Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 19


trướctiếp

Thu Minh Thù không hề biết chuyện mình đã gia nhập “Bảng trăm đại cao thủ ở hậu cung”, càng không biết chính mình vô tri vô giác đã bị gán cho cái tên “ Thải đồng ma tiên“.

Hiện tại hắn mới ra khỏi Lan Khê cung, đang định trở lại Hòe Ngọc cung của mình.

Trước kia hai toà Lan Khê cung cùng Đồng Ninh cung đều là cấm địa nơi hậu cung, xưa nay ai cũng không dám tới gần, nhưng từ lúc Bùi Chân cùng Phó Uẩn Hoà phá trận ra ngoài, nơi này mới có hơi thở của người, Bùi Chân về Đồng Ninh cung của mình, Phó Uẩn Hoà cũng về tới Lan Khê cung. Giữa sư huynh đệ hai người, sư huynh Bùi Chân trầm mặc ít lời, tuy rằng trải qua lần giao lưu ngắn ngủi lúc trước, Thu Minh Thù căn cứ quan hệ của hắn cùng Hoàn Ý, có thể kết luận hắn không lãnh tâm tuyệt tình như vẽ bề ngoài, nhưng người khác lại xem hắn là người khó có thể tiếp cận, cho nên các phi tử đều rất ít khi đến Đồng Ninh cung.

So sánh trên dưới, sư đệ hắn Phó Uẩn Hoà có quan hệ rộng hơn nhiều.

Lúc trước trong lớp hoá trang của Thu Minh Thù, Phó Uẩn Hoà cải trang giả dạng tới xem, sau đó y lại phát giác ra nam tử trong đây không ít, người kỳ quái ở hậu cung cũng không ít, cũng có khối nam tử thích giả dạng thành nữ tử, sở thích cổ quái cũng tuyệt đối không thiếu, cho nên Phó Uẩn Hoà cũng dứt khoát không hề giấu giếm, bắt đầu thoải mái hào phóng giao lưu cũng những người khác.

Tới lui như vậy, Phó Uẩn Hoà cũng quen biết không ít bằng hữu, mà Thu Minh Thù cũng vì thế giao lưu cùng Phó Uẩn Hoà, hai người chậm rãi thành bằng hữu.

Tính ra, trừ vị hoàng đế bệ hạ kia, Phó Uẩn Hoà cũng coi như người bạn đầu tiên của Thu Minh Thù từ khi hắn vào thế giới này.

Sau khi quen thuộc, Thu Minh Thù ngẫu nhiên cũng sẽ đến cung điện của Phó Uẩn Hoà thăm hỏi.

Nói là thăm hỏi, nhưng kỳ thật là Phó Uẩn Hoà nhờ hắn hỗ trợ.

Y nhờ Thu Minh Thù hoá trang cho y, Thu Minh Thù cũng không biết hai sư huynh đệ này đến tột cùng là có tật xấu gì, nhưng mỗi lần Phó Uẩn Hoà mời đến hỗ trợ, nội tâm Thu Minh Thù đều là cự tuyệt, biểu tình đều là chết lặng.

Phó Uẩn Hoà có đôi khi sẽ kêu hắn vẽ hoa mẫu đơn đỏ tươi khắp lưng y.

Có đôi khi kêu hắn vẽ vết thương đầy máu chồng chất quanh người.

Có đôi khi là trang điểm dịu dàng mỹ mạo như nữ tử.

Sau mỗi lần vẽ, Phó Uẩn Hoà sẽ hùng hổ mà phóng về hướng Đồng Ninh cung.

Mấy ngày kế tiếp, Thu Minh Thù đều không thấy được Phó Uẩn Hoà, quỷ mới biết được đôi sư huynh đệ này làm gì trong cung điện, chỉ là Đồng Ninh cung ngẫu nhiên sẽ sụp xuống một bên mái, hoặc là bể mất một mảng tường lớn......

Sau khi hỗ trợ Phó Uẩn Hoà về, tư thế của Thu Minh Thù ưu nhã mà giơ tay lấy ra khăn lụa thêu hoa văn tinh xảo, lại thuần thục mười phần mà ho ra máu, hắn gấp gọn lại khăn lụa đang định trở lại Hòe Ngọc Cung, nhưng mà đúng lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một dấu chấm hỏi quen thuộc.

Đó là hệ thống đang giao nhiệm vụ cho hắn.

Từ khi đi vào thế giới này, sau khi có “Hệ thống họa quốc yêu phi”, đa số thời điểm hệ thống đều im lặng, cực hiếm khi chủ động tuyên bố nhiệm vụ, đã hơn một tháng kể từ khi hắn nhận được nhiệm vụ lần trước, hệ thống kêu hắn cứu Hoàn Ý trong tay bọn bắt cóc.

Mà cách thời gian dài như vậy lại lần nữa giao nhiệm vụ......

Trong lòng Thu Minh Thù cảm thấy nhiện vụ của hệ thống sẽ không phải chuyện gì tốt, hắn nhíu mi chọc chọc dấu chấm hỏi, tiếp theo nhìn xuống, thấy được toàn bộ nội dung nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ: Có thích khách mai phục trong Đa Khâm cung, ý đồ ám sát hoàng đế, ngăn cản hoàng đế tiến vào Đa Khâm cung, đồng thời mang hoàng đế về Hòe Ngọc Cung.” “Khen thưởng nhiệm vụ: Mở ra hệ thống cửa hàng.”

Thu Minh Thù một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh, tầm mắt nhìn khen thưởng nhiệm vụ ở cuối cùng, nhịn không được loé lên rất nhiều suy nghĩ.

Tuy rằng không rõ hệ thống cửa hàng đến tột cùng là cái gì, nhưng căn cứ hiểu biết của hắn đối với hệ thống này cộng với kinh nghiệm sống nhiều năm, hắn cảm thấy khen thưởng này ước chừng cũng không xem như khen thưởng, mà là một loại hố lửa cấp độ cao hơn.

Suy cho cùng, trên đời này làm gì có cửa hàng nào không lừa người.

Nhưng nghĩ như thế, tính nghiêm khắc bẩm sinh đã khiến hắn nảy ra ý tưởng hoàn thành nhiệm vụ này.

Nhiệm vụ này có thể là nhiệm vụ chính tuyến.

Hít thở sâu, Thu Minh Thù suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ này, hắn muốn điều khiển được công năng của hệ thống này, thì phải hiểu biết nó mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính của nó.

Dù sao hắn đã bị lừa một lần, cũng hộc máu rồi, cũng biết mùi mất mặt, có thanh máu siêu dài trong người, tạm thời cũng không có gì quá lo lắng.



Dùng thời gian ngắn ngủi để tự hỏi, Thu Minh Thù cũng đưa ra quyết định, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, mau chóng chạy đến phía cung điện của Hoàn Ý.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, hắn thường đến cung điện của Hoàn Ý, Thu Minh Thù đã thuộc lòng đường đi, bất quá trong một tháng qua thì đây là lần đầu hắn tìm đến Hoàn Ý vào ban ngày, cũng không biết đối phương có đang trong cung điện hay không, tình hình bên đó như thế nào.

·

Vận khí của Thu Minh Thù không tồi, hắn đuổi tới bên ngoài cung điện của Hoàn Ý, vừa lúc nghe được âm thanh nói chuyện từ trong đó truyền đến.

Hoàn Ý hẳn là đang đối thoại cùng một người, âm thanh kia không phải của Ninh công công, mà thuộc về một người khác, thanh âm người nọ trầm thấp, hẳn là nam tử trẻ tuổi, thời điểm Thu Minh Thù tới gần, nghe thấy hắn nói: “...... Còn có trước đây không lâu có thư truyền đến từ phía tây, vị kia hy vọng bệ hạ ngài có thể đi Tây lục vào tháng sau.”

Người nọ nói qua câu này, thanh âm bất đắc dĩ của Hoàn Ý bên trong thực mau truyền đến: “Nếu ta nói là ta không đi?”

Bên trong yên tĩnh một lát, thanh âm lạnh lẽo của người nọ lần nữa truyền đến: “Vị kia nói, ngài nên biết hậu quả sẽ ra sao nếu ngài không đi.”

Bước chân Thu Minh Thù dừng lại, tuy không phải cố ý nghe lén, nhưng không khỏi ngơ ngẩn.

Tây lục?

Nếu theo tình báo mà Thu Minh Thù tra được khi đi vào thế giới này mà nói, địa phương nơi hắn ở hiện tại, gọi là Vân Lục, cho dù đó là Nghiêu Quốc hay Trình quốc, hoặc là tiểu quốc nào khác, mà hắn nghe được đều thuộc về lục địa này, mọi người không hề biết đến thế giới bên ngoài, chỉ là có người đã từng suy đoán, phía bên ngoài Tây Hải thuộc Vân Lục còn có một thế giới rộng lớn khác.

Mọi người kêu thế giới bên kia là Tây Lục.

Chỉ là chuyện về Tây Lục, chung quy đều là suy đoán, ai cũng không biết được lục địa trong truyền thuyết kia có thực sự tồn tại hay không.

Mà hiện tại, nghe ngữ khí của người trong cung điện này, “Vị kia” trong miệng hắn là đang uy hiếp Hoàn Ý đi đến Tây Lục?

Trên đời này đến tột cùng là người nào có thể uy hiếp hoàng đế Nghiêu Quốc cao cao tại thượng? Hoặc là nói, hoàng đế Hoàn Ý này thật sự số khổ như thế, thế mà bị người ở khắp nơi uy hiếp?

Căn cứ những gì Thu Minh Thù nhìn thấy và nghe được trong khoảng thời gian này, hắn cho rằng điều sau có khả năng xảy ra hơn.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi càng thêm đồng tình với Hoàn Ý, hắn chưa từng nghe qua hoàng đế nào có loại tình trạng thê thảm như vậy, mặt ngoài xem ra vẻ vang, sự thật là cả ngày vội đến chết đi sống lại, bị các phi tử ép đến mức y phải dọn ra góc ở, trong cung còn thường xuyên có bọn bắt cóc thích khách xuất hiện, không riêng gì như thế, hiện tại ngay cả người chưa nhìn thấy thân ảnh ở Tây Lục kia cũng khi dễ lên trên đầu Hoàn Ý.

Thu Minh Thù cân nhắc những việc này, cũng không cố ý giấu giếm hành tung của mình mình, bất giác làm ra tiếng vang.

Thanh âm không rõ thân phận bên trong nhanh chóng truyền ra ngoài: “Ai ở bên ngoài?”

Sau đó một luồng gió từ bên trong cung điện chợt bay ra, Thu Minh Thù thấy đối phương chỉ đang thử mình, không có ý muốn lấy mạng hắn, vì thế cũng không đi để ý, đứng yên tại chỗ, chờ người bên trong đi ra.

Qua một lát, Hoàn Ý từ trong cung điện bước ra, có chút kinh ngạc mà nhìn về Thu Minh Thù: “Thu phi?”

Thu Minh Thù nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì có người ngoài ở đây, hắn không hành động phóng túng như ban đêm, rất biết lễ nghĩa mà thỉnh an.

Hắn biết Hoàn Ý không phải là người quá để ý lễ nghĩa, nhưng hắn không muốn làm Hoàn Ý mất mặt trước mọi người, nếu y bị người khác uy hiếp ép buộc, hắn sẽ đòi lại công bằng cho y.

Hắn quy củ thỉnh an Hoàn Ý, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía người đi theo Hoàn Ý từ trong ra ngoài, người nọ tầm 30 tuổi, thân hình cường tráng, làn da hơi ngăm đen, không giống nhân sĩ của Nghiêu Quốc, lại không rõ là đến từ phương nào.

Ngay thời điểm Thu Minh Thù quan sát đối phương, người nọ cũng đang nhìn Thu Minh Thù, đánh giá hắn trong phút chốt, lại nhìn về phía Hoàn Ý.

Hoàn Ý có chút bất đắc dĩ, nhưng rồi khoé môi lại nhịn không được lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Y đương nhiên nhìn ra vì sao Thu Minh Thù xưa nay không quá quy củ lại cư xử như vậy, y cảm thấy buồn cười lại có loại khác cảm xúc khác trong lòng lòng, y gọi thân phận của Thu Minh Thù, xem như giải thích với người kế bên, y cũng không quản người nọ có phản ứng gì, sau đó hỏi: “Thu phi, sao ngươi lại tới đây?”

Thu Minh Thù nhìn ra y không muốn giới thiệu thân phận của nam nhân đứng phía sau, cũng không hỏi nhiều, dù sao người đó không phải là mục đích tới đây của hắn, hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Thần thiếp đã chuẩn bị một kiện lễ vật cho bệ hạ ở Hòe Ngọc Cung.”

Thời điểm hắn nói lời này, bởi vì đứng dưới bậc thang nên đầu hắn hơi ngẩng lên, làm cho gương mặt kia càng thêm tinh xảo động lòng người.



Biểu tình của Hoàn Ý khi nghe được rất phức tạp: “Thần thiếp?”

Y lần đầu tiên nghe Thu Minh Thù dùng loại xưng hô này để gọi bản thân.

Phi tử trong hậu cung không có lấy mấy người đứng đắn, cho nên chưa từng có ai dùng qua loại xưng hô này, nam phi càng không có khả năng, bất quá Thu Minh Thù cũng không để ý, hắn chọn xưng hô như thế này, cho rằng nó là loại lễ nghĩa quy củ nhất, không phải chuyện xấu gì, vì thế hắn nói tiếp: “Không biết bệ hạ có nguyện ý cùng thần thiếp đến Hòe Ngọc Cung một chuyến?”

Hắn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Hoàn Ý, có thuộc tính “lực tương tác” trong người, lời nói của hắn phảng phất mang theo mê lực vô hình nào đó, làm người khác không thể nào cự tuyệt.

Hoàn Ý tất nhiên cũng không có cự tuyệt, y mở miệng tựa hồ đang muốn đáp ứng, nhưng đúng lúc này, người đứng ở phía sau y đột nhiên cất tiếng nói: “Bệ hạ, Phượng Tình hiện đang đợi ngài ở Đa Khâm cung.”

Tới rồi.

Thu Minh Thù bất động thanh sắc, trong lòng sớm đã biết trước sự tình không dễ dàng như vậy.

Đa Khâm cung được nhắc trong nhiệm vụ quả nhiên tới rồi.

Thu Minh Thù nhìn Hoàn Ý, tựa hồ cõi lòng đầy chờ mong đợi Hoàn Ý trả lời, nhưng mà Hoàn Ý nghe xong lời nói của nam tử kia, không biết vì sao lại do dự, y nhìn tên nam nhân kia, tầm mắt lại quay về Thu Minh Thù, một lúc lâu sau mới áy náy nói: “Thu phi, ta có chuyện quan trọng cần làm, không biết ngươi có thể chờ ta một canh giờ hay không?”

Thu Minh Thù hơi hơi ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng nhăn mày.

Theo hiểu biết của hắn đối với Hoàn Ý, chính mình đưa ra đề nghị muốn đi Hòe Ngọc Cung trước, thì Hoàn Ý không có chuyện lại đi chỗ khác trước, trừ phi Hoàn Ý có sự tình cần thiết muốn hoàn thành.

Nhưng Hoàn Ý cũng không biết, cung điện mà y muốn đến kia, hiện tại có rất nhiều người mai phục chờ lấy mạng của y......

Mặc kệ là vì hoàn thành nhiệm vụ hay là vì cứu người, Thu Minh Thù không thể để Hoàn Ý đến Đa Khâm cung kia.

Thu Minh Thù lo lắng trong lòng, mở miệng khuyên nhủ: “Bệ hạ!”

Hoàn Ý bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa trấn an: “Xin lỗi, ta có chuyện cần phải đến Đa Khâm cung giải quyết trước.” Y nói tới đây, quay đầu lại nói với nam nhân ở phía sau: “Đi thôi.”

Nam nhân biểu tình lạnh lùng liếc nhìn Thu Minh Thù, sau đó theo Hoàn Ý ra ngoài.

Mắt thấy Hoàn Ý sắp rời khỏi, Thu Minh Thù càng thêm nóng lòng, cảm giác được chuyện xấu sắp ập đến, làm hắn không thể trong thời gian ngắn nghĩ ra được thủ đoạn khác.

Cái tên hoàng đế ngốc này căn bản không biết mình đang chạy vào hang cọp, hắn biết nhưng lại không có chứng cứ gì, cũng không có cách nào mở miệng nhắc nhở y.

Hắn cần biện pháp ngăn cản đối phương.

Đến tột cùng có lý do nào có thể làm Hoàn Ý thay đổi chủ ý cùng hắn đến Hòe Ngọc Cung?

Trong đầu Thu Minh Thù hiện lên vô số ý tưởng, cuối cùng biểu tình khẽ biến, rốt cuộc cũng có chủ ý.

Khổ nhục kế!

Trên đời này còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn sống chết?

Hắn không tin, hắn ở cùng hoàng đế nhiều ngày như vậy, quan hệ cũng coi như không tồi, nếu mình xảy ra chuyện, hoàng đế còn có thể mặt không đổi sắc mà tiếp tục đi Đa Khâm cung.

Thu Minh Thù nghĩ đến đây, trong đầu gọi ra giao diện cây kỹ năng, nhìn tới thuộc tính “Thể chất“.

Hắn từ trước đến nay đều cho rằng thuộc tính này rất vô dụng, lại không nghĩ rằng thời khắc mấu chốt thế mà lại phát huy được công dụng.

Bất quá chỉ là hộc máu mà thôi, hắn có thanh máu siêu dài trong người, cố gắng chống đỡ một chút là được.

Thu Minh Thù mạnh mẽ thuyết phục chính mình, cắn chặt răng, lấy phần lớn giá trị kinh diễm tăng cho “thể chất”!

trướctiếp