Quý Ngư chờ mấy người kia rời đi hết mới mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen nhánh, thiết bị trên cổ tay lấp lóe.
Căn phòng rất lớn, thiết bị nào đó phát ra ánh sáng xanh lục mỏng manh cách đó không xa nên cũng không hẳn là hoàn toàn không nhìn thấy, trên mặt
đất đặt rất nhiều ống thô to, hỗn độn phô này trên mặt đất.
Quý Ngư lấy Kính Nhìn Trong Đêm cất trong ba lô ra, cẩn thận né những cái ống, hướng đến chỗ phát ra ánh sáng.
Tiếng nổ vừa nãy chỉ sợ không phải ngoài ý muốn, nếu không sao lại trùng hợp
ngay lúc cậu làm kiểm tra, bên kia có chuyện, không biết là do Sở Ưng
hay Đào Viên làm.
Quý Ngư tiếp cận ánh sáng xanh lục, càng cảm thấy nơi này có hơi quen thuộc.
Đột nhiên cậu dừng bước, tuy phòng tối đen như mực, nhưng nơi này chẳng
phải giống hệt cảnh tượng căn phòng cậu tiến vào trong mơ sao.
Giấc mơ kia…… Quý Ngư cưỡng bách bản thân không suy nghĩ đến, tiếp tục cất bước, cậu muốn nhìn rõ mới có thể xác định.
Thẳng đến khi đứng trước ống pha lê hình trụ hình khổng lồ, cậu mới tin giấc mơ kia là thật.
Thiết bị dưới đáy trụ pha lê tự phát sáng, ở trong mơ cậu hiểu lầm cho rằng
bên trong là chất lỏng màu xanh lục, ánh sáng xanh chiếu rõ mọi thứ:
Quái vật giống y đúc trong mơ.
Chẳng qua lần này Quý Ngư được nhìn cận cảnh, không biết nó chết hay đang ngủ say.
Cậu biết lí do mấy bác sĩ, hoặc phải gọi là nghiên cứu viên kia, đeo máy đo nhịp tim trên tay mình rồi.
Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này đều bị kinh hoảng dẫn đến cảm xúc dao động quá lớn thiết bị sẽ phát ra cảnh báo.
Nhưng đối với Quý Ngư lại chẳng có tác dụng gì, một là cậu đã nghe được lời
mấy người kia nói, trong lòng bảo trì bình tĩnh, hai là cảnh tượng này
cậu đã từng mơ thấy, cảm xúc hoàn toàn không dao động.
Có điều
quái vật này lớn thật, một mình cậu đánh không lại, quả nhiên vẫn nên
tham gia nhiều phó bản kiếm thêm đạo cụ mang tính công kích.
Quý Ngư không phát hiện bản thân đã có khuynh hướng trở thành “Cuồng mê phó bản.”
Dạo quanh quái vật một vòng, Quý Ngư không phát hiện thêm manh mối khác,
chuẩn bị nhìn xem nơi khác trong phòng, cậu phải nắm chắt thời gian.
Quý Ngư phát hiện một ngăn tủ nhỏ, thời điểm tới gần ngăn tủ quanh thân bao phủ một trận khí lạnh, cậu cẩn thận mở ra, bên trong là một cái chân bị đóng băng.
Chân sưng to biến dạng, hoàn toàn không giống chân
của một người bình thường. Nếu nghiên cứu viên muốn bộ phận biến dị của
bệnh nhân, vậy thì cái chân này tám phần là của Lưu Binh.
Quý Ngư đóng ngăn tủ lại, tiếp tục dạo quanh phòng thí nghiệm, máu của cậu bị
đặt trong một cái máy, chưa bắt đầu kiểm nghiệm đã cúp điện, cậu suy
đoán có lẽ là đo lường mức độ biến dị, chờ đạt tới tiêu chuẩn sẽ cắt bộ
phận ấy ra.
Bất chợt Quý Ngư nghe thấy bên ngoài truyền đến âm
thanh, có vẻ nghiên cứu viên đã trở lại, cậu cất Kính Nhìn Trong Đêm,
trở về trên giường bệnh nằm bất động.
Sau khi nghiên cứu viên trở về, đầu tiên là nhìn trạng thái của cậu, sau đó bắt đầu oán giận: “May
mắn chúng ta có máy phát điện dự phòng, không biết là ai đặt thiết bị
thất bại ở đấy, cách gần nguồn điện nổ là đúng rồi.”
“Loại trừ đám nhân viên bên ngoài, biết chuyện này chỉ có nghiên cứu viên chúng ta, những người khác không lên được tầng 5.”
“Haiz, hy vọng viện trưởng trở về nhanh nhanh, sửa nguồn điện lại.”
Lúc này trước mắt Quý Ngư sáng ngời, xem ra máy phát điện dự phòng có tác dụng.
“Có điện rồi, chúng ta nhanh tay kiểm tra cho xong bệnh nhân này thôi, hôm
nay đã tốn rất nhiều thời gian, nếu là bình thường sẽ không lề mề như
vậy.”
“Chủ yếu là thiết bị này quá cồng kềnh, không có phương
tiện kéo tới kéo lui, chỉ có thể đẩy người bệnh lên đây. Ôi chao, dựa
theo phân tích liều lượng mức độ biến dị không đủ, đừng nói cậu ta không uống thuốc nhé.”
“Giải thích một cách miễn cưỡng thì có lẽ do tố chất thân thể của gã tốt, hơn nữa trái tim luôn rất đặc biệt mà. Đám
bệnh nhân làm gì có lá gan dám không uống thuốc, ký hiệp nghị cả rồi,
hơn nữa hộ lí lúc nào cũng nhìn chằm chằm.”
“Hoàn tất, đẩy nó về được rồi.”
Người nọ vừa dứt câu, Quý Ngư đã bị vài người đẩy vào thang máy, thời điểm
thang máy ngừng, cậu nghe được một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Việc còn lại giao cho ta đi, các người vất vả rồi.” Số 9 đứng bên cạnh thang máy tầng 2, mỉm cười nói.
Mấy nghiên cứu viên hai mặt nhìn nhau, nếu đã đến nơi này, có người giúp bọn hắn đẩy người đến phòng
bệnh đương nhiên càng bớt việc.
Bởi vậy mấy người khách khí mà giao Quý Ngư cho số 9, thân phận số 9 cũng
không phải thứ bọn hắn có thể trêu chọc, không hiểu đầu hắn bị hâm hay
gì mà lại tới đây hộ lí.
“Cá Nhỏ, về phòng thôi nào.” Số 9 kề vào tai cậu nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phà lên vành tai khiến cả người cậu ớn lạnh.