Chiếc rìu màu máu rơi xuống, gió rít lên, Khấu Tử Thư bất lực nhìn thảm
kịch sắp xảy ra nhưng không có cách nào ngăn cản, dù cô nàng có chạy
nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng tốc độ chiếc rìu rơi xuống.
"Phó..."
"Grào!" Tiếng hét chấn động bầu trời, chiếc rìu đỏ như máu vừa "chạm" vào Phó
Du Thường đã bị nổ tung thành từng mảnh, cánh tay cầm rìu bị bao phủ bởi một loại ánh sáng vàng nào đó, bị phá hủy hầu như không còn.
Khấu Tử Thư còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đã
xảy ra thì cuộc đối đầu ngắn ngủi kết thúc với sự thất bại thảm hại của
Quỷ Tướng Quân.
Cánh tay bị nổ tung biến thành vô số mảnh vỡ âm
hồn bay khắp nơi, thảm thực vật bị lây dính lộ ra màu sắc càng mê hồn
hơn, âm khí che lấp không trung cũng rung chuyển một phen vì chuyện này, để một chút ánh sáng lọt vào.
"..." Khấu Tử Thư loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất vì tránh những thứ bẩn thỉu gần như che kín mặt mình.
Còn Phó Du Thường, người đang đứng bất động trước mặt Quỷ Tướng Quân, đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là khi những mảnh vỡ âm hồn chuẩn bị
rơi xuống người cô thì đã bị một sức mạnh nào đó quét sạch.
Không gian xung quanh Phó Du Thường như một vùng đất thanh tịnh, những thứ tà dị bẩn thỉu đều không thể đến gần.
"Cảnh sát Khấu?" Phó Du Thường, người không biết nãy giờ đã xảy ra chuyện gì, hơi cau mày nhìn Khấu Tử Thư suýt ngã xuống đất, lỗ mãng như vậy khác
xa với sự ổn định mà chị gái cô miêu tả.
Phía sau cô, con quái vật khổng lồ đang ầm ầm ngã xuống đất.
Đầu Khấu Tử Thư vang lên tiếng quỷ hú chói tai, trước mắt xuất hiện đầy
ngôi sao, trong lúc nhất thời mất đi năng lực thanh minh cho bản thân.
Mà Quỷ Tướng Quân to lớn kia sau khi ngã xuống lại chật vật đứng dậy, Khấu Tử Thư cảnh giác nhìn hắn, tưởng rằng đối phương sắp phát động đợt tấn
công thứ hai, nhưng không ngờ Quỷ Tướng Quân lại lùi về sau từng bước
từng bước, xé rách nơi cánh tay bị gãy như một kẻ điên.
"Vương..."
"Ta thua... Ta lại thua... Vương..." Quỷ Tướng Quân lẩm bẩm, trong giọng
nói có chút sợ hãi, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó.
Sức mạnh hỗn loạn của hắn tràn ra, Khấu Tử Thư cảm thấy dạ dày khó chịu,
những con quỷ nhỏ chưa kịp trốn thoát đã bị vạ lây hồn phi phách tán.
Sau khi phát điên một lúc, Quỷ Tướng Quân bình tĩnh lại một chút, nhưng hắn không phát động đợt tấn công thứ hai, hốc mắt tối tăm và trống rỗng
thậm chí không nhìn Khấu Tử Thư, vậy mà mang theo âm khí bao phủ toàn bộ bầu trời chạy trốn.
Chỉ để lại Khấu Tử Thư không biết giải thích thế nào với Phó Du Thường về hành vi đột nhiên động kinh của mình, hai
người nhìn nhau.
Cảnh tượng đáng xấu hổ này còn có cảm giác Déjà vu không thể giải thích được.
Lần trước cô nàng mất mặt té tới trước mặt trưởng phòng Phó một lần, kết
quả là bị dạy dỗ suốt một đường, lần này là mất mặt té trước mặt em gái
của trưởng phòng Phó, hai lần chỉ cách nhau có mấy ngày, Khấu Tử Thư có
nỗi khổ không nói được.
Mộc tiểu thư, vợ cô mạnh như vậy, sao cô
vẫn miêu tả cô ấy như một người bình thường vậy? Tôi đã thực sự cho rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện! Khấu Tử Thư nuốt nước mắt vào trong, nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, đồng nghiệp sẽ trực tiếp đưa cô nàng đến
khoa tâm thần.
Còn bức tranh mà Khấu Tử Thư vì nóng lòng muốn cứu người không kịp lấy về lại vô tình rơi vào ánh mắt của Phó Du Thường,
khiến vẻ mặt cô có chút ngưng đọng.
"Cảnh sát Khấu thay đổi ý định cũng không cần phải chạy quá nhanh như vậy đâu."
Theo ánh mắt của Phó Du Thường, Khấu Tử Thư liếc nhìn tay mình...
Thất sách!
Cô nàng cười xấu hổ, chỉ có thể bước xuống những bậc thang Phó Du Thường đã nhượng bộ.
"Tôi suy nghĩ lại một chút, cho ngài xem cũng không có gì..." Ngoại trừ
nguyên nhân này, Khấu Tử Thư không biết nên giải thích hành vi vừa rồi
của mình như thế nào.
"Rất trẻ con." Không biết Phó Du Thường đang nghĩ gì, cô dừng trong chốc lát mới đưa ra nhận xét.
Trẻ con? Khấu Tử Thư vốn không chú ý tới nội dung bức tranh, sau khi nhìn
thấy đồ vật trên đó, không khỏi trợn to đôi mắt, trong lúc nhất thời,
bầu không khí xung quanh có chút đông cứng, cô nàng không biết đồ vật
trên bức tranh là gì nhưng cháu trai nhỏ của cô nàng rất thích nó.
Cho dù Khấu Tử Thư là người từng trải qua bao nhiêu giông bão nhưng cũng
không thể tưởng tượng được hình ảnh một con Gundam chiến đấu với quỷ là
như thế nào! Mộc tiểu thư đang nghiêm túc sao? Khấu Tử Thư dường như đã
nghĩ ra được hình ảnh của cảnh tượng đó.
Thật sự có lúc cô nàng
không thể phân biệt được Mộc tiểu thư là đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, tuy Mộc tiểu thư có thể kịp thời cứu mình khi mình gặp nguy nhưng
khi không nguy hiểm...
Người không đáng tin cậy, ngược lại chính là Mộc tiểu thư?
"Tôi không chê cười, vợ tôi cũng thích vẽ những món đồ chơi nhỏ này, ở nhà
tôi còn rất nhiều." Phó Du Thường không có ý chê bai, chỉ là sau khi
Khấu Tử Thư nghe được lời này, tim lại đập nhanh hơn.
Nhưng cô nàng thấy vẻ mặt của Phó Du Thường rất bình thường, chắc là cô không có ý gì khác.
Cho nên người ta nói, làm người không thể làm chuyện trái với lương tâm,
nếu không thì làm gì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, sớm muộn gì cũng sẽ bị
đau tim, Khấu Tử Thư căng da đầu cất bức tranh đi, nói tạm biệt với Phó
Du Thường một lần nữa.
Rồi khi cô nàng quay đầu lại thì thấy một "người" đang ngó dáo dác trên cành cây cách đó không xa.
Mộc Chiêu đang vội vàng vẫy tay với cô nàng.
Khấu Tử Thư không biết Phó Du Thường có còn nhìn mình hay không, mãi cho đến khi cô nàng đi ra khỏi tiểu khu mới rẽ vào một góc để trốn: "Vừa rồi cô đã đi đâu?"
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Mộc Chiêu đang muốn
chửi má nó, "Lượng quỷ hồn đến tìm tôi đột nhiên tăng lên, ra ngoài một
chuyến suýt chút nữa đã bị bao vây, may mà tôi trốn nhanh nên không bị
phát hiện! Cô không sao chứ? Xem ra cô đủ thông minh, mà không có cụt
tay hay què chân."
Hoá ra khi Khấu Tử Thư gặp chuyện ngoài ý muốn bên này, bên phía Mộc Chiêu cũng xảy ra chút nhạc dạo, khi nàng vừa mới bay ra khỏi tiểu khu đã gặp phải hai Quỷ Đen sắp tiến hóa thành Quỷ Đỏ, vì trước đó gặp phải Quỷ Tân Nương, bây giờ khi nhìn thấy một con quỷ
lạ đột nhiên xuất hiện, nàng vô thức cảnh giác né sang một bên để quan
sát động tĩnh.
Trong khoảng thời gian ở nhà này, toàn bộ tiểu khu tương đối sạch sẽ, quỷ hồn duy nhất trong tiểu khu này là quỷ em bé xui xẻo bị sói bắt. Trước đó nàng còn nói tiểu khu nhà nàng tương đối an
toàn, kết quả cái miệng quạ này của nàng không nên nói gì cả! Vừa khen
xong đã gặp phải hai con!
Đây là hai con Quỷ Đen có suy nghĩ
riêng, khi đi cùng nhau, chúng phàn nàn về nhiệm vụ chúng đang thực hiện suốt một đoạn đường, vì thế Mộc Chiêu đã nghe lén một chút.
"Trước đó đã tìm kiếm năm ngày! Trong năm đêm đó, cả thế giới giống như âm tào địa phủ nhưng ngay cả nửa con ma ta cũng không tìm được, lại còn để
nhân loại bên kia động thủ hao tổn không ít huynh đệ. Hiện tại Quỷ Vương của chúng ta thật vất vả mới bình tĩnh lại, tại sao lại... Phát điên?"
Bóng đen thấp giọng nói hai chữ cuối cùng, hắn sợ quỷ khác nghe thấy,
nhưng nếu không nói ra thì oán hận và bất mãn trong lòng hắn sẽ làm hắn
cảm thấy khó chịu.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm nơi nương tựa khác!"
Chuyện ầm ĩ này có thể làm cho quỷ nén giận được sao? Biết nhân loại bên kia
đã đề phòng nơi này, vì sao lại phái bọn chúng tới đây tìm ma, Quỷ Vương không sợ nhân loại nhưng bọn hắn sợ! Nếu thực sự bị nhân loại bắt, kẻ
bị hồn phi phách tán hoặc bị độ hóa thành công đức của nhân loại đều là
những kẻ chạy việc xui xẻo bọn chúng!
Mộc Chiêu nghe được đoạn này, suýt chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ "Mẹ kiếp", hai con quỷ này cũng tới tìm nàng!
"Nói cho cẩn thận." Một giọng nói trầm khác vang lên.
"Ta chỉ nói chuyện này trong âm thầm chút thôi."
"Tối nay Tướng quân cũng tới. Thay vì phàn nàn ở đây, ta nghĩ chúng ta nên rời đi trước thì tốt hơn."
"ĐM... Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm hơn! Còn không mau
chạy thôi! Tướng quân sẽ không quan tâm ngươi có phải là đồng nghiệp hay không, đều sẽ nhét vào miệng hết đó!"
Quỷ Vương có một thanh đao trung thành chỉ nghe lời hắn, hắn không có chút suy nghĩ của riêng mình nào, hắn chỉ tuân theo mệnh lệnh của Quỷ Vương, mỗi ngày hắn chỉ biết
giết chóc và ăn thịt, tất cả ma quỷ đều nằm trong thực đơn của hắn. Nếu
không cẩn thận bị bắt được, sẽ bị hắn ăn thịt. Điều quan trọng nhất là
Quỷ Vương cũng ngầm đồng ý chuyện này, căn bản không để ý tới.
Còn bị ăn chỉ có thể trách mình bất cẩn, thật là đau khổ!
Tướng quân? Tướng quân là gì? Từ từ! Đừng nói Tướng quân là con quỷ mình thấy lần trước đó nhé?! Thuộc hạ của Quỷ Vương nam chính?! Mộc Chiêu ngồi
xổm trong góc cau mày, thấy hai con quỷ kia chạy đi, nàng đứng dậy, định tìm Khấu Tử Thư để cô nàng trốn một chút, lúc này...
Ầm ầm, ầm ầm...
Khi tiếng bước chân quen thuộc như động đất vang lên, Mộc Chiêu lập tức
ngồi xổm xuống, lại co rúm vào tường, chính là con quỷ khổng lồ đó, đúng vậy. So sánh kích thước đầu của Quỷ Tướng Quân một chút, Gundam nàng vẽ cho Khấu Tử Thư có thể thắng không?
"Là Tướng quân! Chạy mau đi!"
Đột nhiên, gió lạnh nổi lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết của vô số quỷ
hồn đang chạy trốn vang lên, khiến Mộc Chiêu nhận ra đêm nay nguy hiểm
đến mức nào.
Quỷ hồn xuất hiện khắp nơi trong tiểu khu nhà nàng,
thậm chí cả những khu vực lân cận khác, chúng hoảng sợ bỏ chạy, một cơn
gió lạnh thổi qua trên đường phố vắng tanh, không biết anh em quỷ nào
đang chạy quá nhanh, Mộc Chiêu cảm thấy đối phương suýt chút nữa đã bay
qua mặt nàng, gió lạnh gần như khiến mặt nàng liệt đi.
Vị anh em
to lớn kia cố hết sức để cứu mạng mình, nếu như hắn bước chậm lại một
bước, nhìn vào khuôn mặt nhô ra từ bức tường bên cạnh mình, nói không
chừng đã có thể phát hiện hồn ma mà Vương của bọn hắn đang tìm kiếm.
Mộc Chiêu lo lắng không biết Khấu Tử Thư có thể tìm được chỗ trốn hay
không, Quỷ Tướng Quân kia đang tìm nàng, chỉ cần Khấu Tử Thư thông minh
không gặp hắn trực tiếp, có lẽ cô nàng sẽ không sao?
Ngay sau đó là một loạt động tĩnh "Ầm ầm" và "Bùm bùm" vang lên, có thứ gì đó rơi xuống gây ra chấn động lớn.
Trời ạ! Không phải là Khấu Tử Thư đánh nhau với Quỷ Tướng Quân đó chứ? Cô
nàng biết sử dụng bức tranh nàng tặng mà không cần thầy dạy?! Trái tim
Mộc Chiêu dâng lên tới cổ họng, nàng sợ nhất Khấu Tử Thư đánh giá quá
cao thực lực của mình, nàng cũng không biết giới hạn của tranh mình vẽ ở đâu, nếu không đánh bại được tên Quỷ Tướng Quân kia thì sao?!
Hay là đi nhìn trộm một chút?
Mộc Chiêu chỉ mất vài giây để cân nhắc, nhưng trước khi nàng kịp đưa ra quyết định, động tĩnh bên kia đã biến mất.
Phân thắng bại rồi?
Chắc là Khấu Tử Thư sẽ đủ thông minh nhỉ? Sau khi thả Gundam ra thì hẳn là sẽ biết chạy đi đúng không?
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn một chút, phòng ngừa vạn nhất thôi.
Mộc Chiêu lặng lẽ thò đầu qua tường, Quỷ Tướng Quân rất cao, nếu thắng, Mộc Chiêu chỉ cần thò đầu ra là có thể nhìn thấy hắn, nhưng thân thể to lớn đó lại không xuất hiện tầm mắt của nàng.
Chẳng lẽ tranh của nàng thắng?!
Mộc Chiêu vội vàng chạy ra ngoài, tìm được Khấu Tử Thư còn ở đó, sau đó
thấy Phó Du Thường đang nói chuyện với cô nàng, khung cảnh yên bình như
vậy, hoàn toàn không thể biết được vừa rồi nơi này đã trải qua nguy
hiểm.
Chờ đến khi một người và một ma rúc vào góc bắt đầu thì
thầm, Mộc Chiêu mới nhận ra tranh của mình vẫn chưa được động qua, thế
là nàng nghi ngờ hỏi Khấu Tử Thư, lẽ nào không gặp Quỷ Tướng Quân lớn
kia sao?
"Có gặp." Khấu Tử Thư xanh mặt, gật gật đầu, "Tôi chưa
bao giờ nhìn thấy loại quái vật khổng lồ như vậy... Cô muốn chuyển đi
nơi khác không? Tôi cảm thấy nơi này đã không còn an toàn nữa."
"Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, đêm nay quỷ nhiều như vậy... Nếu không
sai, hẳn là tên kia mang tới!" Mộc Chiêu thuận tiện thăm hỏi tổ tiên 18
đời của ông cố nội kia.
Chỉ cần nàng có suy nghĩ đến chuyện này
là được, Khấu Tử Thư nhìn bức tranh trong tay, có chút do dự và ngượng
ngùng, nói: "Mộc tiểu thư, bức tranh này..."
"Bức tranh có vấn đề gì sao?"
"Là như vầy, cô có thể giúp tôi đổi sang một bức tranh được không?" Khấu Tử Thư giằng co trong lòng hồi lâu mới nói ra, dù sao hình ảnh chiến đấu
với con Gundam này quá đẹp, đến mức cô nàng không dám tưởng tượng.
"Hả? Nhưng bây giờ tôi không có bức tranh nào khác để thay, con Gundam này có vấn đề gì sao?" Là Gundam đó! Ngầu biết bao!
"Cái này là tôi thiết kế riêng cho cô, nó rất hợp với cô!"
Khấu Tử Thư cảm thấy đầu có chút đau, Mộc tiểu thư cảm thấy mình và Gundam hợp nhau chỗ nào?
"Mọi nỗi sợ hãi đều đến từ việc thiếu hỏa lực, với con Gundam tôi thiết kế
riêng cho cô này, dưới sự bao trùm của hỏa lực, cô nhất định là người
ngầu nhất trong đêm lộng gió!"
Mộc tiểu thư, tôi thực sự không muốn trở thành người ngầu nhất...
Khấu Tử Thư không hề phủ nhận, nếu sử dụng nó thì ngày hôm sau có thể sẽ nổi tiếng trong toàn bộ giới ma quỷ, sau đó, khi mình ra ngoài vào ban đêm
sẽ bị quỷ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Coi kìa! Là nhân loại không có tinh thần võ đạo, dùng Gundam đánh chúng ta!
"Mộc tiểu thư, tôi thích loại đơn giản hơn." Khấu Tử Thư khéo léo hy vọng
Mộc Chiêu sẽ cho mình một bức tranh khác, cho dù đó là chú mèo con lúc
trước cũng được!
"Vậy thì tôi phải vẽ một cái mới, haizz! Nếu cô
không sử dụng nó, vậy động tĩnh vừa rồi là sao? Ai đã chiến đấu với con
quái vật to lớn đó?" Mộc Chiêu nghi hoặc nhìn Khấu Tử Thư, sau đó nhận
được sắc mặt kỳ lạ hơn từ đối phương.
"Là Phó tiểu thư."
"Ồ~ hóa ra là Phó... Ai cơ?" Mộc Chiêu ngoáy tai, cho rằng mình nghe nhầm.
"Vừa rồi con quái vật muốn tấn công Phó tiểu thư nhưng nó đã phải gánh chịu hậu quả..."
"Cái gì!!!" Vẻ mặt Mộc Chiêu như muốn ăn thịt người, vẻ mặt hung hãn hơn bao giờ hết: "Nó vậy mà muốn tấn công học tỷ! Nó, nó..."
Mộc Chiêu
vốn là kẻ nhát gan nay lại bùng nổ, dù là một "người" nhát gan đến đâu,
người đó cũng có điểm mấu chốt của riêng mình, không thể giẫm.
Nếu giẫm phải điểm mấu chốt, cho dù đối phương là Quỷ Vương mà bản thân sợ, vậy cũng không thể nhượng bộ!
Tuy rằng dựa theo kết quả cuối cùng, nhìn xem sự thê thảm của Quỷ Tướng
Quân kia, không biết là ai ức hiếp ai, nhưng Khấu Tử Thư trước hết phải
xoa dịu Mộc Chiêu đang kích động quá mức.
"Cô đừng kích động, con quái vật đó không phải là đối thủ của Phó tiểu thư. Khi nó định dùng
rìu tấn công Phó tiểu thư, vũ khí và một cánh tay của nó đã bị phá hủy,
cuối cùng là nó chạy trốn." Khấu Tử Thư miêu tả lại cảnh tượng vừa rồi,
cũng biểu đạt lòng kính sợ đối với sức mạnh của Phó Du Thường: "Phó tiểu thư căn bản không phát giác được."
Dù được an ủi nhưng sắc mặt
của Mộc Chiêu không hề trở nên tươi tỉnh mà là càng trở nên u ám hơn,
"Tại sao thứ đó lại tấn công học tỷ? Học tỷ là một người bình thường
không biết gì cả... Được rồi, có lẽ có chút không bình thường nhưng chị
ấy không biết gì về thế giới của chúng ta, chuyện của chúng ta không
liên quan gì đến chị ấy, vậy tại sao lại tấn công chị ấy?"
Trong lòng Mộc Chiêu hiện lên một suy đoán xấu nhất, đây cũng là điều nàng lo lắng nhất.
"Con quỷ đó gọi tên cô... Dường như là đang tìm cô."
Lúc này, sóng não của cả hai trùng nhau một cách kỳ diệu.
"Chẳng lẽ..." Vì quá kinh ngạc, giọng Khấu Tử Thư có chút run rẩy: "Chẳng lẽ hắn muốn ép cô xuất hiện thông qua cô ấy?"
"Hiển nhiên không thể loại trừ khả năng này." Mộc Chiêu nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Loại hành động vô lương tâm này quả thực là phong cách của đối phương, bởi
vì không tìm được mình nên muốn bắt cóc người thân cận của mình, uy hiếp mình phải xuất hiện. Thật là... Tại sao những kẻ đó không làm gì cha mẹ nàng?
Lần đầu tiên Khấu Tử Thư thấy Mộc Chiêu luôn hi hi ha ha
tức giận như vậy, nhìn đối phương đi qua đi lại trước mặt mình, không
biết đang chửi rủa 18 đời tổ tông của ai, nghĩ thầm có lẽ chuyện này khá là nghiêm trọng.
"Phó tiểu thư rất mạnh, tôi nghĩ sẽ không có quá nhiều nguy hiểm."
"Không không không, cô không hiểu, có lẽ học tỷ có lực uy hiếp nhất định đối
với ma quỷ nhưng chỉ cần là nhân loại, đều không chịu nổi "nhân họa"."
Mộc Chiêu không biết Khấu Tử Thư có hiểu được ý tứ của mình hay không,
thế là giải thích: "Ví dụ như sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ, hoặc đi trên đường bị người đâm, loại chuyện này là không thể đề phòng được!"
Nghĩ đến cái chết bi thảm của Mộc Chiêu, Khấu Tử Thư lập tức "hiểu".
Cái chết của đối phương giống như "nhân họa", Mộc tiểu thư lo lắng vợ mình cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự như mình.
"Tôi hiểu rồi." Khấu Tử Thư nghiêm túc gật đầu.
"Cô hiểu được là tốt rồi." Mộc Chiêu tỏ ra vui mừng.
Hai mạch sóng não thật vất vả mới trùng nhau lại tách ra.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Phó tiểu thư có cần người bảo vệ không?"
"Bảo vệ... Đúng vậy, loại cần bảo vệ bên người 24/24, ngay cả người bình
thường cũng không làm được. Một khi thiên tai hoặc nhân họa xảy ra,
không ai có thể trốn thoát."
"Hội quán... Bên đó cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được." Nguyên nhân chủ yếu là thân phận của nàng rất nhạy cảm.
Trong lúc nhất thời, Mộc Chiêu không nghĩ ra nên tìm ai.
"Tạm thời tôi sẽ không chuyển nhà, xin hãy giúp tôi một việc." Mộc Chiêu
nhét lại hai tờ 100 tệ vừa nhận được từ Khấu Tử Thư vào tay cô nàng,
"Mua chút đồ giúp tôi, bây giờ ở đâu cũng có quỷ đang tìm tôi, tôi ra
ngoài không tiện."
"Được." Khấu Tử Thư chuẩn bị rời đi lại bị Mộc Chiêu kéo lại.
"Đợi đã, đợi đã! Đợi một lát, thể chất của cô ra ngoài không an toàn, trước
tiên để tôi xem cô có thể sử dụng bức tranh này một cách bình thường hay không đã." Mộc Chiêu ra hiệu cho Khấu Tử Thư mở bức tranh ra, nếu bây
giờ cô nàng không dùng được thì đây là một vấn đề lớn.
Lỡ như
không ai có thể sử dụng bức tranh này ngoại trừ chính mình, mà Khấu Tử
Thư lại dùng nó làm công cụ cứu mạng, cô nàng sẽ bị chính mình đẩy vào
hố!
Theo lời dạy của Mộc Chiêu, Khấu Tử Thư mở bức tranh ra, nói với nó: "Ra ngoài."
Tiếc rằng bức tranh đó cũng giống như màn đêm tĩnh mịch này, yên tĩnh không chút gợn sóng nào.
"Hmm... Có lẽ là vấn đề nằm ở giọng điệu?" Mộc Chiêu yêu cầu Khấu Tử Thư thay
đổi giọng điệu mấy lần, Khấu Tử Thư thành thật làm theo yêu cầu của
nàng, nhưng rõ ràng điều này không liên quan gì tới giọng điệu.
Khi Mộc Chiêu từ bỏ rối rắm về giọng điệu để nghiên cứu một phương pháp
mới, Khấu Tử Thư chợt phản ứng, chẳng lẽ mình lại bị Mộc tiểu thư gài
bậy?
"Cho chút mặt mũi đi, chỉ cần nghe lời cô ấy, giúp bảo vệ cô ấy..." Mộc Chiêu lẩm bẩm rất nhiều, không biết có phải là do nàng lảm
nhảm nhiều hay không, bức tranh trong tay nàng rung lên một cái, như thể đồng ý.
Đôi mắt Mộc Chiêu sáng lên, lập tức kéo Khấu Tử Thư thử
lại, Khấu Tử Thư vừa nói xong, cuộn tranh trong tay cô nàng liền biến
thành một người khổng lồ bằng thép vô cùng hùng vĩ, im lặng đứng trước
mặt hai người.
Khi hình vẽ nhỏ bé trên bức tranh thực sự biến
thành Gundam, nó mang lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, mỗi
chuyển động của người khổng lồ thép đều có thể mang lại cảm giác áp bức
cực lớn, ngoại trừ nó không hợp với hoàn cảnh ở đây. Khóe miệng Khấu Tử
Thư giật giật, sau này mình phải trình diễn khoa học công nghệ và siêu
nhiên đánh nhau?
"Ngầu quá." Đôi mắt Mộc Chiêu sáng lên, tranh có thể hiểu được mệnh lệnh của mình, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.
Lợi dụng lúc sáng sớm không có nhiều người qua lại, Khấu Tử Thư nhanh chóng chạy đến mấy nơi để mua tất cả những thứ mà Mộc Chiêu cần, sau đó đưa
qua tường cho nàng.
Thừa dịp Phó Du Thường còn chưa rời nhà, Mộc
Chiêu trốn đi, dùng dụng cụ vẽ tranh do Khấu Tử Thư mua giúp vẽ một đàn
chim sẻ nhỏ bình thường, theo lệnh của nàng, tờ giấy vẽ biến thành một
đàn chim sẻ nhỏ rơi xuống đất, "ríu rít" vây quanh người nàng.
"Các ngươi đi theo chị ấy, bảo vệ chị ấy." Mộc Chiêu đứng ở bên cửa sổ chỉ
vào Phó Du Thường đang chuẩn bị lên xe, nói với chim sẻ nhỏ.
Đàn
chim sẻ thực sự hiểu mệnh lệnh của nàng, vỗ cánh bay ra khỏi nhà, đáp
xuống cành cây gần ô tô, khi ô tô rời đi, đàn chim sẻ cũng đuổi theo.
Dường như trong lòng Phó Du Thường cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu trong xe, nhìn về phía nhà qua kính.
Cửa sổ hé mở, rèm cửa trong phòng khẽ đung đưa theo gió, cô chợt có chút
hoảng hốt, cô luôn cảm thấy giây tiếp theo, giống như bao lần trước kia, Chiêu Chiêu ngủ nướng dậy trễ sẽ đến bên cửa sổ vẫy tay, nhìn mình đi
làm.
"Các ngươi nhất định phải bảo vệ chị ấy! Không được lười
biếng, biết không?" Mộc Chiêu ghé vào trên cửa sổ nói với đàn chim sẻ
nhỏ.
Có đám nhóc này che chở, sẽ không cần lo lắng "nhân họa", dù sao một con chim sẻ này cũng có thể đánh bại 10 tên tội phạm, lần sau
nàng sẽ vẽ nhiều hơn, chắc chắn sẽ bảo vệ học tỷ chu toàn, không để một
ngọn gió nào đến gần!
Ban ngày, Phó Du Thường đi làm sẽ không trở về, dì Lưu chỉ phụ trách bữa sáng và bữa tối, phần lớn thời gian ở nhà
không có người, nếu Mộc Chiêu vô tình gây ra tiếng động cũng không sợ
người khác bị hù dọa.
Sau đó Mộc Chiêu mở hộp thuốc trong nhà,
trong đó có thuốc dạ dày của Phó Du Thường, luôn được bổ sung kịp thời
khi nàng còn sống, trước khi xảy ra tai nạn, nàng vẫn nghĩ đến thuốc của học tỷ, thuốc sắp hết, khi trở về phải mua thuốc mới. Nhưng thật không
may, nàng đã chết trên đường về.
Trước khi nàng chết, thuốc trong hộp như thế nào, hiện tại vẫn như thế ấy, học tỷ luôn không để ý tới
thân thể của mình, điều này thực làm cho người ta lo lắng.
Bởi vì biết Phó Du Thường sẽ không nhớ những chuyện này, Mộc Chiêu trực tiếp
thay hộp rỗng bằng hộp thuốc mới, sau đó lấy hộp rỗng ném đi.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Mộc Chiêu bắt đầu thực hiện kế hoạch dự trữ "súng đạn" của mình.
Cái gọi là kế hoạch, chính là tập tranh dày mà Mộc Chiêu nhờ Khấu Tử Thư
mua giùm mình! Ra ngoài mang theo từng tờ giấy vẽ thật sự rất bất tiện,
chi bằng ôm theo một cuốn dày, còn có thể dùng nó làm cục gạch!
Sau đó Mộc Chiêu vẽ đầy tập tranh, cứ như vậy, nàng cũng là một "kho vũ
khí" di động! Nếu có một ngày thật sự phải đối mặt cấp độ Quỷ Vương nam
chính, vậy thì nàng sẽ ném thẳng tập tranh này vào mặt đối phương!
"Ọt ọt..."
Vẽ không biết bao lâu, bụng Mộc Chiêu bắt đầu biểu tình.
Con ma ngồi trên ghế trượt xuống, nằm trên mặt đất cảm giác như sắp "đói" xỉu.
Mộc Chiêu đã đánh giá quá cao năng lực của mình, cảm thấy sau khi vẽ mười
bức tranh, mình khó có thể cầm bút được nữa, chỉ có thể lơ lửng trên mặt đất, lặng lẽ chờ đèn trường minh hồi phục sức lực.
"Cạch."
Sau khi biến thành ma, thính giác của Mộc Chiêu nhạy bén hơn nhiều lần,
nàng nghe thấy có người mở cửa, liền bay lên, thò đầu ra nhìn, thì ra là dì Lưu.
Tại sao dì Lưu lại ở đây?
Mộc Chiêu lập tức quay
lại giấu dụng cụ vẽ tranh của mình đi, sợ người già nhìn thấy những thứ
mình bày ra sẽ sợ đến mức đứng tim.
Một lúc sau, một mùi thơm đặc biệt bay lên, Mộc Chiêu ngửi thấy, suýt chút nữa chảy nước dãi khắp sàn nhà.
Gà xào, sườn heo chua ngọt, cá chẽm hấp... Tất cả đều là món nàng yêu thích!
Mộc Chiêu lập tức cảm thấy lưng mình không còn đau, chân không còn mỏi nữa, thậm chí hồn phách cũng ngưng tụ nhiều hơn, đây chính là sức mạnh của
đồ ăn ngon sao!
Ngoại trừ đồ cúng mà nàng đã nếm ở đầu thất,
những ngày này nàng đều ăn những thứ có hương vị nhạt nhẽo đến đáng
thương, thứ duy nhất có mùi vị chính là Coca nàng đã uống trong hội
quán.
Mộc Chiêu lao xuống lầu như một con hổ đói, tư thế và tốc
độ của nàng gần như giống y hệt Hòn Than sau khi nghe thấy máy làm thức
ăn cho mèo tự động nhả thức ăn.
Một con ma và một con mèo, một lơ lửng trên ghế sô pha, một ngồi xổm dưới đất chờ dì Lưu gọi đi ăn.
Sau khi mang đồ cúng lên, dì Lưu cắm đũa vào, nhìn thấy Hòn Than kêu meo
meo, liền cúi xuống vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, nói: "Đứa bé thông minh
này, biết ta tới rồi nên muốn ăn ngon đúng không?"
"Meo ~" Hòn Than vòng quanh chân dì Lưu, không ngừng cọ xát vào người dì, đứa nhỏ này vô cùng thích món cơm mèo do dì Lưu làm.
Cho nên nói chú mèo này thông minh như thành tinh, chỉ khi ở bên cạnh Mộc
Chiêu và Phó Du Thường, nó mới ngoan ngoãn ăn thức ăn cho mèo, như thể
nó biết cơm mèo do hai người này làm thậm chí còn không ngon bằng thức
ăn cho mèo, nhưng chỉ cần dì Lưu ở đây, nó sẽ không bao giờ đụng đến
thức ăn cho mèo mà nhất quyết đòi ăn cơm mèo.
"Tiểu hư hỏng nhà
con." Mộc Chiêu xoa đầu mèo trong khi dì Lưu đi lấy cơm mèo. "Cho con ăn thức ăn cho mèo đắt tiền nhất mà con còn chê?"
"Meo ~"
Trời thấy còn thương, khi nhìn thấy thức cơm mèo, một hồn ma không thể nếm
được mùi vị gì như nàng, lại cảm thấy nó thật ngon miệng...
Mộc Chiêu rưng rưng hít mùi đồ cúng, bữa ăn nóng hổi vừa rồi lập tức trở nên nguội lạnh.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, dì Lưu rời đi, như thể bà đặc biệt đến đây để làm đồ cúng cho Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu ăn uống no say, nằm bên cạnh đèn trường minh chơi đùa với mèo,
bụng no rồi thì đầu óc sẽ tràn đầy năng lượng để suy nghĩ mọi chuyện,
sao dì Lưu lại đột nhiên làm đồ cúng cho nàng? Hôm nay là ngày đặc biệt
gì sao? Thật hy vọng những ngày đặc biệt như thế này sẽ đến thường xuyên hơn!
Dường như ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của nàng, khi
buổi tối Phó Du Thường trở về, Mộc Chiêu lại ngửi thấy mùi hương quyến
rũ nàng.
Đồ cúng trên bàn lại được thay đổi, đồ ăn cũng khác nhưng đều là những món nàng thích.
Cảm giác chết rồi mà còn có thể ăn đồ ăn ngon như vậy thật là tuyệt! Mộc
Chiêu biết mình sẽ không đụng được Phó Du Thường nên giả ôm cô để bày tỏ lòng biết ơn và sự vui vẻ.
"Chiêm chiếp!" Những chú chim sẻ nhỏ không ngừng nhảy bên ngoài bệ cửa sổ, những chú chim sẻ nhỏ cũng đã quay lại.
Sau khi Mộc Chiêu phát hiện cũng, lập tức bay ra ngoài đếm đàn chim sẻ,
không thiếu một con nào, xem ra trên đường không có xảy ra tai nạn gì.
Mấy chú chim sẻ biến lại thành bức tranh, mắt thường có thể thấy được sự
sống động trên đó đã biến mất không ít, thả chúng ở bên ngoài cũng gây
ra hao tổn nhất định, Mộc Chiêu lại truyền một chút sức mạnh của mình
vào trong đó, hình ảnh bị hao mòn lại rực rỡ hẳn lên.
Sau khi
lặng lẽ giấu bức tranh, Mộc Chiêu lại trở về phòng khách, Hòn Than đang
nằm dưới chân học tỷ đung đưa đuôi, còn Phó Du Thường thì đang gọi điện
thoại.
"Việc còn lại tùy anh, miễn là đáp ứng được yêu cầu của tôi."
"Những thứ khác không phải là vấn đề, nhưng năng lực nghiệp vụ của họ... Phải hoàn hảo, tôi muốn tốt nhất."
Hình như học tỷ đang nói chuyện làm ăn, Mộc Chiêu cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thấy cuộc sống của cô dần đi đúng quỹ đạo.
"Hức..." Một tiếng nức nở như có như không vang lên bên tai Mộc Chiêu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Mộc Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ gần đây bị bầy quỷ quấy rầy nên thần kinh của nàng nhạy cảm? Vừa rồi có thứ gì
đang khóc à?
Mộc Chiêu cẩn thận tìm kiếm xung quanh, cũng không phát hiện gì kỳ quái.
"Đều là tại những tên kia, hại mình bị ảo giác!" Mộc Chiêu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Mình còn phải nhanh chóng vẽ xong tập tranh kia, như vậy thì mới có đủ tự
tin và không phải sợ hãi những thứ quỷ quái kia nữa! Hì hì hì... Mộc
Chiêu xoa tay cười nguy hiểm, đầy chờ mong vào tương lai.
Mộc Chiêu đang tràn đầy mong đợi, lặng lẽ lấy dụng cụ vẽ tranh ra khi Phó Du Thường trở về phòng nghỉ ngơi.
"U oe oe oe..." Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vô cùng chói tai trong màn đêm
tĩnh mịch, Mộc Chiêu đang cầm cọ vẽ cảm thấy có chút phiền.
Gia đình bên cạnh có em bé?
Không đúng, nhà các nàng là biệt thự độc lập, làm gì có hàng xóm nào?!
"Meo meo meo!" Hòn Than xù lông, phát ra tiếng kêu từ phòng khách, tiếng gừ
gừ đe dọa có nghĩa là có lẽ nó đang đối đầu với thứ gì đó.
Rèm cửa trong phòng Mộc Chiêu được kéo lên, nàng lập tức tắt ngọn đèn ngủ mình vẽ.
"Rầm rầm! Rầm rầm!" Có thứ gì đó không ngừng đập vào cửa sổ, tiếng khóc của
đứa trẻ sơ sinh dần dần trở nên thê lương, khiến người ta dựng tóc gáy,
hiệu ứng không kém gì tiếng móng tay cào lên bảng đen.
"Ầm!" Mặc dù bầu trời đêm quang đãng, lại đột nhiên có một tia sét giáng xuống.
Khoảnh khắc tia sét xẹt qua, toàn bộ bầu trời đêm như được chiếu sáng, rèm cửa phản chiếu ánh sáng từ tia sét, đương nhiên cũng phản chiếu những thứ
ẩn nấp bên ngoài cửa sổ.
Đó là một con quỷ nhỏ có thân hình nhỏ
nhắn, cái đầu to lớn, cùng với... Một con quỷ lớn lơ lửng bất động bên
cạnh, như đang đợi người bên trong mở rèm ra để cho đối phương một điều
ngạc nhiên.
Mộc Chiêu đứng bất động trong phòng, trên tay cầm tập tranh chưa hoàn thành.
Không biết có phải là bởi vì con quỷ bên ngoài sốt ruột hay không, nữ quỷ kia cũng bắt đầu đập cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Mộc Chiêu, Mộc Chiêu, ngươi đang ở bên trong đúng không? Ra đây đi, đừng trốn nữa, ngươi trốn không được đâu, Vương đang chờ ngươi, Quỷ Vương đang chờ ngươi a a a!"
Mộc
Chiêu mở tập tranh trong tay ra, bức tranh trên cùng hóa thành một bóng
đen lao ra ngoài cửa sổ, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết
đột ngột dừng lại, bên ngoài lại trở lại bình yên.
Mộc Chiêu lại
đưa tay đón lấy tờ giấy vẽ đang phấp phới rơi vào tay mình, con đại bàng trên đó dùng móng vuốt đè lấy một con quỷ mẹ, còn cái mỏ sắc như lưỡi
câu của nó thì đang ngậm đứa con.
Hô...
Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nàng tưởng sự việc đã kết thúc nhưng tiếng kêu than bên ngoài vẫn không ngừng.
"Hu hu..."
Đột nhiên bên ngoài có gió lớn, cửa sổ không ngừng rung chuyển, kính như
không thể chống đỡ và có thể vỡ bất cứ lúc nào, tiếng gió hú xen lẫn với một số tiếng hỗn loạn khác, những giọng nói khác mơ hồ không rõ nhưng
Mộc Chiêu có thể nghe thấy hai từ được lặp đi lặp lại nhiều lần trong
giọng nói của vật kia—— Mộc Chiêu.
Là lỗi của nàng, bây giờ nàng
lập tức đổi tên ngay, từ nay về sau tên của nàng sẽ không phải là Mộc
Chiêu nữa, xin hãy gọi nàng là Phó Du Chiêu, cảm ơn!
Bọn chúng... Không, chẳng lẽ Quỷ Vương xác định mình đang ở đây? Mộc Chiêu lo lắng.
Mộc Chiêu cầm tập tranh đang vẽ dở, nhẹ nhàng mở cửa, nàng đứng trên tầng
hai nhìn xuống tầng một, bây giờ Hòn Than đang xù lông thành một quả
bóng, nó cúi người hướng về phía cửa sổ, như thể sắp tấn công.
Mộc Chiêu chỉ liếc nhìn cửa sổ, toàn thân nổi da gà không thể khống chế.
Có vô số khuôn mặt được dán trên cửa sổ, có cái còn nguyên vẹn, có cái đã
mất đi ngũ quan, thậm chí còn có một đống thịt nát dán trên cửa sổ,
những cái đầu không mắt đang cố gắng thò đầu vào. Vốn dĩ nàng không mắc
chứng Trypophobia nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này chen chúc nhau,
nàng cảm thấy mình đang dần bị chứng Trypophobia.
Ma quỷ tụ tập ở đây ngày càng nhiều, mọi cửa sổ đều bị chúng chiếm giữ, nàng bay lên
mái nhà, chỉ thò một mắt ra quan sát tình hình bên ngoài, nhưng khi nhìn rõ khung cảnh hùng vĩ của hàng vạn quỷ ma bên ngoài, Mộc Chiêu, kẻ vừa
mới chuẩn bị dùng vũ khí mình vẽ đi trấn áp Quỷ Vương, đột nhiên cảm
thấy chột dạ.
Ma quỷ cùng quái vật đan xen thành một mạng lưới
dày đặc, bao phủ cả bầu trời, ánh trăng và sao hoàn toàn biến mất khỏi
nhân gian, tất cả ma quỷ đều kêu gào, hú thét, ngay cả sâm la địa phủ
còn không bằng nơi này.
Đây là lần đầu tiên Mộc Chiêu nhìn thấy một cảnh tượng hoành tránh như thế kể từ khi biến thành ma.
Nhưng những con quỷ bình thường tạo thành những đám mây này không đáng sợ,
điều thực sự khiến Mộc Chiêu run rẩy là gã đứng sau đám quỷ quái kia,
Mộc Chiêu không thể nhìn thấy nó nhưng có thể cảm nhận được nó đang ở
đây và nhìn chằm chằm vào biệt thự này.
Xét theo cảm giác nguy hiểm mà nó mang lại cho Mộc Chiêu, thứ này có lẽ còn đáng sợ hơn Quỷ Tướng Quân trước đó.
Mà làm ra chiến trận lớn như vậy là để tìm một mình nàng? Nếu nàng nói ra có lẽ ai cũng nghĩ là nàng đang khoác lác, cứu mạng!
Nhưng may mắn là mặc dù những thứ này đang nhảy múa điên cuồng ở bên ngoài
nhưng đến giờ chúng vẫn chưa vào nhà, nàng cũng không biết tại sao, mình phải làm sao bây giờ? Bị bao vây ở đây, nàng rơi vào tình thế tiến
thoái lưỡng nan.
"Meo!" Hòn Than này, nghé con mới sinh không sợ hổ vẫn đang đứng trong phòng khách giằng co với đám quỷ quái đó.
"Meo gừ..." Một tiếng kêu vốn không phải là tiếng mèo đột nhiên phát ra từ
cổ họng của Hòn Than, tiếng kêu này vừa vang lên, quỷ quái đang vặn vẹo
bên ngoài đột nhiên dừng lại.
Sau đó, đám quỷ quái đó không hẹn mà cùng lùi lại, ít nhất không còn con nào bám vào cửa sổ nữa.
"Cạch..." Cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Trong tầm mắt của Phó Du Thường, cô không thể nhìn thấy thế giới của quỷ
quái, nhiều nhất là cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít và tiếng ồn ào của vật nhỏ trong nhà.
Đêm hôm khuya khoắt mà Hòn Than kêu lớn như vậy, quả nhiên đã đánh thức Phó Du Thường.
"Hòn Than?" Phó Du Thường mặc đồ ngủ cúi người ôm mèo con vào lòng.
Hòn Than vẫn luôn rất ngoan kể từ khi đến nhà các nàng, nó sẽ không chạy
đến bên giường chủ nhân nhảy Disco vào lúc nửa đêm như một số con mèo
vẫn làm, hay là ngủ vào ban ngày rồi thức vào ban đêm. Nhưng hôm nay, bé con này lại gào thét như bị căng thẳng, Phó Du Thường nhìn về phía cửa
sổ nơi Hòn Than đang kêu gào thảm thiết.
Nơi đó có thứ gì đó dọa Hòn Than?
Phó Du Thường đi tới, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chẳng có gì cả, ngay cả cơn gió vừa thổi qua cũng đã dừng lại.
Chỉ có Mộc Chiêu nhìn thấy khoảnh khắc học tỷ mở cửa, gió bên ngoài ngừng
thổi, ma quỷ ngừng kêu, vạn vật kỳ quái cũng ngừng vặn vẹo.
Sau
đó, mỗi khi học tỷ tiến tới một bước, những thứ đó sẽ lùi lại hai bước,
khi cô đứng bên cửa sổ, một khoảng không gian rộng lớn bên ngoài đã được dọn sạch một cách có trật tự.
... Mộc Chiêu cảm thấy, từ nay về
sau có lẽ mình cũng nên ôm đùi học tỷ đi, vẽ tranh mệt đến hộc máu còn
không hiệu quả bằng việc học tỷ tiến lên vài bước.
Chỉ là không biết con quỷ tai to mặt lớn kia có bị uy hiếp hay không, đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
Lúc này, Mộc Chiêu không biết rằng gã phía trên im lặng là vì hai "người tốt bụng" đã giúp nàng cản rắc rối lại.
Hai bóng người đứng trên nóc nhà, người phụ nữ mặc áo gió cầm kiếm trên
tay, còn người đàn ông mặc đồ Đường cầm trên tay một đồng xu, đối đầu
với gã to lớn trên bầu trời trong cơn gió lạnh.
"Phiền nói với
Quỷ Vương một tiếng, người sống ở đây là khách hàng VIP của bọn ta, sau
này đừng đến quấy rầy cô ấy nữa. Chẳng phải con ma mà ngươi đang tìm
không có ở đây sao? Hơn nữa, Quỷ Vương vừa hứa với bọn ta là không duỗi
tay đến đây, mới có mấy ngày thôi mà đã bội ước rồi, đường đường là lời
Quỷ Vương nói mà còn không bằng cái rắm, như vậy chẳng phải không ổn lắm sao?" Người đàn ông cầm đồng xu nói chuyện, giọng điệu mang theo chút
âm dương quái khí.
"Vương thượng quyết định, thuộc hạ như ta chỉ
chịu trách nhiệm tuân lệnh." Phía sau đám quỷ, một con Quỷ La Sát thân
đen, tóc đỏ, mắt xanh cầm một con dao dài đi ra, thân hình con Quỷ La
Sát này gầy gò nhưng sức mạnh tỏa ra từ cơ thể nó thật đáng sợ.
"Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà cũng muốn ngăn cản uy thế của vạn quỷ?"
"Đương nhiên là không nhưng hai người bọn ta chỉ cần ngăn cản ngươi là được.
Quỷ La Sát, Quỷ Tướng Quân bị thương nặng chạy trốn trở về. Ngươi không
rút ra được bài học nào sao? Khách hàng VIP của bọn ta đang ở đây, ngươi thấy bọn chúng có ai dám tới gần không." Người đàn ông ngẩng đầu lên,
hất cằm ra hiệu cho Quỷ La Sát nhìn xem tình hình bên dưới.
Lấy
một trong những cửa sổ trong nhà làm trung tâm, xung quanh được tạo
thành một hình bán nguyệt, quỷ hồn xung quanh đều đang run rẩy, dù thế
nào đi nữa cũng không dám tiến lên một bước.
Cho dù Quỷ La Sát có ra lệnh cho chúng, những quỷ hồn đó cũng không dám cử động.
"Là cô ta làm Quỷ Tướng Quân bị thương? Không phải... Là Mộc Chiêu kia sao?" Quỷ La Sát lộ ra vẻ khó hiểu.
"Quên đi, mục đích bọn ta tới đây không phải là động tới khách hàng gì đó của các ngươi, mà là để tìm một con ma tên là Mộc Chiêu, ta cũng không có ý định đánh nhau với các ngươi."
"Lần nào các ngươi cũng nói như
vậy nhưng buổi sáng Quỷ Tướng Quân tấn công khách hàng của bọn ta, bọn
ta không thể tin tưởng ngươi được nữa, xin mời rời đi, nếu không..."
Người đàn ông mặc đồ Đường lùi lại một bước, đi đến phía sau người phụ
nữ, "Sư tỷ của ta sẽ không khách khí!"
Người phụ nữ nhắm mắt nghỉ ngơi từ lúc bắt đầu mở mắt ra: "Không phải cậu nói hai chúng ta giết
lung tung cạc cạc sao? Bây giờ chỉ có mình tôi lên thôi?"
"Đúng
vậy! Em phụ trách cạc cạc, chị phụ trách giết lung tung." Người đàn ông
mặc đồ Đường ghé vào tai sư tỷ, nói: "Phó Du Thường vừa đặt hàng rất
lớn, tiền đặt cọc còn chưa trả! Hãy nghĩ đến những đứa trẻ đáng yêu nhà
chị đi, gào khóc đòi ăn quá trời!"
"Tin tưởng sư đệ của chị đi,
giữ được vợ của Phó Du Thường, từ giờ trở đi, đám nhỏ đáng yêu nhà chị
nhất định sẽ được ăn sung mặc sướng, không cần phải sợ hãi khi đi theo
một bà chủ thiếu tiền như chị nữa!"