Nhã Tịnh vừa bước ra, bên ngoài đường ngập tràn cánh hoa tươi, mùi hoa
thươm thoang thoảng, tiếng mọi người reo hò chúc phúc, tiếng chim ca líu lo. Dạ Nguyệt Tu Kiệt mặc bộ hỉ phục, cùng mãi tóc bạc kia chỉ tôn lên
thêm vẻ đẹp ma mị của hắn. Nhưng khi nàng đặt tay vào tay hắn, nàng biết hắn lo lắng tới phát run.
- Đừng lo lắng.
- Ta, ta không lo lắng. Nàng yên tâm.
Miệng nói vậy nhưng vừa nói xong thì hắn lại vấp phải gạch suýt ngã làm nàng
không thể không bật cười. Nhưng may mắn, đều là người học võ cả nên hắn
sẽ không bị ngã, chỉ là thấy bộ dạng luống cuoongc của hắn thật đáng
yêu.
- Ngốc tử.
Nàng thầm nói, tai Dạ Nguyệt Tu Kiệt đỏ bừng, hắn nghe được nàng nói.
Trên kiệu hoa, nàng thầm mong lần này đừng có thêm bất cứ chuyện gì xảy ra
cả. Ít nhất cũng hãy để đêm nay trôi qua bình an. Cầu cho nàng cuối cùng cũng có một nơi dừng chân, một mái ấm riêng cho bản thân. Đưa đôi tay
đầy vết chai sạn của mình lên, nhìn qua lớp khăn đỏ. Hôm nay nàng không
mang theo kiếm hay đoản đao trong người nàng có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang ở bên ngoài kia. Nàng hạ tay xuống, trong
lòng an tâm tới khó tả.
Lang Minh Triết đứng bên ngoài, nhìn nàng mặc giá y. Lần thứ mấy rồi nhỉ? Nhưng lần này hắn vĩnh viễn mất đi nàng rồi, vốn là do hắn khi trước không thể thẳng thắn với nàng, vốn dĩ là
hắn ép buộc nàng rời xa., vốn dĩ… là hắn sai. Đâu thể làm lại, cũng chỉ
có thể ôm hối hận vào làng, nhìn theo bóng lưng nàng, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.
Lang Minh Triết ta, vốn dĩ từng xưng bá một
phương, vốn chưa từng để ai vào mắt, vốn dĩ coi mọi người chỉ là những
quân cờ, mọi người đều phải phục tùng ta. Chính là nàng, xông vào thế
giới ấy, để ta đêm đêm thắp đèn chờ cố nhân. Để ta quen với sự hạnh
phúc, để ta quen với ồn ào, để ta quen với việc rung động, quen với việc để tâm rồi rời đi. Vốn dĩ ta từng nghĩ, chỉ cần nàng hạnh phúc đã đủ,
nào ngờ đâu tất cả chỉ là giả dối. Ta muốn nàng hạnh phúc, nhưng ta muốn là người làm nàng hạnh phúc. Cuối cùng, cũng chỉ có thể bất lực nhìn
nàng hạnh phúc bên người khác, thêm một lần.
Nhìn qua Tư Đồ Kha
Luân cũng không hơn, hắn đã được nàng hai lần cứu mạng, nhưng hắn lại
phản bội nàng, hắn vốn không có tư cách ở bên nàng nhất. Chỉ là…
- Nếu như ta muốn nói yêu nàng thêm lần nữa, liệu nàng có tin không?
Lời nói theo gió bay, bay về phía hư không. Vốn chẳng thể rồi, pháo nổ tưng bừng, người người vui vẻ cười hạnh phúc. Đều chuccs phúc cho hai người
họ, trong ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ khó dứt. Chỉ có hai người ôm nỗi
đau tê tâm liệt phế mà âm thầm đi theo, qua từng con đường, qua từng con hẻm, qua từng góc phố. Những kỷ niệm như lần nữa sống lại trong họ.
Nhưng, sau tất cả cũng chỉ là ký ức.
Không ai nói thêm lời nào,
cuối cùng cũng tới mái nhà kia. Tiệc rượu xa hoa được bày từ trong ra
ngoài, những thủ tục bước qua đóng lửa hay đạp vỡ ngói cũng không có.
Tân lang giúp tân nương xuống kiệu, từ đó chưa từng buông tay. Dắt nàng
vào cùng bái đường, phụ mẫu hai bên chân thành chúc phúc cho hai người.
Nhìn tới ngôi nhà mà nam nhân kia từng chút chăm sóc, ngôi nhà mà nam nhân
kia dành riêng cho nàng. Dạ Nguyệt Tu Kueetj và Lang Minh Triết không
muốn bước thêm.
Nhã Tịnh cảm nhận được hai ánh mắt kỳ quái luôn
dõi theo nàng, nhưng nàng không còn chút rung động nào, không còn tiếc
nuối, cũng không oán hận. Có lẽ nàng từng hận hai người họ, nhưng chợt
giờ đây trái tim nàng bình lặng tới lạ. Giờ đây trong tâm trí và ánh mắt nàng chỉ muốn nhìn tới một nam nhân, biết rằng nàng muốn làm việc lớn,
hắn cũng chưa từng cản nàng, chỉ âm thầm cho người bảo vệ nàng. Nam nhân hiểu rõ nàng yêu, ghét điều gì, nam nhân từng chút một tiến vào thế
giới của nàng, tuy trễ mất rất nhiều năm. Nhưng từ giờ trở đi, nàng chỉ
muốn yêu hắn.
Lời bà mối lại vang lên.
- Nhất bái thiên địa.
- Nhị bái cao đường.
- Phu thê giao bái.
Sau khi làm lễ xong, nàng được đưa vào phòng tân hôn chờ tân lang. Mọi
người sau đó đều rời đi để nhập tiệc, nghe tiếng khí lực bên ngoài, nàng nhẹ nhàng nói.
- Rượu ở bên ngoài mời người uống, cố nhân đã bước chớ quay đầu. Rượu ủ ấm rồi cũng lạnh, say đắm ngày đó, hãy để quên.
Qua một cánh cửa, Lang Minh Triết khẽ cười.
- Ta chỉ muốn tới chúc nàng hạnh phúc mà thôi. Sẽ không níu kéo nàng, ta
sẽ đối diện với sự thật mà từ bỏ nàng. Nhưng mà, ta thật muốn nhìn nàng
thêm một lần trong bộ hỉ phục đó.
Hắn vẫn luôn giữ một bộ hỉ
phục, do chính tay hắn thuê người giỏi nhất về hỉ phục dạy hắn. Tự tay
thêu từng nét, tự tay điểm từng hạt ngọc. Trong mơ, biết bao lần hắn mơ
nàng mặc bộ hỉ phục đó, lần nữa gả cho hắn. Đáng tiếc, cuối cùng cũng
chỉ có thể ngắm nàng trong mộng.
Trong phòng nhẹ vang tiếng trả lời.
- Bên ngoài là bàn khách, khách nhân nên ở tại đó.
Lang Minh Triết khẽ cười, đem bình rượu hoa đào nàng ủ cuối cùng bao năm hắn không nỡ uỗng, cuối cùng vẫn uống.
Rượu vốn nhẹ, nhưng lòng người lại muốn say.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng ở trong góc khẽ mỉm cười, thật sự hắn cảm thấy phu
nhân nhà mình thật soái quá đi. Nghe giọng nàng lạnh lùng từ chối kẻ
khác cũng khiến hắn vui sướng không thôi.
- Phu nhân a, phu nhân xinh đẹp của ta.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhịn không được, vừa nhảy chân sáo, vừa chạy tới phòng tân hôn, mặt mày rạng rỡ.