"Mày muốn tao thả ả ra?" Tần Hạ nhìn Lưu Mẫn một cách khó hiểu.
"Ai nói tao muốn mày thả người, kêu mày hạ xuống là để chiêm ngưỡng khuôn
mặt của con điếm ngu đần này thôi, bù xù như con điên vậy tao không thể
nhìn rõ mặt được.
"Ừm, chúng tôi cũng muốn biết mặt cô ta." Hắc Long nghe xong cũng có chút thắc mắc yêu cầu.
"Nếu cả Mẫn Mẫn và Long lão ngũ đều muốn vậy tôi đương nhiên phải chấp thuận rồi." Tần Hạ cười vui vẻ nói với đám người Ngũ Long xong liền chạy lại
bàn điều khiển được đặt ở mép tường kia gạt cần.
Cần điều vừa được gạt xuống, các dây xích sắt bắt đầu được nới lỏng ra, dần hạ xuống.
"Khoan đã, lau qua vũng nước dưới sàn đi, bẩn!"
"Ừ nhỉ, xin lỗi!" Tần Hạ nhếch mép cười, tay gạt lại cần lên rồi chạy ra
bên ngoài sai một tên đàn em vô vệ sinh sạch sẽ nền nhà. Xong xuôi, ả
quay lại bàn điều khiển hạ cần xuống. Người phụ nữ biến thái tuyệt nhiên không dễ dàng để Cửu Tình yên thân, ả chỉ để chân cô chạm đất, sau đó
tháo hai còng xích dưới chân tháo ra, còn hai còng trên tay thì co mạnh
lại.
"Ahhhhhh!!!" Cơn đau bất ngờ đến từ hai cánh tay khiến Cửu Tình bật tỉnh lại hét lớn.
"Ây zô, tỉnh rồi à?" Lưu Mẫn chậm rãi bước đến gần Cửu Tình, tay trái cô
mạnh bạo giật tóc cô nàng ra sau, tay nâng cầm nàng lên.
"Chắc cô đau lắm nhở?" Lưu Mẫn hỏi nhỏ, đầu hơi gật gù, mắt híp lại, khuôn mặt
mang điệu cười hãm, đôi môi nhếch nên chọc tức Cửu Tình.
"Con... điếm... ahhh."
Cửu Tình còn chưa kịp chửi hết câu thì từ phía sau lưng Tần Hạ giáng cho
một cước mạnh khiến cô nàng đau đớn hét toáng lên. Cơn đau từ toàn bộ cơ thể khiến cô gục ngã hoàn toàn, cả người buông thõng ra nhưng đôi tay
nhỏ bé vẫn còn bị còng xích kéo lại không buông.
Cửu Tình mặt
nhăn nhó, cố gắng nuốt từng giọt nước bọt xuống cho cổ họng bớt khô, yếu đuối mở đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn Lưu Mẫn.
"Khát hả? Được thôi!"
Lưu Mẫn biến thái hỏi Cửu Tình sau đó liền quay lại kêu Thẩm Đình đưa cho
chai nước lạnh từ từ vặn lắp chai ra vứt nó ra sau, bàn tay trắng trẻo
mềm mại giơ cao vả nhẹ vô khuôn mặt nhợt nhạt kia song liền bóp mạnh má, dốc cả chai nước lạnh ngắt vô họng của Cửu Tình.
Dốc hết một
chai nhưng vẫn không khiến Lưu Mẫn thỏa mãn, cô tiếp tục lệnh cho Thẩm
Đình mang thêm vài chai nước lạnh nữa, rồi tạt hết lên người của Cửu
Tình. Dòng nước lạnh mạnh bạo đập vào cơ thể mỏng manh yếu đuối đầy
thương tích kia. Từng giọt nước chảy qua khiến vết thương trên người cô
gái bắt đầu rỉ máu và trôi xuống. Trong phút chốc sàn hầm ngục đã ướt
đẫm và bốc mùi máu tanh.
"Muốn nữa không?" Lưu Mẫn cười biến thái trợn tròn mắt nhìn Cửu Tình rồi liếc mắt nhìn qua Tần Hạ, đôi tay cô
giơ cao lên áp chặt tai nàng một giây rồi bỏ ra búng hai cái.
Sau hiệu lệnh, cần điều khiển nước đột nhiên bị dập xuống rồi
phát nổ. Chỉ trong vài ba giây ngắn ngủi nước ở phía bên trên đầu đổ
xuống đã ngập cả căn phòng. Vụ nổ bất ngờ khiến tất cả những người có
mặt ở đó đều không kịp phản ứng.
Lưu Mẫn nhân lúc đám người này
trong cơn hoảng loạn, một tay nhanh chóng móc ra một ống thông khí nhét
vào miệng Cửu Tình, một tay cô bám chắc lấy sợi xích rồi dùng cây bút
đen vẽ vào nó. Chỉ với vài nét mực, xích sắt liền phát nổ nhẹ rồi bung
ra.
Thành công cứu Cửu Tình thoát khỏi còng sắt, Lưu Mẫn nhanh
chóng ném quả lựu đạn trong túi áo vào thẳng bức tường, ngay lập tức có
thêm vụ nổ nữa làm cho những người ở đó đều văng xa và đập vào tường,
chỉ duy nhất Lưu Mẫn còn đứng vững. Sở dĩ cô có thể đứng im ở trung tâm
căn ngục đó là nhờ lớp áo choàng chống sốc, Hắc Huyền cô đã nhanh chóng
vứt bỏ lớp áo vô dụng của Lưu Mẫn đi, sau đó choàng áo lên người Cửu
Tình ôm chặt.
Đợi nước ở biển tràn vô trong căn phòng, Hắc Huyền
liền kéo Cửu Tình ra ngoài, dùng ám mật của Ám Hội ra hiệu: "lập tức rời khỏi đây theo sự hướng dẫn của Hắc Diệu thông qua chiếc Airpods mà ban
nãy tôi lén nhét vô tai cô". Sau đó cô cởi hẳn áo choàng ra, mặc lên
người Cửu Tình rồi đẩy nàng bơi đi.
Sắp xếp cho đồng minh xong
xuôi Hắc Huyền liền bơi lại mở cửa hầm ngục cho nguyên căn hầm bị ngập
nước. Theo dòng xuôi, cô nhanh chóng bơi ra đến chỗ của vòng xoay, đập
lệnh quay lại bên phòng thí nghiệm.
Hoàng Long lúc này phát hiện
ra Lưu Mẫn kia là giả nhưng không kịp phản ứng, bây giờ cả bảy con người bao gồm cả Ngũ Long, Tần Cung chủ Tần Hạ và Thẩm Đình thuộc hạ thân cận nhất của Lưu Mẫn cũng bó tay chịu trói. Họ bị động đến mức sắp chết
ngạt trong nước. Cách duy nhất bây giờ là phải xuôi theo dòng nước này
bơi ra ngoài, phải sống sót đã thì mới có thể tóm cổ được Hắc Huyền!
Rẹt rẹt. Lồng kính nhỏ mở ra, trước mắt cô chính là căn hầm hướng Đông của
Tần Cung, phòng thí nghiệm kinh tởm của đám tiến sĩ bệnh hoạn! Cô hít
một hơi thật sâu sau đó liền rút khẩu súng của mình ra bắn vào cánh cửa.
Lạch cạnh...đoàng đoàng đoàng!
Hệ thống bảo mật của cánh cửa từ sớm đã bị cô làm nhiễu, khi được nghe tiếng bắn súng nó sẽ cho đó là mã lệnh và mở ra.
Đám tiến sĩ bệnh hoạn bên trong bị tiếng súng lớn cộng thêm sự bất ngờ mở
ra của cánh cửa làm sợ hãi tột độ, họ chui thẳng xuống dưới gầm bàn thí
nghiệm, ôm đầu run rẩy như những con chó mèo hoang sợ người.
Hắc
Huyền sải bước đi đến đó, ném nhanh mấy quả bom khói gây mê vô trong căn phòng rồi đeo mặt nạ lại. Đợi bọn họ ngất hết cô bắt đầu kéo hết họ lại một góc, lấy khăn trải bàn buộc chặt lại rồi bắt đầu tìm kiếm dữ liệu.
Từ trong lớp áo mỏng manh, Hắc Huyền rút ra một túi zip nhỏ, cô trút hết
tất cả dung dịch cùng ít nước ngâm của mỗi ống trụ ra cho vào từng lọ
riêng biệt, kí hiệu cẩn thận rồi để vô trong zip lại.
Thu thập
đầy đủ thứ cần thiết cô liền đi đập bể từng ống trụ, lấy khăn trải bàn
buộc họ với nhau cẩn thận choàng thêm cho họ một lớp khăn nữa. Xong cô
tiếp tục lôi ra một quả lựu đạn khác ném nó vô tường. Vụ nổ nhỏ khiến
bức tường vỡ ra, một lần nữa lại khiến nước chảy ngập đầy căn phòng, Hắc Huyền hít một hơi thật sâu, lại gần ống trụ kéo tất cả những cô gái xấu số kia ra bên ngoài cùng với túi zip, thả tất cả cho nó trôi theo chỉ
định được cài sẵn.
Đợi túi zip và mọi người an toàn rời khỏi nơi
dơ bẩn này, Hắc Huyền bơi trở lại chỗ đám tiến sĩ kia, trừng ánh mắt hận thù khôn tả, tay rút cây bút của mình ra tháo mực, rải đều lên người
chúng rồi bơi nhanh ra khỏi đó đóng cửa lại.
Từng giọt mực đen
ngòm không tan cứ rơi xuống như chiếc lá khô đậu lại trên người của từng vị tiến sĩ khoa học kia theo tính toán mà phát nổ. Vụ nổ do mực bom gây mặc dù không lớn nhưng đối với da thịt thì chỉ với liều lượng nhỏ thôi
cũng đủ tanh bành!
Hoàn thành xong việc, Hắc Huyền bình tĩnh rời khỏi nơi quỷ quái đó, tiếp tục thực hiện mục tiêu cuối cùng. Ám sát Tần Hạ!