"Không có gì, không có gì, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi!" Tiếng hét
của những người đó đã thu hút sự chú ý của dân làng. Mộc Chiêu đã phát
huy hết bản chất xã giao đỉnh cấp của mình, đi một vòng đã làm cho những người thò đầu ra quen mặt.
Sau đó, Mộc Chiêu "từ bi thương xót"
buông tha Khấu Tử Thư, không phải vì nàng "điềm đạm đáng yêu" mà vì sau
khi được Phó Du Thường nhắc nhở, nàng nhận thấy kỹ năng diễn xuất của
Khấu Tử Thư quả thực khó đạt đến mức độ tự nhiên.
Vừa mới làm cho những người kia không kịp cảnh giác, nhất thời sợ hãi không kịp phản
ứng, nếu Khấu Tử Thư lại diễn chiêu trò tương tự lần nữa, có thể sẽ có
tác dụng ngược.
Mộc Chiêu cảm thấy cũng có lý, nếu bí mật bị lộ
ra chắc chắn sẽ không có tác dụng, nên nàng hỏi Phó Du Thường nên làm gì thì tốt hơn.
"Chúng ta không cần phải làm gì cả." Phó Du Thường
nghĩ đến nhóm người bằng mặt không bằng lòng kia, bộ dáng không thể
chống đỡ trước áp lực sinh tồn, khoảnh khắc vừa rồi đủ để gây áp lực lên dây thần kinh bình tĩnh cuối cùng của họ, "Mặc kệ không quan tâm, chính bọn họ sẽ có thể sụp đổ."
"Không làm gì cả..." Mộc Chiêu sửng
sốt, chợt nhớ tới cốt truyện ban đầu, nếu không có các nàng can thiệp
đến cốt truyện ban đầu, Khấu Tử Thư sẽ càng khốn khổ hơn, nhưng không ai trong số những người kia ra ngoài sao?
Ngoại trừ yêu ma quỷ quái làm khó dễ, quan trọng nhất chính là bọn họ tự mình đi tìm đường chết.
"Đúng vậy." Quả nhiên là học tỷ thông minh, chính mình biết trước cốt truyện mà còn không phản ứng kịp.
"Đừng quên mục đích của chúng ta. Điều quan trọng nhất là phải tìm được thân thể của em." Phó Du Thường nhắc nhở.
"Đúng, đúng, đúng, tìm thân thể!" Mộc Chiêu vỗ đầu, không biết khi nào Quỷ
Vương sẽ trở lại, các nàng không thể lãng phí thời gian.
"Thân thể?" Khấu Tử Thư hỏi vì vẫn chưa biết mục đích chuyến đi của bọn họ.
Phó Du Thường giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra, Khấu Tử Thư trợn tròn
mắt kinh ngạc, hóa ra Mộc tiểu thư vẫn chưa chết... Cách nói này không
đúng, phải nói là hóa ra Mộc tiểu thư vẫn còn sống?!
Vậy thi thể
được ghép lúc trước là gì? Chẳng lẽ còn có người khác chết?! Không, xét
nghiệm ADN không phải chứng minh người chết là Mộc tiểu thư sao?
... Hay là có "người" quấy phá?
"Là, Quỷ Vương gì đó làm? Vậy thi thể rơi xuống vách núi là..."
"Có lẽ, những chuyện khác tôi sẽ giải thích cho cô sau khi ra ngoài. Bây
giờ phiền cảnh sát Khấu hãy suy nghĩ kỹ càng, ở đây cô có phát hiện ra
điều gì bí ẩn hay đáng nghi không?" Đối phương là một cảnh sát có tính
chuyên nghiệp rất cao, Phó Du Thường kết luận Khấu Tử Thư chắc chắn đã
điều tra nơi này.
"..." Khấu Tử Thư cố gắng nhớ lại, trong 20
ngày qua, cô nàng gần như đã khắc ghi bản đồ nơi này vào đầu. Nơi bí ẩn
và đáng nghi...
"Trong làng này chỉ có hai nơi mà tôi chưa từng
tới, một là nhà của bà đồng, hai là nơi bọn họ mang tế phẩm đi sau nghi
thức tế thần, những nơi khác không có gì dị thường." Khấu Tử Thư nói:
"Bà đồng đó vô cùng tà môn, cho dù tôi đi vào từ nơi nào thì bà ta đều
có thể xuất hiện sau lưng tôi, cũng không làm gì cả, chỉ là lảm nhảm
nguyền rủa tôi, khiến người ta nổi cả da gà."
"Về nơi cúng tế...
Người dân ở đây trước tiên sẽ làm lễ trong làng, sau đó buộc đồ tế lễ đã chọn vào một cái kiệu trúc, bà đồng sẽ cử bốn người đàn ông trẻ tuổi
khỏe mạnh khiêng lên núi, người chủ tế sẽ đi theo phía sau bọn họ."
"Tôi đã cố gắng đuổi theo nhưng lần nào cũng lạc trên núi, mãi đến ngày hôm
sau mới có thể ra ngoài, sau đó thời gian sẽ quay trở lại 10 ngày
trước." Luân hồi vô tận, đừng nói là những người bình thường đó, ngay cả Khấu Tử Thư vốn quen nhìn thấy sóng to gió lớn cũng cảm thấy bất lực
trong lòng.
"Thời gian được thiết lập lại... Nhưng mỗi lần chọn tế phẩm đều khác nhau?"
"Đúng vậy, đây là biến số duy nhất trong 10 ngày, tôi hỏi những người đến
trước, bọn họ nói không có lần nào giống nhau, những người bị trói đi
cũng không ai quay lại." Khấu Tử Thư nghĩ đến những người không có cách
nào để cứu, thở dài.
Phó Du Thường gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi cử hành nghi thức kia, bà đồng có rời khỏi nhà không?"
"Có, nghi thức kia là do bà đồng chủ trì, bà ta sẽ rút thăm để chọn tế phẩm. Đây mới là điều kỳ lạ nhất, tôi đi lúc bà ta ra ngoài, những người ở
lại xem nghi thức cũng nói bà đồng vẫn luôn ở đó, nhưng khi tôi vào nhà
vẫn có thể gặp bà ta." Khấu Tử Thư không thể đột nhập vào nhà trước mặt
người ta cho nên lần nào chán nản rời đi.
"Phân thân? Hay là có
hai bà đồng? Giống như trong phim truyền hình, bọn họ thật ra là một cặp song sinh, một người sẽ chủ trì nghi thức, còn một người sẽ ở lại giữ
nhà?" Mộc Chiêu suy diễn không dừng được.
"Đi xem là sẽ biết." Phó Du Thường quyết định đợi bà đồng rời nhà rồi đến nhà bà ta tìm hiểu sự thật.
Nghi thức bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng, sau khi người dân trong làng ăn sáng
và sắp xếp công việc gia đình xong, họ khoác lên mình bộ quần áo truyền
thống có chút quý giá rồi hối hả tiến về giữa làng, ở nơi đó đã được đặt dàn tế.
Bà đồng là một bà lão gầy gò, âm trầm, dáng người trông có vẻ khỏe khoắn, bước đi còn nhanh hơn cả người trẻ tuổi.
Quả thực, đúng như Khấu Tử Thư nói, bà đồng này không chỉ kỳ quái mà tính
tình còn rất tệ, người tới đón bà ta chỉ chậm một bước mà đã bị bà ta
mắng chửi thậm tệ.
Những người đàn ông cao hơn 1m8 không dám phản bác một lời nào, ngoan ngoãn bị bà ta dạy dỗ như chó, nghe mắng xong
còn phải cung kính dìu bà ta lên kiệu trúc để nâng đi.
"Vãi cả chưởng, bà cụ này thật uy phong!" Mộc Chiêu từ trong tường thò đầu ra, cảm thán.
"Cả làng đều tin vào thần, là một bà đồng có thể giao tiếp với các vị thần, địa vị của bà ta chắc chắn rất cao." Ở ngôi làng này, trưởng làng còn
phải quỳ xuống cung kính trước mặt bà đồng này chứ đừng nói đến những
người khác.
"Bọn họ đã đi xa rồi, chúng ta vào thôi." Phó Du
Thường và Khấu Tử Thư đều rất điêu luyện, trực tiếp nhảy qua bức tường
không cao.
Nhà của người khác nhiều nhất cũng chỉ được bao quanh
bằng hàng rào tre, nhưng chỉ có nhà của bà đồng là được xây bằng tường
gạch, điều này có thể cho thấy địa vị của bà ta rất cao.
Mộc
Chiêu còn thuận tiện hơn, nàng có thể trực tiếp xuyên tường mà không cần lo lắng chướng ngại vật, thậm chí nàng còn nghi ngờ nếu mình hình thành thói quen xấu như vậy, sau khi trở lại cơ thể có phải sẽ vô tình đụng
phải cây cối và tường trên đường không?
Xem ra sau này sẽ phải cẩn thận hơn khi đi lại.
Bởi vì trước đó lần nào Khấu Tử Thư cũng bị bắt nên khi đến ngôi nhà này cô nàng có chút bóng ma tâm lý, vô thức nhìn xem phía sau có người hay
không.
Bây giờ là trống không, chẳng có gì cả.
Tuy nhiên,
xét đến địa vị đặc biệt của bà đồng, không thể loại trừ khả năng có bẫy
trong nhà bà ta nên các nàng không dám động vào bất cứ thứ gì.
Khấu Tử Thư vừa bước vừa quay đầu, cô nàng cứ đi như vậy đến cửa sổ của ngôi nhà.
Lúc ra ngoài đối phương không khóa cửa sổ, vừa lúc mang lại sự thuận tiện cho các nàng.
"Vl!" Mộc Chiêu phụ trách chú ý động tĩnh phía sau kêu lên một tiếng, vô thức lùi về sau một bước.
Bà lão âm trầm vốn đã đi xa đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, hung tợn nhìn các nàng, chỉ trong một thời gian ngắn đã nguyền rủa mười tám đời
tổ tông đến đời con cháu của các nàng.
Tới nữa...
Khấu Tử
Thư gần như tuyệt vọng, ngay lúc cô nàng đang định xin lỗi cụ bà rồi dẫn bà đi, Phó Du Thường đột nhiên đi về phía cụ bà.
"Học tỷ?" Mộc
Chiêu vội vàng đi theo, cụ bà này đột nhiên xuất hiện dưới tầm mắt của
nàng, chính mình cũng không biết đối phương xuất hiện như thế nào! Vậy
hẳn là không bình thường, nàng sợ bà đồng nổi giận rồi đả thương người
khác.
Phó Du Thường đứng trước mặt cụ bà, cụ bà vừa gầy vừa nhỏ nhưng khí thế lại không yếu, những lời nguyền rủa như dao tẩm độc.
Phó Du Thường vươn tay chạm vào vai cụ bà, Mộc Chiêu trơ mắt nhìn tay của cô xuyên qua cánh tay cụ bà.
Nhưng dường như "bà đồng" này không phát hiện ra gì cả, ngay cả cánh tay cũng không nhìn, vẫn nguyền rủa mọi người, đợi một lúc sau, Mộc Chiêu phát
hiện nội dung nguyền rủa bắt đầu lặp lại.
"Giả." Phó Du Thường rút tay lại.
"Giả, giả?" Khấu Tử Thư không thể tin đưa tay ra, bắt chước động tác của Phó
Du Thường sờ sờ cụ bà, quả nhiên xuyên qua không có cảm giác gì.
"Vậy đây chắc là bù nhìn, chỉ để hù dọa vài con chim sẽ nhát gan mà thôi."
Thì ra là thế! Khấu Tử Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra suy nghĩ trước đây của cô nàng quá cứng nhắc so với thế giới bình thường.
"Phụt phụt..."
Khấu Tử Thư nghe thấy bên cạnh có tiếng cười, quay đầu lại nhìn, Mộc tiểu thư đang che miệng cười trộm.
"Chim sẻ nhát gan... Phụt..."
Chẳng phải "chim sẻ" nhát gan bị dọa là Khấu Tử Thư sao?
Khấu Tử Thư cảm thấy vô cùng mất mặt, đi theo hai người còn lại, ủ rũ cụp đuôi bước vào nhà bà đồng.
Trong nhà của bà đồng có rất nhiều dụng cụ cầu khẩn, ngoài ra còn có rất
nhiều sách trông rất cũ kỹ, toàn nói về những thứ như hiến tế, còn có
một số sách có những chữ không thể hiểu.
"Đây là quy trình hiến
tế." Phó Du Thường lấy ra một cuốn sách, trong đó có những dòng chữ cổ
khó hiểu khiến mọi người nổ não, Mộc Chiêu cố gắng dịch nhưng ba giây
sau đã bỏ cuộc.
"Truyền thống hiến tế của họ đã tồn tại hàng ngàn năm. Khi đó, ở đây có một quốc gia, bọn họ phổ biến thờ phụng Dao Thần, hàng năm Quốc Vương đều tổ chức nghi lễ hiến tế. Sau đó, đất nước bị
các nước láng giềng xâm lược nên không còn hoạt động hiến tế toàn quốc,
theo thời gian, tín ngưỡng dân gian dần giảm bớt, ngôi làng này là một
trong số ít nơi còn lưu truyền hiến tế cho đến ngày nay."
"Dùng
con người làm tế phẩm, e là Dao Thần này cũng là một loại Tà Thần ăn
thịt người?" Mộc Chiêu phỉ nhổ: "Nếu có nhiều nơi hơn làm vậy thì sao?"
Phó Du Thường tiếp tục đọc, còn lại chủ yếu là nói về quá trình hiến tế, không có manh mối mấu chốt nào cả.
Mộc Chiêu vẽ một người tí hon, điều khiển nó tìm kiếm mọi ngóc ngách trong
phòng, xem có lối đi bí mật nào không, đáng tiếc là nàng đã xem quá
nhiều phim truyền hình, đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Có
lẽ bởi vì kinh nghiệm điều tra phong phú, Khấu Tử Thư nhanh chóng tìm
được một quyển tập dày nhìn có vẻ hơi cũ, trông có vẻ hơi lạc lõng với
những cuốn sách cổ khác.
Cô nàng mở nó ra, là một quyển nhật ký.
Hai mắt Khấu Tử Thư sáng lên, đang lúc cho rằng có thể tìm được manh mối
trong này, trang đầu tiên của cuốn nhật ký khiến khóe miệng cô nàng giật giật.
Trang đầu tiên toàn là chữ, nhìn kỹ có thể thấy là đang
mắng chửi một người, lật qua vài trang, trang nào cũng đầy những từ ngữ
mắng chửi nguyền rủa.
Khấu Tử Thư nhận xét cụ bà này thật cá
tính, sau khi nghe như vậy, Phó Du Thường đi tới đọc nhật ký cùng với
Khấu Tử Thư, mặc dù bà đồng đang mắng chửi nhưng dưới cảm xúc thật sự,
chưa chắc sẽ không viết ra một số điều quan trọng.