đã
ngất đi do bị kích thích quá nhiều, hắn liều mạng véo người bà cụ, ở nơi quỷ quái này, nếu không có Vu Chúc đại nhân dẫn đường, hắn căn bản cũng không thể chạy trốn được!
Hắn không hề phát hiện thứ chất lỏng
đen đặc ấy đang lặng lẽ di chuyển về phía hai người như một con rắn,
lặng yên không một tiếng động, cuối cùng khi thời cơ chín muồi, nó đột
nhiên bùng lên dữ dội, bao phủ lấy hai người bọn họ, không kịp phát ra
bất kỳ âm thanh nào đã bị nước đen "tiêu hóa" hết.
Nước đen đã ăn uống no đủ rụt về, như muốn ấp ủ cho đợt tiếp theo.
Đầu của con quái vật giả bị Ô Hạm Tầm xé xuống, dùng cái này để thể hiện chiến thắng của mình.
"Phi!" Ô Hạm Tầm giẫm lên "thi thể" của kẻ giả mạo hai cái, ngay lúc cô ấy
đang định quay người tranh công thì một cục bông màu đen đột nhiên lao
ra, trực tiếp chiếm giữ cái ôm và sự chú ý của Mộc Chiêu.
"Meo meo meo meo!" Hòn Than vốn bị để ở nhà đột nhiên xuất hiện, vội vàng kêu meo meo, như đang cảnh báo gì đó.
Con mèo đáng ghét này! Ô Hạm Tầm còn chưa kịp kháng nghị với Hòn Than, đột
nhiên dưới chân mất trọng lực, ầm ầm như rơi xuống nước.
"Meo?"
Giây tiếp theo, nước đen phun ra như núi lửa phun trào, nhấn chìm tất cả mọi người chỉ trong chớp mắt.
Cùng lúc đó, dưới ánh trăng, dường như có một sợi tóc bạc đi vào trong làn nước đen kịt, thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Cuối cùng, dòng nước đen biến mất không còn dấu vết, như thể cảnh tượng vừa
rồi chỉ là hư ảo, không có thật, chỉ còn lại một mình Lý lão đứng ở nơi
hoang vu trống trải, những người khác đều biến mất không thấy đâu.
Lý lão lập tức tính toán, thấy các nàng chỉ gặp chuyện kinh sợ chứ không
gặp nguy hiểm, đồng thời có thể thành công đạt được mong muốn, mới thở
phào nhẹ nhõm.
...
"Có thích khách! Bảo vệ Đại Vu Chúc!"
Âm thanh ồn ào buộc Mộc Chiêu phải mở mắt dưới ánh sáng quá chói mắt.
Từ từ, góc độ này...
Mộc Chiêu cố gắng hết sức ngẩng đầu nhìn một đám người xa lạ mặc trang phục cổ xưa đang gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, sau đó lại nhìn bàn chân đầy
lông của mình.
"Meo!" Nàng tiến vào thân thể của Hòn Than!
Tình huống hiện tại là thế nào?! Những người khác đâu? Những người này vây quanh các nàng làm gì?
Mộc Chiêu lăn tròn trong vòng tay của Phó Du Thường, thấy cô cũng nghi hoặc nên kêu meo meo.
Phó Du Thường sờ sờ đầu mèo, an ủi nàng đừng lo lắng.
Nếu đoán không sai thì đây chính là thử thách đến từ vị Chử Hâm mà Ô Hạm Tầm đã nói.