Chẳng biết thế nào, dạo này tôi có một chấp niệm với những người tên
Đức, chỉ cần có tên Đức là được, có lẽ do chấp niệm từ chính người bạn
trai quá cố của bản thân quá lớn, anh Nguyễn Đức Mạnh.
Anh Mạnh
ra đi cũng nửa năm, cũng chính nửa năm này tôi sống ở Sài Gòn, trong đầu cũng chỉ là Đức Mạnh, không thì cũng là Đức, thật sự rất đáng sợ, nó
giống như một căn bệnh theo tôi dai dẳng suốt nửa năm nay.
Tôi
bay về Hà Nội sớm hơn dự kiến là cuối tháng, tôi đến cửa hàng thời trang mà chị Lệ quản lý một chút, với cả Triệu Quang Sơn dự kiến hạ cánh ở Hà Nội sớm hơn dự kiến, lúc nó đi tôi đã chẳng tiễn được, thôi thì tôi đón nó vậy, thế nào thì nó cũng là bạn rất tốt của tôi.
Tôi chưa đến cửa hàng bao giờ, kể từ khi còn decor mà tôi được lựa chọn tông màu
mình thích, giờ thì dưới sự chỉ dẫn, hướng dẫn và quản lý của chị Lệ,
cửa hàng đã phát triển hơn nhiều.
Tôi bước vào chi nhánh đầu tiên trên đường X, chị Lệ cũng có ở đó, đến nhân viên cũng không biết tôi là chủ của cái cửa hàng này.
"Em chào chị."
"Ơ, cô Hương về rồi đấy à?"
Thấy tôi chị Lệ mừng rỡ, vì cửa hàng do toàn quyền chị Lệ quản lý nên nói về lợi nhuận thì tôi không tiếc chị ấy, chỉ là chị ấy mang thai rồi, sẽ
không thể quản lý mãi được giúp tôi, sang tết rồi tôi cũng nên học một
chút về quản lý và kinh doanh để phát triển cửa hàng.
"Dạ em mới về tối qua. Chị có khỏe không ạ?"
"Chị khỏe. Bụng cũng hơi lớn rồi đi lại có chút khó khăn thôi. Cô về khi nào lại đi?"
"Em sau tết mới lại đi. Cực cho chị quá, em phiền chị quá à."
"Có gì đâu, chị cũng đâu có thiệt."
"Anh Khánh với Bờm đâu ạ."
"Bờm đang được nghỉ học, hai bố con rủ nhau lên Tây Bắc săn mây rồi, chị đi
lại khó khăn nên không đi thì mới gặp được cô về chứ."
Tôi cười,
tính ra thì Nguyễn Hà Khánh vẫn là người đàn ông tốt, ngoài bố tôi ra
thì có lẽ đó là người đàn ông đáng tin nhất tô từng gặp rôi. Trog khoảng thời gian tôi đi học ở Sài Gòn, chị Thy cũng có quay lại nói vẫn yêu
anh tôi, nhưng anh tôi bản lĩnh lắm, không bị dụ dỗ bởi những thứ vứt
đi, mẹ tôi cũng là một bà mẹ chồng quốc dân khi ra tay tiễn thẳng chị ta về thẳng trời Tây. Nếu như đó là một người khác, e là đã như người nào
đó rồi.
"Em chào chị ạ."
Bé nhân viên ca chiều tới, tôi
gật đầu chào lại bé đó. Bé nó vừa xinh xắn, vừa đáng yêu, trắng nõn nà.
Nó nhanh tay thay đồng phục cửa hàng, lúc ấy tôi mới hỏi chị Lệ:
"Mình không có nhân viên ca sáng hả chị?"
"Có chứ, nhưng sáng nay bé nó có lịch học đột xuất nên là chị trông hộ, còn bé đó là nhân viên ca chiều, sinh viên trường H đó. Con bé nó xinh xắn
đáng yêu, lại chịu khó."
Chưa thấy bà chị dâu tôi khen ai như vậy bao giờ, nhưng chắc chị cũng ưng con bé này giữ lắm, không khéo muốn
giới thiệu cho thằng em ở nhà mất. Nói đùa chút thôi.
Chị tôi gọi con bé lại, giới thiệu tôi với nó.
"Hiền, đây là chị Hương, bà chủ của cửa hàng này."
Con bé có vẻ ngạc nhiên, trước giờ nó chưa từng gặp tôi, chắc nghĩ chị Lệ
là chủ, nếu tôi là nhân viên ở đấy tôi cũng nghĩ vậy, vì chủ gì mà cửa
hàng mở được nửa năm thì hết ám tháng rồi không thấy mặt chủ.
"Em chào chị ạ."
"Ok em, cố gắng lên nhé, chị và chị Lệ sẽ có thưởng tết cho các em, cố gắng lên."
"Dạ vâng ạ."
Giữa chưa cũng ít có khách, Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm, cũng chính là lúc
ôm em thật chặt, cửa hàng sẽ đông khách vào cuối ngày và trước ngày lễ,
nên nhân viên cũng sẽ cực hơn, chưa kể những lúc hàng về.
Ở chơi được một lúc, tôi cũng đi về, tôi thậm chí còn không nắm rõ được giá các mặt hàng ở đây rồi ở lại làm gì nữa.
Tôi mới chợt nhớ ra vụ mắt tôi bị mờ, tôi chạy qua viện mắt TW để đo lại,
tiện thể là để cắt kính và biết mua lại len thích hợp với độ cận. Tết
nhất tới nơi rồi, cứ để mắt mờ mờ đi chúc tết như thế thật không hay với cả chính tôi cũng cảm thấy không thoải mái.
Không may là sau đó
tôi va chạm với một chiếc xe máy khác đi ngược chiều, sau đó tôi không
biết gì nữa, mắt tôi tối sầm lại, giữa loạt xe đi qua, tết nhất rồi, tôi chẳng biết gì nữa.
Tôi tỉnh lại sau hai tuần nhập viện, trước
mắt là một mảng tối, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, tôi chỉ nghe được tiếng
của mẹ và mẹ Dung.
"Bụi, con tỉnh rồi hả? Trời sáng mà con, trời sáng mà Bụi."
"Mẹ ơi, con không thấy gì cả, tối lắm, con không nhìn thấy gì luôn ấy, mẹ ơi."
Tôi vơ quào khắp nơi, tôi bị sốc, mẹ tôi cũng vì thế mà lo lắng đi gọi bác
sĩ khám lại cho tôi, mẹ Dung thì ôm chặt tôi và lo lắng.
Sau một
hồi bác sĩ tới khám xong, anh gọi hai mẹ tôi ra ngoài, tôi không biết
bác sĩ nói gì với hai mẹ, chỉ biết khi về hai bà không chịu nói gì với
tôi, ôm lấy tôi, tôi không nhìn thấy gì nhưng nghe thấy tiếng thút thít
của mẹ Nga, tôi hoảng loạn, tại sao tôi lại không nhìn thấy hai mẹ chứ.
Tôi sờ nắm tay mẹ Dung.
"Mẹ Dung, mẹ nói cho con biết con bị làm
sao? Sao con lại không nhìn thấy hai mẹ, mẹ nói đi mẹ, có phải con bị mù rồi không? Có phải con bị mù rồi không hả mẹ?"
"Con, rồi sẽ chữa khỏi thôi mà, bác sĩ nói con chỉ bị tạm thời thôi, nếu điều trị tốt con sẽ lấy lại được ánh sáng. Bình tĩnh nha con."
Tôi
làm sao có thể bình tĩnh được, tôi sốc nặng, tôi không thể tin được chỉ
vì va chạm mà mình mất đi ánh sáng, không thể nhìn thấy được những người tôi thương nữa, tôi im lặng sau câu nói của mẹ Dung, tôi cũng không
biết vì sao mình chẳng thể khóc dù tôi rất đau, tôi không chấp nhận được nhưng cũng chẳng làm ầm ĩ, cảm giác bất lực tràn đầy trong khoang ngực
tôi, nó ép chặt lấy trái tim tôi mà rỉ máu. Tôi chẳng thể may mắn như
hồi đầu năm nhất.
Mẹ Dung ôm lấy tôi:
"Hương, con khóc đi con, khóc một trận thật to, con đừng im lặng như thế làm hai mẹ sợ, con gái à."
"Mẹ, có phải con xui xẻo lắm không mẹ, có phải anh Mạnh vì ở gần con nên mới bị như thế không mẹ? Là con không tốt nên là ông trời đang trừng phạt
con đúng không? Ông ấy đã lấy đi đôi mắt của con để con không thể nhìn
thấy thế giới này nữa, con không thấy mẹ nữa, phải không mẹ?"
Mẹ tôi lúc này mới nắm chặt tay tôi.
"Con gái à, không phải đâu, chỉ là chẳng may thôi. Tất cả mọi người đều ở
đây, mẹ, mẹ Dung, bố Sinh, bố Quý, anh Khánh, chị Lệ và cả mọi người,
những người yêu thương con, đều không ai bỏ rơi con hết, Huỳnh Mai Anh,
Ngọc và Cường đều đến thăm con, không ai bỏ rơi con, dù con có thế nào,
bố mẹ đều vẫn yêu con, bố mẹ chỉ con con là con gái, bố mẹ sẽ bấp chấp
tất cả để bên con, con nhé."
Tôi vậy là trở thành kẻ mù rồi, tôi
không thể đàn, hát được nữa, tôi cũng không thể vặn nún hay xoay đĩa
được nữa, đến cả việc đi lại còn khó, tôi trở thành phế vật thât rồi, ai sẽ chăm sóc tôi chứ, ai sẽ vì tôi chứ. Năm mới rồi, cứ thế này rồi mọi
người làm sao vui vẻ được, tôi vô dụng đến thế à.
Tôi lại thất
hẹn với Triệu Quang Sơn, không tiễn được cũng chẳng thể đón cậu ta trở
về. Nói gì đến những thứ đấy nữa, có mỗi việc sống tôi còn chẳng thể nên người mà.
Tôi tuyệt vọng, hai mươi lăm tuổi rồi, chẳng năm nào làm cho bố mẹ yên lòng.
Tôi xuất viện sau đó, ở trong nhà và tập quen với việc sống trong bóng tối. Tết năm nay giường như chẳng còn vui, chẳng còn yêu đời nữa.