Mùa đông ở đây không giống mùa đông. Vân Khê đã chế tạo một số nông cụ tiện dụng trong hang động.
Vật đầu tiên được làm ra là một chiếc liềm đá có răng cưa, được nghiền
thành những dải đá bong tróc, có răng cưa dày đặc được đóng ở mép, dùng
một thanh gỗ làm tay cầm để gặt lúa.
Sau bao vất vả, Vân Khê cầm nó lên, tự cười: Hạt thóc còn chưa gieo xong mà đã làm dụng cụ gặt lúa trước rồi.
Ban đầu cô định làm đĩa mài đá và thanh than chì để bóc hạt, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn muốn làm xương đào đất.
Giống như một cái xẻng, một cái xẻng xương được làm từ bả vai của một con
vật, phía dưới được dũa phẳng, ở giữa khoét một rãnh, trên rãnh đục hai
lỗ để giữ gậy.
Trong sách giáo khoa hiện đại không có nhiều kiến
thức về trồng trọt, may mắn thay, Vân Khê đã sống ở nông thôn hơn mười năm, nên nhớ được rất nhiều. Hằng năm cô đều phải phụ giúp việc đồng
áng trong mùa trồng trọt bận rộn, đã tích lũy được rất nhiều kinh
nghiệm.
Về kiến thức về trồng trọt trong sách giáo khoa hiện đại, cô chỉ nhớ một từ được viết trong sách lịch sử là làm nương rẫy.
Phương thức sản xuất nông nghiệp nguyên thủy nhất——Rìu đá chặt cây rừng trên
mặt đất, đốt lửa đốt cỏ dại trên mặt đất, cỏ rừng biến thành tro và trở
thành loại phân bón thô sơ nhất, lúc này hạt giống được gieo, để cho mọc lên tự do, thu hoạch vào mùa thu.
Đương nhiên, Vân Khê sẽ không
sử dụng phương pháp trồng lúa nguyên thủy như vậy, nhưng đốt cỏ dại là
phương pháp cô thường sử dụng khi khai hoang đất nông nghiệp.
Cô
khoanh tròn một mảnh đất ven hồ trong hẻm núi, đốt lửa để loại bỏ cỏ
dại, sau đó dùng lưỡi xương đào đất lên, rồi đào một con mương nhỏ để
dẫn nước từ hồ vào tưới ruộng, cánh đồng phải ngâm nước hàng chục ngày.
Ruộng canh tác lần này chỉ có chín mét vuông, cô có thể tự đào xới. Nếu có
nhiều mẫu đất nông nghiệp ở nông thôn, vào mùa cày xuân, có thể thấy một con trâu hoặc bò vẫy đuôi, theo sau là một người đang cày tới cày lui
trên đồng.
Nói chung, ở giai đoạn ngâm ruộng này, có thể bón phân để tăng độ phì cho đất, Vân Khê nghĩ rằng phân bón trong tay không
nhiều nên chỉ rắc một ít tro thực vật lên trên.
Làm việc vất vả mấy ngày, cô cảm thấy người toàn mùi bùn, buổi tối ra sông tắm, kỳ cọ rất mạnh.
Thương Nguyệt bơi xung quanh cô, thỉnh thoảng dùng đuôi vỗ nhẹ vào lưng cô,
dùng vây đuôi lạnh lẽo vuốt ve bắp chân cô, như đang cù lét cô.
Cô hất nước vào mặt Thương Nguyệt, Thương Nguyệt dùng đuôi vỗ nhẹ vào nước sông, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
Gần đây cô bận cày ruộng, Thương Nguyệt mời cô đi săn cùng nhưng cô từ
chối. Cô gần như không còn tốn sức săn bắn nữa mà tập trung vào việc
trồng trọt, suốt ngày suy nghĩ xem cây nào có thể trồng được, cây nào
không trồng được.
Khi cô đi khai hoang trong hẻm núi, Thương
Nguyệt sẽ cùng cô lật đất, nhưng sự chú ý của nàng thường bị phân tán
bởi giun đất và bò sát trong đất. Khi hoa nở, có những đàn bướm đủ màu
sắc bay lượn, nàng đưa mắt nhìn quanh, bỗng một con trong số đó lao tới, nàng vội bắt lấy nó trong tay.
Vân Khê đang định bảo nàng đừng
đùa chết con bướm, lại thấy nàng cẩn thận ôm nó lại, lặng lẽ để lộ một
khe hở trong lòng bàn tay cho Vân Khê xem.
Nàng sẽ chia sẻ tất cả những điều đẹp đẽ trên đời này với Vân Khê.
Vân Khê từng lo lắng Thương Nguyệt sẽ nhét côn trùng bắt được trên đồng vào miệng rồi ăn trước mặt mình, vì thế đặc biệt cảnh báo: "Sau này đồ chưa nấu chín không được ăn đâu đấy. Đừng chơi với giun đất và sâu bọ dưới
đất, nếu nhìn thấy cứ vứt chúng đi. "
Thương Nguyệt cho rằng Vân Khê ghét những con bọ xấu xí nên mỗi lần đào lên sẽ ném chúng xuống hồ để Vân Khê không nhìn thấy.
Khi đi săn, nàng sẽ cố gắng hết sức để bắt những món ăn yêu thích của Vân
Khê, chẳng hạn như gà lôi và lợn rừng... Có lần, nàng còn kéo một nửa
con bò rừng do động vật khác ăn còn sót lại về.
Vân Khê vui vẻ
cắt một miếng thịt lớn, dùng dao đá cắt thành từng lát mỏng nhất có thể, một nửa dùng để nấu canh, nửa còn lại dùng để nướng ăn, còn dùng kèm
với các loại gia vị khác nhau có trên đất liền, cay, ngọt, chua, mặn, ăn kèm với thịt bò.
Thương Nguyệt không thể tiếp nhận loại gia vị
kỳ dị của cô, nên cô đã pha cho Thương Nguyệt một món ngọt, để Thương
Nguyệt chấm ăn kèm.
Đang ăn, Vân Khê nhớ đến năm ngoái, cô từng chỉ vào đàn trâu rừng, muốn chế tạo một loại vũ khí ném.
Bây giờ cô đã gác kế hoạch sáng nay sang một bên, chỉ muốn trồng lúa càng sớm càng tốt.
Thịt bò là thức ăn mà con người thích chứ không phải nàng tiên cá nên Thương Nguyệt và những người khác rất hiếm khi săn đàn trâu, nhưng một số con
sói rừng sẽ săn chúng.
Thỉnh thoảng Vân Khê sẽ nhặt một ít xương
bò rừng còn sót lại của bầy sói trong bãi cỏ, nhìn có vẻ khá tươi, cô sẽ nhặt chúng lên, rửa sạch và nấu canh xương, cho dù không nấu được súp,
cô cũng sẽ lấy một ít xương nhỏ, sau khi mài còn có thể dùng làm kim.
Thời tiết ở đây rất oi bức và nóng nực, Vân Khê không thể mặc quần áo quá
dày, tiên cá cũng không cần mặc quần áo. Ban đầu, Thương Nguyệt muốn bắt chước bộ tộc, cởi trần, nhưng Vân Khê nói rằng rất dễ bị cháy nắng, nên đã quấn quanh người nàng bằng chiếc khăn da hươu không lông.
Vân Khê đặt tất cả những bộ lông thú dày đó dưới tấm thảm rơm, dùng nó làm
nệm. Giường của họ là mềm nhất trong hang, nằm thoải mái nhất, khi Vân
Khê không có chuyện gì làm, cô thích ôm Thương Nguyệt nằm trên giường
mềm mại, cùng nhau trò chuyện.
*
Cuối tháng 3, khi gieo lúa lần đầu tiên, Vân Khê không dám sử dụng hết hạt giống và chỉ dùng một nửa để làm thí nghiệm.
Trước khi lúa trở thành cây con, phải trải qua quá trình nảy mầm.
Cô bắt được một nửa số lúa hoang, phơi nắng hai ngày, ngâm trong nước rồi
vớt ra bỏ vào xẻng, phủ một miếng da thú lên trên. Sau khi mầm kê xuất
hiện trong xẻng, phải phủ một ít rễ cỏ khô để giữ ấm, khi mầm kê lớn
khoảng 1cm thì đem ra ruộng gieo.
Cô làm một con bù nhìn đặt ở
ruộng lúa để ban đêm không cho chim mổ phá hoa màu, khi trời vừa sáng,
cô chạy ra rìa ruộng canh giữ mảnh ruộng nhỏ chờ cây con mọc lên.
Trong thời gian này, cô chặt nhiều cành cây, trồng xung quanh ruộng để bao
quanh ruộng, xung quanh hàng rào còn quấn một số gai để đề phòng các
loài động vật khác đột nhập ăn mất mấy chục cây con.
Cô trồng một mảnh đất trồng rau trên bãi cỏ ngay cửa hang để trồng hoa hướng dương.
Bờ sông hầu như quanh năm đầy trái mọng nên cô cũng không buồn cấy trái cây nữa.
Vân Khê muốn nuôi thêm một ít gà lôi, nhưng những con gà lôi đó đều có thể
bay lên cành, hiện tại ăn toàn là sâu bọ, Vân Khê không có sức đi bắt
sâu bọ cho chúng.
Cô nhớ gà có thể ăn cơm và trấu nên dự định
nuôi gà lôi thuần hóa, trong đó có lợn và các vật nuôi khác, sau khi
trồng lúa sẽ thừa thóc và cám. Trước đây, cơm lợn được làm từ thức ăn
thừa ở nông thôn, chuồng lợn hàng ngày phải mở cửa, lợn thường xuyên
chạy loanh quanh trong sân hoặc gần nhà, chỉ có như vậy thịt lợn mới săn chắc và ngon. Chiều tối, khi người lớn đi rẫy về, trong làng đầy rẫy
người lùa gà, vịt, lợn về chuồng.
Buổi tối trong hang động là lúc các nàng tiên cá ra ngoài săn mồi.
Vào buổi tối, cái nóng tản đi rất nhiều, họ hoặc đi săn cùng bạn đời, vào
rừng một mình hoặc đi thành từng nhóm để bắt một con cá lớn dưới biển.
Ở đây có rất nhiều thức ăn, trước khi trời tối, chúng sẽ lao về hang theo từng tốp năm tốp ba, trên tay còn mang theo con mồi.
Để giữ hang sạch sẽ, ngăn nắp, chúng ít chế biến thức ăn trong hang mà
thường xuống sông lột da, vặt lông, mổ thịt rồi bơi ngược dòng để rửa
sạch bụi bẩn bám trên cơ thể.
Họ cũng sẽ bắt chước hành vi phơi chiếu rơm của Vân Khê, cứ vài ngày lại lấy những tấm thảm rơm ra khỏi hang và phơi nắng.
Khi nàng tiên cá mới sinh ra học cách săn mồi, bố mẹ sẽ đưa nó ra ngoài
hàng ngày, dạy nó kỹ năng săn mồi, nhưng nó không có con cá nào khác
cùng tuổi để chơi cùng, khi lớn lên lớn như Vân Khê, nó coi Vân Khê là
bạn bè của mình, thường đi theo Vân Khê, muốn chơi đùa, săn thú cùng Vân Khê.
Nhưng mỗi ngày Vân Khê đều quanh quẩn ở ba phần tư mẫu đất
đó, không bao giờ đi săn, cũng không bao giờ mọc đuôi hay vảy, nó dần
nhận ra Vân Khê khác với nó, thậm chí còn không mạnh bằng nó nên không
còn đi lanh quanh theo Vân Khê nữa.
Một ngày nọ, Vân Khê phát hiện khi đi săn, bố mẹ sẽ dạy nó cách ném đá và sử dụng giáo gỗ.
Họ đã truyền lại tất cả những kỹ năng do Vân Khê dạy cho các thế hệ tương lai!
Vân Khê cầm lòng chẳng đặng mỉm cười, quay đầu hôn Thương Nguyệt bên cạnh,
vui vẻ nói: "Ôi, chị đã chứng kiến và tham gia vào một chút lịch sử rồi
này."
Thương Nguyệt không hiểu cô đang nói gì, chỉ liếm liếm môi, hôn lại cô.
*
Khi cây con trên ruộng phát triển được khoảng 3 đến 5 inch, có thể tìm ngày nắng đẹp, bắt đầu cấy cây con.
Với số lượng cây giống ít như vậy, chỉ cần không đến nửa ngày là có thể
trồng được, Vân Khê vuốt ve những cây con còn xanh, hy vọng vài tháng
nữa chúng sẽ nở hoa và kết trái căng mọng.
Tất nhiên, chất lượng
của những loại lúa hoang này chắc chắn không thể tốt bằng loại lúa được
thuần hóa nhân tạo hàng nghìn năm ở thế giới loài người.
Nếu lứa
lúa này trồng thành công, cô có thể trồng lứa khác vào nửa cuối năm, với khí hậu và môi trường ở đây, sau khi trồng thành thạo, cô thậm chí có
thể trồng được ba vụ một năm.
Khi có đủ gạo, cô có thể chọn những hạt gạo to và tròn trịa làm hạt giống, như vậy mới có xác suất nhất
định cho ra những bông lúa tròn trịa. Nhưng đó chỉ là khả năng thôi, có
thể dưa cong, táo tàu chẻ sẽ mọc lên.
Vân Khê vẫn đến đây mỗi
ngày để kiểm tra sự phát triển của những cây con này, vào mùa hè, cô lo
ruộng lúa sẽ khô hạn, còn những ngày mưa, cô lại lo những cây con sẽ bị
chết đuối, so với nỗi lo lắng chờ đợi thì công việc trồng trọt, ươm
giống, cấy mạ trước đây dường như không có gì đáng nói.
Vài ngày sau, tảo xanh mọc lên khắp ruộng.
Vân Khê cúi người nhặt một nắm lên, quan sát trong tay, khi còn nhỏ, cô
thường xuyên nhìn thấy loại tảo xanh này trên đồng, có người sẽ ném một
nắm cá bột xuống ruộng, khi lúa thu hoạch xong, cá hoa gạo sẽ lớn lên.
Đây là lần đầu tiên cô trồng lúa ở thế giới này. Vân Khê cũng không dám ném cá vào trong, sợ cá ăn mấy cây con của mình.
Sau khi gieo hạt xong, Vân Khê không dám để Thương Nguyệt ra đồng, sợ
Thương Nguyệt vô tình vung đuôi qua, đè bẹp cây con của mình.
Vì
vậy, Thương Nguyệt, người hàng ngày cùng Vân Khê đến hẻm núi để canh giữ ruộng lúa, chỉ có thể vung chiếc đuôi lớn của mình, bơi lội trong hồ
nước gần đó. Nàng muốn sờ cây con, bẻ một miếng cho vào miệng nếm thử
mùi vị như thế nào, Vân Khê lớn tiếng ngăn cản nàng: "Cái này không được ăn, sao lại ăn hết như vậy hả!"
Nàng a a, vùi mình trong hồ, nửa ngày cũng chưa xuất hiện. Vân Khê gọi nàng, nàng cũng không phản ứng.
Vân Khê buồn bực bẻ gãy một mảnh hạt giống nhỏ, ngồi xổm bên hồ, vỗ nhẹ mặt nước, gọi nàng ra, đưa mảnh hạt nhỏ đó vào miệng nàng, nàng mới không
dỗi nữa.
Vài ngày sau, trong ruộng lúa xuất hiện một số côn trùng nhỏ, Vân Khê cho rằng mùi của Thương Nguyệt có thể xua đuổi côn trùng
nên đã kéo Thương Nguyệt ra đồng, ngâm đuôi trong ruộng để mùi của nàng
xua đuổi côn trùng trên cánh đồng.
Đuôi của Thương Nguyệt dính đầy bùn, a a a a mấy lần để phản đối.
Vân Khê nhận thấy sự không hài lòng của nàng, sau vài tiếng thở dài, cô
quay lại hang động, nhặt những chiếc vảy mà các nàng tiên cá khác rơi
ra, ném chúng vào ruộng lúa để xem liệu chúng có thể đạt được hiệu quả
phân tán tương tự hay không.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trong khi ăn, tôi muốn viết một câu chuyện bên lề dưới góc nhìn của nàng tiên cá, trong đó Vân Khê đầu tóc bạc phơ, ra vào cửa hang trồng rau trong
bộ dáng còng lưng. Nghĩ đến đó, tôi lại thấy buồn, không kìm được bật
khóc, rồi lại không định viết nữa. Tôi không muốn viết về việc nhân vật
chính già đi hay chết, vì điều đó sẽ khiến chúng ta có cảm giác như cuộc đời của họ đã kết thúc. Tôi muốn dừng lại ở một kết thúc có hậu, hoặc
bước vào một giai đoạn vui vẻ hạnh phúc, khi bệnh tật và tuổi già chưa
đến, họ vẫn còn trẻ, bằng cách này, tôi sẽ có cảm giác như họ đang sống ở một thế giới khác, trải qua những điều tương tự năm này qua năm khác.
Nhật ký nàng tiên cá: Thậm chí còn không cho tôi ăn một cái lá! Còn ghét bỏ tôi ăn lắm nữa!
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.