Phiên tòa kết thúc sau nhiều giờ, Hàn Uyển Đình cùng Nghiêm Trình rời khỏi
phiên tòa. Bà Thanh Nhàn bị kết tội, Hàn thị cũng đã trở về với chủ nhân của nó.
“Có muốn đi dạo một lát không?” Nghiêm Trình thấy cô cứ trầm ngâm liền lên tiếng hỏi.
“Không ạ. Em muốn về nhà.”
“Anh đưa em về nhà họ Nghiêm chơi với mẹ nhé?”
“Cũng được ạ.”
Có được sự đồng ý của Hàn Uyển Đình, Nghiêm Trình lái xe đưa cô về nhà họ
Nghiêm chơi. Cũng đã khá lâu rồi cả hai chưa về đây, một phần vì phiên
tòa vừa qua một phần vì mải chạy theo công việc nên cả hai rất ít có
thời gian để về đây.
Chiếc xe
rẽ vào bên trong khoảng sân rộng lớn, Hàn Uyển Đình xuống xe tung tăng
đi vào bên trong. Nhưng khi cô vừa bước chân vào phòng khách đã thấy Tuệ Nghi ngồi ở phòng khách, Hàn Uyển Đình thoáng dừng chân, cô đưa mắt
nhìn Tuệ Nghi.
Nghiêm Trình từ bên ngoài vào, anh thấy cô đứng im mà không chịu bước chân vào nhà. Anh đến bên cạnh cô, lên tiếng hỏi.
“Sao lại đứng đây? Vào nhà đi em.”
Nghiêm phu nhân từ phòng bếp lên, bà thấy cả Hàn Uyển Đình liền niềm nở, bà đến bênh cạnh cô, giọng ân cần.
“Uyển Đình, con sang lúc nào đấy? Vào nhà đi con.”
“Dạ, tụi con mới qua. Bác đang làm gì thế?”
“Bác đang làm bánh, hai đứa vào nhà đi, đứng ngoài này làm gì?”
“Dạ.”
Nghiêm Trình cầm tay cô đi vào bên trong, lúc này Nghiêm Trình mới biết sự
chững lại của Hàn Uyển Đình khi nãy là do sự xuất hiện của Tuệ Nghi.
Tuệ Nghi nhìn thấy Nghiêm Trình liền mừng rỡ, cô vội vàng tiến về phía anh, cất giọng gọi.
“Nghiêm Trình.”
Nghiêm Trình nhìn thấy cô ta có ý định cầm tay mình liền né về phía sau lưng Hàn Uyển Đình, anh nói nhỏ vào tai cô.
“Cứu anh.”
“Anh nghiêm túc cho em.” Hàn Uyển Đình đưa tay nhéo vào bên hông của anh.
Nghiêm Trình bị Hàn Uyển Đình chấn chỉnh liền nghiêm túc, anh cầm tay cô đi
vào bên trong mà không đáp lại lời của cô ta, vừa đi vừa hỏi Nghiêm phu
nhân.
“Mẹ làm bánh gì thế?”
Tuệ Nghi bị anh bơ, cánh tay đơ trên không trung, cô ta thấy Nghiêm Trình đi qua liền ngại ngùng bỏ tay xuống, hào hứng đáp.
“Bác Nghiêm có làm bánh anh thích đó, trông rất ngon. Em đã nghe nhiều về
tài làm bánh của bác, hôm nay mới có cơ hội thưởng thức.”
Nghiêm phu nhân biết con trai mình không thích Tuệ Nghi, với câu nói kia của
cô ta bà chỉ biết cười trừ mà không đáp lời. Bà quay sang Uyển Đình.
“Bác nghe nói hôm nay con ra tòa để giải quyết chuyện của Hàn gia, mọi chuyện như thế nào rồi con? Ổn cả chứ.”
“Dạ vâng ạ. Bà ta cũng đã trả giá đắt cho việc làm của mình rồi ạ.”
“Thế thì tốt.”
“Hai đứa đợi mẹ một lát nhé, bánh sắp làm xong rồi.”
“Ok mẫu hậu.”
Một nhà ba người cười nói vui vẻ khiến Tuệ Nghi cảm thấy lạc lõng trong căn nhà. Cô dường như không hề có cơ hội nào cất lời vào cuộc trò chuyện
của ba người họ.
Nghiêm Trình
cùng Hàn Uyển Đình ở dưới bếp phụ Nghiêm phu nhân làm bánh, cả hai nói
nói cười cười, mọi cử chỉ thân mật anh dành cho cô đều lọt vào tầm mắt
của Tuệ Nghi khiến cô ta càng ghen ghét, đố kỵ với Hàn Uyển Đình gấp
bội.
“Hai đứa lên tắm rửa đi,
xem kìa người toàn bột là bột. Để đó mẹ đem đi nướng nữa là được.”
Nghiêm phu nhân thấy người cả hai dính bột liền lên tiếng.
“Dạ vâng ạ.”
Nghiêm Trình đưa cô lên phòng của mình để cho cô đi tắm còn mình thì sang
phòng dành cho khách. Sau khi Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình rời khỏi
bếp, Tuệ Nghi liền lại gần, giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Con phụ bác nhé.”
“Không cần đâu, con ra phòng khách ngoài đi, kẻo lại dính bột khắp cả người nữa.”
“Dạ.” Tuệ Nghi ngượng ngùng trả lời, mặc dù trong lòng cô rất muốn được ở lại làm bánh cùng Nghiêm phu nhân để có thể ghi điểm trong lòng bà, nhưng
dưới sự thúc giục của bà Tuệ Nghi đành phải ra phòng khách ngồi đợi.
Nghiêm phu nhân là người từng trải, bà nhìn là biết Tuệ Nghi thích con trai bà nhưng chuyện tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, bà không thể ép con
trai mình lấy một người mà nó không yêu. Hơn hết, bà cũng rất ưng Hàn
Uyển Đình nên bà rất ủng hộ mối quan hệ của Nghiêm Trình và Hàn Uyển
Đình mặc cho mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần.
Thế là dưới sự thúc giục của Nghiêm phu nhân, Tuệ Nghi đành phải ra phòng
khách ngồi đợi. Cô nhìn thấy Nghiêm Trình từ trên lầu đi xuống liền một
lần nữa cất tiếng gọi anh.
“Nghiêm Trình.”
Thấy anh không hề có ý định trả lời mình, cô ta liền nói tiếp.
“Anh có thể nói chuyện với em một lát được không?”
“Cô muốn nói chuyện gì?” Nghiêm Trình đi lại ghế sofa, ung dung ngồi xuống.
“Anh có thể đừng lạnh nhạt với em như vậy được không?”
“Cô là mẹ tôi? Hay là người yêu tôi là bảo tôi phải thế này phải thế kia với cô?”
“Em... em không có ý đó.”
“Tốt nhất là cô đừng có suy nghĩ đó với tôi.”
“Anh không thể nể mặt mối quan hệ của hai nhà mà cho em một cơ hội được sao?” Tuệ Nghi vẫn cố chấp nói tiếp.
“Ngày hôm đó tôi không ra tay với cô và Trần thị đã là nể mặt mối quan hệ hai nhà lắm rồi. Nếu không cô nghĩ hôm nay mình có thể đứng đây nói với tôi những lời này?”
Nghiêm Trình nói xong liền đứng dậy định đi vào bếp lấy nước uống liền bị Tuệ Nghi gọi ngược.
“Nghiêm Trình.”
“Đừng cố thay đổi tôi. Một khi tôi đã không thích thì chính là không thích.
Tôi không có khái niệm mưa dầm thấm lâu. Ông đây chống thấm.” Nghiêm
Trình dứt khoát lên tiếng, cắt ngang mọi ý định của cô ta.