Hôm nay lại là một ngày Phó tổng tan làm đúng giờ, các nhân viên nhìn
bóng người vội vã rời đi, cùng đồng nghiệp xung quanh nhìn nhau mấy lần, ừm, xác nhận qua ánh mắt, đều là nghi ngờ người vừa đi ra.
Kể từ khi vụ án mạng kia xảy ra, Phó phu nhân qua đời trong vụ tai nạn ô tô,
gần đây, khi Phó tổng vừa mới tới đi làm là trong công ty đều im như ve
sầu mùa đông, sợ vô tình làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Có thể những người mới đến không hiểu nhưng những người cũ đã làm việc ở công
ty này hơn 3 năm đều từng trải qua những ngày tháng tăng ca điên cuồng
đến mức suýt đột tử cùng với Phó tổng trước khi cô kết hôn.
Tuy
nhiên, kể từ khi Phó tổng kết hôn, trừ khi cần thiết, cô sẽ không bao
giờ tăng ca, ngày nào cũng tan làm đúng giờ hơn bọn họ, những người
thích tan làm đúng giờ đã quen với việc ngồi uống nước thêm hai phút để
tránh đụng phải Phó tổng của bọn họ.
Và kể từ đó, tính cách của
Phó tổng của bọn họ rõ ràng đã trở nên hiền lành hơn rất nhiều, tần suất mắng chửi cũng giảm đi, cho phép người ta có nhiều cơ hội phạm sai lầm
hơn, mặc dù có một số người thậm chí còn chưa từng gặp Phó phu nhân
nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc ngày nào bọn họ cũng thành
tâm chúc phúc thân thể Phó phu nhân khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, như
vậy, sau này bọn họ có thể đi làm trong một môi trường như tắm mình
trong gió xuân.
Nếu ai đó nói rằng cuộc hôn nhân của Phó tổng là
liên hôn thương nghiệp không có tình cảm, bọn họ nhất định sẽ nhổ nước
miếng vào mặt người đó, đây mà gọi là không có tình cảm?
Nhưng dường như những lời chúc chân thành của bọn họ không những không có tác dụng tích cực mà còn mang lại tác dụng ngược.
Vào năm thứ ba sau khi kết hôn, vợ của Phó tổng của bọn họ qua đời.
Ngày tháng tốt đẹp mới được 3 năm, một khi quay trở lại thời kỳ trước giải
phóng, không, bây giờ nói không chừng còn không bằng 3 năm trước, những
nhân viên cũ đã sẵn sàng đối mặt với thời kỳ đen tối nhất của công ty.
Tuy nhiên, từ một ngày nọ, Phó tổng không tăng ca nữa, không những không
tăng ca mà còn thường xuyên về sớm, dù sao nhìn chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Tất nhiên cũng không ai dám nghĩ rằng mục đích về nhà đúng giờ
của Phó Du Thường chưa bao giờ thay đổi, bây giờ chỉ là đổi một hình
thức khác để về nhà với vợ mà thôi.
Khi Phó Du Thường trở về nhà, cô thấy có một chiếc ô tô màu đen đậu trước nhà, chị gái cô ngập ngừng
đứng bên cạnh xe, xách theo túi lớn nhỏ.
Thấy Phó Du Thường trở về, Phó Du Thư hơi sửng sốt, sau đó lập tức đi tới đón cô.
"Sao chị không vào đi?" Phó Du Thường cầm lấy túi trong tay chị gái mình.
"Chị cũng vừa tới thôi."
Mối quan hệ giữa hai chị em vẫn như trước, như chưa từng có vụ tai nạn xảy ra, Phó Du Thư đều có chút thụ sủng nhược kinh.
Khi Khấu Tử Thư nói với cô ấy, cô ấy còn cảm thấy không thể tin được.
Cánh cửa vừa mở ra, một bóng đen bay "vù" tới, Phó Du Thư nhanh chóng kéo em gái mình sang một bên.
"A a a! Ông nội, sao ông có thể ném đi thật chứ! Nhỡ đâu trúng học tỷ rồi
sao?" Mộc Chiêu sợ đến mức lao tới ngăn cản gậy chống lại. Không ai để ý tới dường như gậy gỗ bị ném ra đụng phải thứ gì đó, như thoáng thay đổi quỹ đạo bay của nó.
"Hai đứa nhãi ranh các cháu giỏi thật! Loại
chuyện lớn như tang lễ sao lại dám hợp tác với tiểu Lưu để giấu ta!"
Tiếng chửi tràn đầy sức sống của cụ ông vang lên, tức giận đến mức cầm
cái ly trong tầm tay lên định ném qua tiếp.
Cụ Phó xuất thân
trong quân đội, từng tham gia chiến tranh, dựa vào một đao một thương
làm nên chiến công lên làm tướng quân, bây giờ ông đã hơn 80 tuổi nhưng
tinh thần vẫn còn phấn chấn, thân thể vẫn khỏe mạnh. Đáng tiếc, mùa đông năm ngoái bị ngã, chân bị chút vấn đề, nếu không, sợ là bây giờ thay vì ném gậy chống thì ông lại cầm gậy đuổi theo đánh hai người.
"Ông nội, ông kiềm chế chút đi!" Mộc Chiêu nhanh tay lẹ mắt đẩy cái ly, cụ ông lập tức không với tới.
Cụ ông:...?
"Ông nội."
"Ông nội, ông đừng tức giận, Du Thường làm như vậy là có lý do." Phó Du Thư
đã quen với chuyện đứng trước mặt em gái khi ông nội tức giận.
Phó Du Thường cầm gậy chống đưa cho cụ ông, thấy cháu gái nhỏ của mình
"hiểu chuyện" như vậy, mặt ông lão nhăn nhó lại giơ gậy chống lên, hai
tay run rẩy, sau đó nhìn thấy di ảnh của cháu dâu nhỏ, cuối cùng ông
cũng mềm lòng, gõ mạnh gậy chống xuống đất.
Mộc Chiêu bay ở xa
xa, thở phào nhẹ nhõm, hù chết hù chết, tính tình của ông nội vẫn nóng
nảy như vậy, khi ông đen mặt tới đây, nàng thật sự cho rằng học tỷ của
mình sẽ bị đánh! Ủa, không đúng, nàng đã chết rồi, vậy bây giờ mình nên
nói... Hù sống?
"Nói đi! Để ta xem con có lý do gì không cho ông
nội con dự tang lễ của vợ con?!" Khi tin dữ truyền đến, Phó Du Thư không dám nói cho cụ ông biết, nhưng sự việc lại huyên náo quá lớn, cuối cùng cụ ông vẫn biết.
Khi đó, cụ ông vẫn chống đỡ để nói chuyện điện thoại với cấp dưới và các học trò, vừa cúp máy, ông đã ngất xỉu tại
chỗ, rất may được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không xảy ra chuyện gì.
Tang lễ vốn là do Phó gia tổ chức và cũng đã sắp xếp sẵn nhưng không ai ngờ
vợ chồng Mộc lại dám tiền trảm hậu tấu[1] tổ chức tang lễ trước, sự việc này quả thực rất khó chịu, lúc đó cụ ông vẫn còn đang ở bệnh viện, sợ
ông biết sẽ tức giận rồi xảy ra chuyện gì đó khác nên cô đã giấu ông mọi chuyện.
[1] Làm việc tùy tiện, vô tổ chức sau đó mới báo cáo với người khác.
"Là hai vợ chồng đó tự mình quyết định, đó không phải là ý định của Du
Thường, em ấy cũng là được thông báo rồi mới biết." Phó Du Thư giải
thích.
"Được thông báo rồi không thể nói cho ông một tiếng được
sao? Nếu ông ở đó! Hai thứ đó có thể gây ra rắc rối gì?! Ông biết rõ
đường đi nước bước của hai kẻ bắt nạt kẻ yếu kia, chúng chỉ biết bắt nạt con nít như mấy đứa thôi. Nếu ông đi thì ngay cả rắm bọn chúng cũng
không dám thả!" Nói tới nói lui, cụ ông chỉ đang cảm thấy đau lòng cho
cháu gái và cháu dâu của mình bị bắt nạt. Khi con còn sống thì lấy nó
làm tiền giao dịch, thậm chí khi con mình đã qua đời rồi mà còn lợi dụng tang lễ của con mình. Chúng còn tệ hơn cả súc vật!
"Nếu ông tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe, Chiêu Chiêu cũng sẽ trách con."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mộc Chiêu ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.
"Vậy làm ông nội như ta không đi, Chiêu Chiêu sẽ không trách ta?" Cụ ông
trợn mắt trừng trừng, dạy dỗ đứa cháu gái nhỏ của mình một trận.
"Không, không!" Mộc Chiêu lắc đầu.
"Không phải ông không tin mấy cái này sao?" Phó Du Thư nói một câu, thành công hấp dẫn toàn bộ hỏa lực của cụ ông về phía mình.
Đúng lúc cụ ông đang giơ gậy chống chuẩn bị đánh Phó Du Thư thì dì Lưu bưng
thức ăn đến phòng khách, thuyết phục: "Hai vị tiểu thư cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi, lúc ấy ngài đi thẳng vào phòng ICU, ai lại dám để cho
ngài biết những chuyện này, khiến cho ngài bực mình thêm chứ, ngài mau
bỏ gậy xuống đi, ăn cơm thôi, đừng lật đổ đồ ăn của cháu."
Truyền thống gia đình bọn họ là không dạy dỗ con cháu trên bàn ăn, cụ ông hừ
hai tiếng rồi đặt gậy chống xuống, Phó Du Thường muốn giúp ông nội nhưng lại bị ông chê đẩy ra.
"Thân thể ta khỏe mạnh, không cần đỡ!"
Khi Chiêu Chiêu còn ở đây, ông luôn tùy ý để em ấy dìu ông, Phó Du Thường
rút tay lại, nhìn thấu sự tiêu chuẩn kép của ông nhưng không nói ra.
"Hừ, thấy hai chị em các cháu không cãi nhau là được rồi." Rõ ràng là lời
nói quan tâm đến hai chị em các cô nhưng cụ ông lại nói có chút gay gắt, hai chị em cũng đã quen rồi.
Bởi vì bề ngoài cái chết của Mộc
Chiêu là do Phó Du Thư liên lụy, nên cụ ông mất ngủ mấy đêm, lo lắng
cháu gái nhỏ của mình sẽ trực tiếp quyết liệt với chị gái, càng sợ cháu
gái nhỏ của mình sẽ giống cha mình...
Nhưng hôm nay, hai cô cháu
gái cùng về nhà, cháu gái nhỏ trông khá hơn mấy ngày đầu, giống như có
thể chậm rãi bước ra vùng đau khổ, tảng đá lớn trong lòng ông cuối cùng
cũng rơi xuống.
"Ông nội cũng đã tìm được người giúp đỡ, có việc
gì thì cứ nói thẳng, nhất định phải nhanh chóng bắt được hung thủ, đòi
lại công bằng cho em gái và em dâu của con."
"Con biết rồi, ông nội cứ yên tâm." Phó Du Thư đáp.
"Về phần Du Thường, trong khoảng thời gian này, chuyện của công ty con có
thể gác lại, để tiểu Trình xử lý, con có thể đi giải sầu hay gì đó, đừng suốt ngày ở nhà hay ở công ty, sẽ buồn bực hỏng người."
"Ông nội, ông cũng nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn."
"Sức khỏe của ta rất tốt! Đừng coi ta như người bệnh! Không tin thì ra đây
so tay một trận, để ông nội xem gần đây hai đứa có bị thụt lùi không!"
"Ha ha ha ha khụ khụ..." Mộc Chiêu vừa uống trà sữa trân châu vừa cười lớn, dẫn đến bị sặc nghẹn họng, đấm ngực liều mạng ho.
Bữa tối hôm nay của Mộc Chiêu là món gà rán, khoai tây chiên và trà sữa yêu thích của nàng, cảm giác được bao quanh bởi món ăn ngon thật là tuyệt
vời! Thực sự không thể tưởng tượng nổi nếu mình lang thang bên ngoài,
mình sẽ thành bộ dáng quái quỷ gì, ở nhà vẫn là tốt nhất...
Mộc Chiêu, người đang không biết mình đang bị mắc bẫy vì sự cám dỗ của đồ ăn ngon, cảm thán.
"Chân ông còn chưa lành đâu, đừng cậy mạnh nữa."
Mộc Chiêu vừa nghe thấy lời này liền biết không hay, quả nhiên, cụ ông cả
đời luôn hiếu thắng đã tức giận, suýt chút nữa đã xách hai đứa cháu gái
đi dạy dỗ một bài học.
Sau khi ăn tối xong và tiễn cụ ông về, Mộc Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, chiều nay khi thấy ông nội đến, nàng
biết đêm nay sẽ rất náo nhiệt, may mắn là chị Du Thư cũng đến, vừa lúc
hỗ trợ giúp chuyển hướng một nửa hỏa lực, thật là đúng dịp mà!
Mộc Chiêu nằm ở bên cửa sổ nhìn cụ ông rời đi, không biết có phải là do sự
"mạnh mẽ và bá đạo" của ông nội hay không, đêm nay bên ngoài yên tĩnh
đến lạ thường, sau khi trải qua chuyện ma quỷ hỗn loạn đêm qua, Mộc
Chiêu không quen.
Nàng treo mình trên cửa sổ tầng hai, vươn tay
đẩy đẩy gẩy gẩy mặt đất, dưới ánh trăng, dường như trên mặt đất có một
cái gì đó giống như vảy hơi hơi phản chiếu ánh sáng. Khi cánh tay của
Mộc Chiêu lắc lư, một con quái vật đáng sợ cũng khẽ di chuyển về phía
trước rồi biến mất dưới lớp bụi ngay lập tức.
Mệt nàng hôm nay đã dành cả ngày để chuẩn bị quà cho bọn chúng, haizz, nếu không có đèn
trường minh tiếp thêm sức mạnh, có lẽ khi nàng vẽ xong sẽ bị nó hút hết
sức lực, hình vẽ được nhiều sức mạnh vẽ ra như vậy, Mộc Chiêu tin tưởng
chắc chắn nó sẽ rất đỉnh!
Đáng tiếc, tối nay nàng không thể thử sức chiến đấu của nó.
Hai chị em đưa ông nội lên xe trước, cụ ông nói vài câu với cháu gái, chủ
yếu là Phó Du Thường, lại một lần nữa nói với cô rằng cô có thể về sống
cùng ông, dù sao nếu có người ở bên cạnh thì sẽ có thể vượt qua giai
đoạn này dễ dàng hơn, ông cũng là người từng mất đi bạn già nên hiểu rõ
cảm giác của cháu gái mình.
Tất nhiên Phó Du Thường vẫn bày tỏ
mình có thể ở một mình, khi xe của ông nội đã đi xa, điện thoại di động
của cô đột nhiên reo lên, Phó Du Thư nghe thấy vậy, tỏ vẻ mình không cần cô tiễn, để cô nghe điện thoại trước.
Phó Du Thường cúi đầu, nhìn thoáng qua ghi chú hiện lên hai chữ —— Thần Côn.
Sau khi chị gái cô lên xe, Phó Du Thường nhấn nút trả lời.
"Phó tổng, tôi đã không phụ lòng tin của ngài, đã tìm được vài người đáp ứng được yêu cầu của ngài. Chúng tôi cũng đã giúp ngài kiểm tra năng lực
của bọn họ, hoàn toàn không có vấn đề gì!"
"Gửi thông tin cho tôi, sau đó hẹn bọn họ đến nhà tôi một chuyến." Phó Du Thường không nói nhiều, chỉ để đối phương sắp xếp.
"Được rồi, ngài đừng lo lắng, trong vòng ba ngày tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngài!"
Đặt điện thoại xuống, Phó Du Thường nhìn về phía nhà mình, vẻ lạnh lùng trong mắt biến thành dịu dàng.