Qua thêm bốn ngày, thời tiết vẫn luôn sáng sủa, tuyết không rơi, gió cũng chỉ vừa phải, nhưng nhiệt độ thì không tăng lên.
Moaa và Hahna đã có khái niệm rõ ràng sự khắc nghiệt của mùa đông nơi đây,
trong động phải luôn luôn đốt lửa, bởi vì chỉ cần lửa tắt sẽ vô cùng
lạnh, cho dù đắp những tấm da thú thật dày vẫn khó mà ngủ ngon được.
Hahna là thú nhân nên chịu lạnh rất tốt, cho dù dùng hình người cũng
không bị cái lạnh ảnh hưởng nhiều, nhưng Moaa lại không được như vậy,
hắn có thể chịu lạnh được một lúc nhưng qua chừng một canh giờ là sẽ bắt đầu run rẩy và cứng đờ tay chân, cho nên Hahna vẫn luôn giữ bếp lửa
cháy cả ngày lẫn đêm. Nhưng sinh hoạt như vậy cũng không thể kéo dài,
bởi vì thức ăn dự trữ của bọn họ sau mấy ngày đã chuẩn bị thấy đáy.
Nhìn hốc đá chứa thịt chỉ còn một con bungia được đóng băng và mấy tảng thịt nhỏ, Hahna lại lần nữa ý thức được cuộc sống ở đây không dễ dàng chút
nào. Cô bé lấy một cục thịt cỡ nắm tay trở lại hang chính, nhặt mấy củ
lil và một nắm nấm dại chuẩn bị làm cơm, vừa làm vừa than thở nói với
Moaa.
"Maam, thịt của mình sắp hết rồi, chắc chỉ đủ ăn ngày mai nữa."
Moaa đang ngồi bên bếp vót một cây lao nghe vậy ừ một tiếng nói – "Con cứ ăn thịt đi, maam ăn củ lil là được, đợi vài hôm maam khoẻ hơn sẽ đi săn."
Hahna nghe vậy dừng lại động tác, liếc nhìn Moaa. Nhân loại ở đây tuy cũng là loài ăn tạp nhưng nhu cầu với thịt lại cao hơn thế giới cũ của cô bé
rất nhiều, đặc biệt là thú nhân, nếu không ăn đủ lượng thịt nhất định,
thậm chí có thể thoái hóa sức mạnh của mình. Hiện tại Moaa đang bị
thương, không ăn đủ thịt thì đừng nói mấy ngày, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc khoẻ lên nổi. Hắn định mang thương như vậy đi săn?
Hahna cũng không định tranh cãi mà dứt khoát nói – "Ngày mai hẳn là thời tiết không thay đổi, con sẽ đi săn."
Moaa nghe vậy sửng sốt, vội nói – "Con nói cái gì đấy? Con quên chuyện đêm
trăng tím rồi à? Con non như con đi ra ngoài chỉ có thể bị săn thôi."
Hahna nhún nhún vai – "Hiện tại không giống lúc đó, hôm ấy con không có chuẩn bị, nếu không mai con đi săn hai con mella đó về cho maam xem. Chúng ta là nhân loại đâu phải dã thú, không thể dùng cấp độ sức mạnh đơn thuần
để đánh giá được."
Moaa buồn cười - "Vậy con cho rằng có kế hoạch là sẽ săn được? Trong rừng không chỉ có con và con mồi, những loài đi
săn có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, tình huống có thể chuyển biến nhanh
đến mức con không kịp nhận ra chuyện gì thì đã bị giết rồi. Không được,
maam không đồng ý cho con đi ra ngoài một mình đâu."
Hahna không
trả lời, im lặng suy nghĩ gì đó. Moaa cho rằng con bé đã hiểu được bên
ngoài nguy hiểm thế nào, cũng không nói nữa. Hắn chỉ hy vọng mình nhanh
chóng khôi phục đến mức có thể ra ngoài, để con gái chịu đói hắn cũng
rất khó chịu.
Qua một lúc lâu, Hahna đã bỏ hết nguyên liệu vào nồi và bắc lên bếp rồi mới ngồi xuống cạnh Moaa, trầm tư nói.
"Con phải đi săn, maam, chúng ta phải nhìn vào thực tế, không ăn đủ thịt
maam sẽ không khỏi được, mà đợi đến lúc hết hẳn thức ăn nếu maam còn
chưa khoẻ, mà con chịu đói thể lực cũng yếu đi, lúc đó đi săn càng nguy
hiểm. Mà cũng chưa chắc thời tiết khi ấy sẽ tốt như lúc này. Cho nên
hiện tại là lúc tốt nhất, nếu cứ chần chờ như vầy chúng ta có thể sẽ
chết đói."
Moaa đương nhiên biết những chuyện này, nhưng để Hahna ra ngoài một mình lại quá nguy hiểm, hắn lắc đầu - "Vậy con có nghĩ đến nếu con ra ngoài đi săn không thành công, hoặc là bị thương thì thế nào không?"
"Cho nên con định chỉ săn ở gần nhà, chỉ đặt bẫy những
con mồi nhỏ gì đó, chúng ta cũng không cần nhiều, chỉ đủ thịt để maam
khôi phục là được rồi." - Hahna nói ra kết quả sau khi suy nghĩ của
mình.
"Đặt bẫy?"
Moaa cũng suy tư, đây cũng là biện pháp,
mặc dù hắn đoán dã thú ở đây rất nhanh sẽ học được cách tránh bẫy rập,
nhưng thời gian đầu hẳn là cũng sẽ có con rơi vào, đối với hai cha con
như vậy cũng đủ rồi.
Moaa còn đang suy nghĩ thì lại nghe Hahna gọi - "Maam, chúng ta có ăn cá được không?"
"Cá?" - Moaa ngạc nhiên, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ đến, nói - "Ý con là câu cá ăn. Chắc là ăn được. Vậy.. đến hồ Jann là tốt nhất." - càng nghĩ mắt hắn cũng càng sáng lên. Hồ Jann cách nhà bọn họ khá gần, hai cha con
Moaa trước đây đặt tên nó như vậy là vì cạnh hồ có một cây jann rất lớn, thân cây đường kính hơn ba trượng, mà bộ rễ của nó còn khổng lồ hơn. Hồ Jann không lớn, có hơn một nửa mặt hồ nằm dưới bóng cái cây ấy, nhưng
nó rất sâu, mùa này tuy mặt nước đóng băng rất dày nhưng bên dưới chắc
là có cá. Dã thú ở đây biết hồ nước đóng băng rất nguy hiểm nên hiếm khi dám bén mảng đến gần, Hahna chỉ cần đứng dưới tán cây là tránh được bị
dã thú trên trời nhìn thấy, dưới mặt đất cũng tương đối an toàn.
"Maam cũng thấy ý này được đúng không?" - Hahna nhe răng cười.
"Cũng được, nhưng con định lấy gì câu cá?"
"Dễ ụi, con đi làm cần câu."
Hahna hăng hái chạy đi lục lọi đống củi để tìm thứ thích hợp làm cần câu. Củi trong động là do Moaa tích cóp trong cả năm, bất cứ khi nào ra ngoài
hắn đều nhặt nhạnh cành cây khô để mang về tích trữ, nhờ vậy tới mùa
đông bọn họ cũng không thiếu củi dùng. Moaa nghĩ sau này mình hẳn là
cũng phải làm như vậy, bởi vì đợi đến gần mùa đông mới tìm củi thì không kịp. Rừng ở đây rậm rạp và rất nhiều cây lớn, nhưng nhân loại cũng
không dám tùy ý đốn làm củi, vì mỗi cái cây đều có thể là tổ của con thú nào đó, chặt cây chọc phải chúng thì sẽ bị trả thù, cho dù chỉ là một
con thú nhỏ như sóc cũng có thể quậy bộ lạc tưng bừng một trận. Cho nên
các bộ lạc bình thường cũng chỉ tổ chức người đi chặt cành cây về làm
củi mà thôi, khi chặt cũng phải thật cẩn thận xem trên đó có hang ổ động vật nào không, nếu có thì phải giết chúng trước mới được. Hai cha con
Moaa sống đơn độc càng không dám chặt phá nhiều, hầu như Moaa chỉ nhặt
củi khô rơi trên đất mà thôi. Cũng vì như vậy nên đống củi nhà họ khá là phong phú, Hahna có thể thoải mái lựa chọn.
* * *
Buổi
sáng, những tia nắng mỹ lệ đầu tiên của một ngày hạ xuống trên thân cây
vĩ đại đứng lặng ở một góc rừng. Hôm nay là một ngày đẹp trời, không có
tuyết rơi, gió cũng rất nhẹ. Gốc cây jann khổng lồ dù giữa mùa tuyết trơ trụi thì những cành nhánh to nhỏ của nó cũng đủ che chắn cả một vùng
không gian quanh mình. Xuyên qua màu vỏ xám thâm của chúng, nền trời
phớt hồng trên cao chỉ còn lại từng mảng nhỏ mơ hồ. Trên đầu cành kết
đầy băng giá, những mảng tinh thể là một phần khác tuyệt đẹp của bức
tranh nơi này. Khi ánh mặt trời xuyên qua chúng, ánh sáng vốn mềm nhẹ ấm áp lại trở nên kỳ ảo lung linh, và bắt đầu tán xạ ra khắp không gian u
tối dưới tán cây.
Hahna bị ánh sáng bất chợt chiếu đến thu hút,
ngạc nhiên dừng lại động tác để nhìn lên, và nhỏ sững sờ. Thiên nhiên là tàn khốc, nhưng thiên nhiên cũng là mỹ lệ. Một thoáng ngẫu hứng của tạo hóa như thế lại làm kẻ may mắn bắt gặp rung động tận tâm can. Hahna
lặng ngắm hồi lâu mới quay lại làm việc của mình, thầm tự hỏi đây có
phải lần đầu mình nhìn thấy một kỳ cảnh như vậy không. Hẳn là vậy đi, ở
thế giới cũ nào còn có nơi hoang sơ thế này.
Cô nhỏ đang đứng
dưới tán cây jann, gần giữa mặt hồ nước, cạnh chân có một lỗ nhỏ cỡ quả
dưa hấu xuyên qua tầng băng dày, ở tận cùng của nó là mặt nước hồ. Cái
lỗ này là thành quả do Hahna tốn hơn một giờ dùng năng lực của mình bóc
từng lớp băng nhỏ mà có. Lớp băng trên hồ quá dày, chỉ có ở giữa hồ mới
hơi mỏng chút, cho nên Hahna phải ra tận đây câu cá. Lúc này nhỏ đang
móc mồi câu vào lưỡi câu, mấy miếng thịt vụn làm mồi bị lạnh cứng lại
nên tốn chút thời gian, may mà miếng xương làm lưỡi câu đủ cứng.
Móc xong mồi, Hahna lập tức đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh đảm bảo
không có gì nguy hiểm mới bắt đầu thả mồi. Cá dưới hồ rất nhiều, cho nên câu rất dễ, chỉ cần Hahna thả câu thì gần như lập tức có cá đớp, chỉ là kéo được chúng lên còn rất tốn sức. Hahna cũng không dám thả mồi xuống
sâu, cá lớn một chút nhỏ cũng kéo lên không nổi.
Giỏ cá đặt bên
cạnh dần đầy lên, mà Hahna cũng ngày càng bồn chồn. Lúc sớm nhỏ tốn hơn
một giờ bóc lớp băng cũng không gây chú ý, có lẽ vì thú hình quá nhỏ lại thêm lúc ấy trời còn tối, nhưng khi đổi lại hình người thì khác. Hahna
đứng đó hơn nửa giờ đã có bốn lần bị dã thú chú ý, có con còn tiến đến
gần hồ quan sát, nếu không phải Hahna đứng ở giữa hồ, chúng không dám
bước lên mặt băng thì cô nhỏ bảo đảm không đứng lâu được như thế. Còn đỡ là chỗ này vẫn còn nằm trong lãnh địa của con equas vương nên không có
loài săn mồi lớn, nếu không Hahna đã tìm đường rút lui từ lâu. Tuy vậy
Hahna cũng cảm thấy cần phải nhanh chóng rời đi, đứng một chỗ càng lâu
thì nguy hiểm càng cao.
Lại thêm một tốp dã thú đến gần bờ quan
sát Hahna, là một đàn Chicchi, một loài ngựa nhỏ, hẳn là có họ hàng với
equas. Mấy con thú tò mò tiến sát bờ hồ nhìn nhìn Hahna, sau đó quan sát lớp băng, có con còn thử gõ gõ guốc chân trước lên mặt băng, nhận thấy
băng vẫn rất trơn mới cẩn thận lùi về sau.
Hahna trừng mắt chúng
một cái rồi quay lại tiếp tục việc câu cá của mình, thầm rủa đám động
vật ở thế giới này vì sao thông minh như vậy, sắp thành tinh cả rồi?
Đột nhiên, mấy con chicchi đứng xa nhất kêu lên lích chích cảnh báo, sau đó đàn ngựa vèo vèo cùng nhau phóng đi, tránh xa hồ nước, mất hút giữa
những thân cây to lớn trong rừng.
Hahna kinh ngạc quay đầu nhìn,
rất nhanh đã thấy được nguyên nhân. Một con sói gadnim khổng lồ đang
lững thững tiến về phía hồ, chắc là nó định săn mấy con chicchi nhưng bị chúng phát hiện từ xa, đành phải để chúng chạy thoát. Con sói rất lớn,
hãy tưởng tượng thế này, nếu nó đứng trong phòng của bạn thì lưng nó sẽ
chạm đến cạnh trên của cửa phòng, còn đầu thì chạm đến trần nhà. Nó có
bộ lông màu trắng hơi hơi xám, dọc sống lưng và hai bên chóp tai lại có
màu đỏ rực như lửa, không phải màu đỏ của hoa hay màu lông chim chúng ta hay thấy, đó là màu đỏ của than trong bếp lửa đang cháy, nhìn vào nơi
đó sẽ cảm nhận được những sợi lông như đang cháy lên, rất thần kỳ. Lượng lông đỏ con sói có chứng tỏ nó là một con hoang thú, hơn nữa còn là một con hoang thú rất mạnh.
Khi vừa thấy con sói Hahna còn sợ hết
hồn, nhưng nhìn kỹ lại liền thở ra một hơi. Con sói này là bạn của Moaa, nó sẽ không tấn công con non của bạn.
Thế giới này kỳ lạ nhất ở
chỗ, động vật là có trí tuệ, giống như Hahna vừa rủa trong lòng khi nãy, chúng giống như sắp thành tinh đến nơi, cấp bậc càng tăng thì chúng
càng thông minh, đến bậc hung thú thì cơ bản đã có thể tư duy như người. Chính vì vậy, trong rừng cũng có một hệ thống xã hội đặc biệt của riêng những con thú cấp cao, những cá thể của hai loài khác nhau cũng sẽ kết
bạn như xã hội loài người. Mà con sói này cùng Moaa trước đây cũng là
như thế, một người một sói quen biết sau một lần cùng chạy thoát vây bắt của một đàn iunta - một loài côn trùng săn mồi vô cùng nguy hiểm sống
theo đàn như kiến - sau đó con sói có rủ Moaa cùng hợp tác đi săn vài
lần, cả hai liền thành bạn bè, Moaa và Hahna vẫn gọi con sói đó là Gadnu - nghĩa là con gadnim ấy.
Gadnu lúc này đã đến cạnh bờ hồ, ngửi
ngửi lớp băng nhưng không bước lên mà ngồi xuống, hướng về Hahna mà kêu
ăng ẳng mấy tiếng. Tuy là không biết tiếng sói nhưng nghe ngữ khí của nó cũng đoán được nó muốn hỏi Hahna ở đây làm gì.
Hahna lại kéo lên một con cá từ dưới hồ, giơ lên cho Gadnu xem, cười đáp - "Con câu cá ạ!"
Gadnu xem ra hiểu ý Hahna, gật đầu một cái rồi tiếp tục ngồi đó nhìn cô nhỏ,
xem ra là muốn ở đây trông chừng cho đến khi Hahna xong việc.
Có
Gadnu ở bên, Hahna an tâm rất nhiều, tiếp tục chăm chú câu cá. Cái giỏ
đựng cá rất nhanh đã đầy hai phần ba, chỉ cần chừng mười lăm phút nữa
Hahna đã có thể dọn dẹp ra về. Nhưng đúng lúc này, Gadnu đột nhiên đứng
phắt dậy, lên tiếng gầm gừ với mặt băng, mà gần như đồng thời, Hahna cảm thấy dây câu bị cái gì kéo một cái rồi đứt phực, con cá mới cắn câu nhỏ chưa kịp thu lên kèm cả lưỡi câu đã bị thứ kia cướp mất.
Trên bờ truyền đến tiếng Gadnu gấp gáp cảnh báo, Hahna chỉ thấy tim mình lập
tức như lắp thêm một cái mô-tơ, đùng đùng đập trong lồng ngực. Nhỏ không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, theo bản năng ném hết đồ cầm trên tay,
xoay lưng lao về phía Gadnu.
Trên chân Hahna có buộc hai miếng gỗ nhỏ để làm một đôi giày trượt đơn giản, cho nên nhỏ di chuyển còn rất nhanh.
Hahna vừa quay lưng, chỉ chớp mắt sau, tại đúng nơi nhỏ vừa đứng câu cá khi
nãy, dưới lớp băng dày đột ngột chọc ra một mũi nhọn. Cái thứ đó giống
như một cái lưỡi cưa, đỉnh đầu và mỗi răng cưa đều nhọn hoắt, nó đâm
xuyên lớp băng như lưỡi cưa máy cắt qua khúc gỗ, nếu Hahna bị đâm trúng
tuyệt đối sẽ lập tức mất mạng.
Lưỡi cưa đâm hụt một cái liền lùi
trở về, rồi sau đó lại tiếp tục xuất hiện ngay sau lưng Hahna đang liều
mạng trượt về phía bờ, rõ ràng kẻ săn mồi còn chưa từ bỏ.
Hahna
không dám quay đầu lại, nhỏ biết chính mình không có khả năng đối kháng
thứ sau lưng, cơ hội sống sót duy nhất chính là chạy đến chỗ Gadnu trước khi bị nó bắt được.
Gadnu ngay lúc Hahna lao về phía mình cũng
nhảy lên mặt băng chạy về hướng cô bé, nhưng nó không biết trượt đi như
Hahna, muốn giữ thăng bằng chỉ có thể dùng chân giẫm vỡ lớp băng trên
cùng thành một cái hố nhỏ để làm điểm tựa bước đi cho nên tốc độ khá
chậm, may mà Hahna biết trượt băng, luôn suýt soát thoát được công kích
của con vật.
Hồ Jann vốn không lớn, chỉ hơn mười giây sau, Hahna
đã đến trước mặt Gadnu, nó liền ngậm lấy cô bé quẳng về phía bờ hồ,
Hahna rơi vào đống tuyết dày trên đó. Nhỏ còn chưa kịp ngồi dậy đã nghe
phía sau vang lên một âm thanh gãy vỡ cực lớn, vội vàng xoay người lại
nhìn, vừa lúc nhìn thấy Gadnu lôi một con cá siêu lớn ra khỏi mặt băng.
Con cá so với Gadnu phải lớn gấp đôi, nó dài hơn bảy mét, trong đó cái lưỡi cưa chiếm một phần ba, hình dáng gần giống cá trê, vảy đen nhánh. Con
cá đáng sợ là thế nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Gadnu, nó bắt
được lưỡi cưa của con cá, ngậm trong miệng như ngậm một nhánh cây, sau
đó lôi con cá khỏi lớp băng như người ta nhổ củ cải. Phải biết rằng lớp
băng chỗ đó dày phải hơn một mét rưỡi, con cá có thể đâm xuyên qua đã đủ đáng sợ, Gadnu lại dễ dàng phá vỡ nó để lôi con cá lên lại càng đáng sợ hơn. Không mất bao lâu, con cá đã ngừng giãy giụa.
Gadnu buông
mũi nhọn của con cá ra, liếm mép mấy cái, gai của con cá này đâm nó hơi
đau. Gadnu cũng là lần đầu nhìn thấy con cá lớn ở khoảng cách gần như
vậy, trước nay nó chỉ thấy chúng quẩy nước xa xa giữa lòng hồ Ruin thôi, cho nên tò mò ngửi ngửi con cá. Mùi quá tanh, nó không muốn ăn thứ này.
Đang lúc còn đang quan sát con cá, Gadnu nghe thấy con non nhân loại trong
bờ hồ phát ra âm thanh. Bởi vì âm thanh của nhân loại luôn rất phức tạp
nên Gadnu phải suy nghĩ một chút mới hiểu được ý nghĩa âm thanh này, đây là thú non đòi mẹ đi? Nó cũng rất khó hiểu sao con non này đi một mình, mẹ của nó đâu? Hay là chết rồi? Không đúng, vừa rồi ngậm lấy nó còn
ngửi thấy mùi của nhân loại đó trên người con non, hẳn là còn sống, hay
là bị thương? Có thể, mấy hôm trước bên lãnh địa này có hung thú đánh
nhau, con thua cuộc sau đó còn bị nó và mấy con hoang thú gần đây chia
nhau ăn đâu.
Nhìn nhìn chỗ con non, nó còn đang nức nở đòi mẹ bên kia, Gadnu suy tư một chút, nhớ lại xem mỗi lần sói con đòi mẹ mấy con
sói chăm sóc chúng sẽ làm gì? Cho ăn, liếm lông, và ôm giữa hai chân
trước ủ một chút?
Nghĩ ra nên làm gì, Gadnu liền bắt đầu hành
động, nó tiến đến chỗ Hahna câu cá khi nãy, ngậm giỏ cá lên đi đến chỗ
cô nhỏ, may mà vừa rồi con cá lớn chỉ chọc một cái lỗ nhỏ gần đó, không
làm ảnh hưởng đến mặt băng xung quanh nên giỏ cá còn nguyên.
Đặt
giỏ cá xuống cạnh con non, Gadnu quan sát một chút, lại quay về tha luôn con cá lớn đến. Có tác dụng! Con non đã ngưng đòi mẹ, dùng chi trước
quẹt nước mắt nhìn con cá lớn. Gadnu còn cảm thấy rất thần kỳ, sói con
có đòi mẹ cũng không chảy nước mắt như thế, nhân loại đúng là quái, còn
tự làm ướt mình được!
Tuy rằng cảm thấy quái, Gadnu vẫn cúi xuống liếm nước mắt cho con non, lông ướt rất khó chịu, cho dù nhân loại
không có lông, da bị ướt chắc cũng không thoải mái, liếm đi mới mau khô. Con non quả nhiên cảm thấy thoải mái, không đòi mẹ nữa, còn ôm cổ nó cọ cọ. Cái này nó cũng thích, tiếp tục cọ. Gadnu cùng con non cọ nhau một
lúc, nghe con bé phát ra âm thanh mà nó biết để biểu thị vui vẻ rồi mới
dừng lại.
Nhìn xung quanh một vòng, thấy không ít dã thú bị âm
thanh giao chiến vừa rồi thu hút tiến đến quan sát, Gadnu vội ra hiệu
cho Hahna nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc con equas lĩnh chủ kia sẽ
đến kiểm tra. Dù gì cũng là hung thú, Gadnu không sợ nó nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột.
Hahna cũng biết không thể dây dưa, lập
tức đứng dậy, tháo hai miếng gỗ dùng làm giày trượt bỏ vào giỏ cá, sau
đó đeo giỏ cá lên đi trở về. Gadnu tha nguyên con cá lớn đi theo, với nó thứ này thật sự không tính nặng.
Hồ Jann ở rất gần khu rừng rod, chẳng mấy chốc một sói một người đã đến lối vào gần cửa động, Gadnu
thấy Moaa cuống quýt trèo xuống khỏi hang để ra đón con non thì an tâm,
ăng ẳng kêu vài tiếng với hắn, lại cọ cọ Hahna mấy cái rồi mới rời đi.
Hahna vẫy vẫy tay tạm biệt Gadnu, đợi mấy phút sau Moaa đã ra tới nơi.
"Con có bị thương không? Sao lại xốc xếch thế này? Con cá này là sao?" -
Nhìn bộ dạng Hahna tóc tai rối tung, quần áo nghiêng lệch, tấm da lớn
dùng làm áo choàng cũng rách một mảng, Moaa ném luôn cây đuốc trên tay
chạy đến xem con gái có bị thương không.
Hahna đứng im cho Moaa
xem, mếu máo - "Con bị Gadnu ném một cái vô đống tuyết, dưới đống tuyết
có một cái rễ của cây jann, bây giờ còn đang đau đây!"
Moaa kinh ngạc - "Xảy ra chuyện gì? Sao Gadnu lại ném con?"
"Tại con cá này nè" - Hahna đá đá con cá lớn Gadnu bỏ lại bên cạnh.
Moaa vừa rồi thấy con cá và Gadnu đã đoán được phần nào, nghe Hahna nói vậy
cũng hiểu được tình huống, gật đầu nói - "Vô nhà trước đi, đứng ở đây
không an toàn."
Hahna gật đầu, đẩy giỏ cá đang quải trên vai cho Moaa nói - "Maam cầm cái này đi, để con kéo con cá này vô".
Moaa đang còn bị thương nên không giành việc, cầm đuốc đuổi đám rod để Hahna kéo con cá lớn vào nhà. Hắn đã cẩn thận nhưng do con cá quá lớn, lúc
hai cha con đem được con cá vào hang, trên thân nó đã bị lũ rod cắn lỗ
chỗ. Dù vậy, con cá vẫn là một con mồi siêu lớn với hai người, đủ để ăn
một thời gian khá dài.
Moaa cũng không bận tâm con cá, vào đến
nhà liền cẩn thận xem vết thương của Hahna, bên hông trái con bé bầm tím một mảng. Ở đây cũng không có thảo dược gì, hắn đành dùng nước ấm xoa
cho con bé.
Hahna vừa xuýt xoa đau vừa kể cho Moaa nghe chuyện
xảy ra ở hồ, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mà Moaa nghe cũng sợ xanh mặt,
hắn cũng không ngờ dưới hồ Jann lại có con cá lớn như thế.
"Hẳn
là nó bình thường không ở hồ Jann, hoặc là ở dưới sâu, con câu cá một
lúc nó mới xuất hiện, lúc đầu Gadnu chưa đến nếu nó ở đó chắc con cũng
chạy không thoát." - Hahna nói ra phán đoán của mình.
Moaa gật
đầu - "May mà Gadnu ở đó, nếu không hậu quả maam không dám nghĩ. Thế
giới này còn quá nhiều thứ nguy hiểm chúng ta chưa biết, sau này càng
phải cẩn thận hơn."
"Đúng đó, làm con sợ muốn chết. Maam tưởng
tượng nổi không, lớp băng chỗ đó dày hơn một mét, thế mà nó đâm một nhát xuyên lên luôn. Gadnu còn ghê hơn, nó cắn lưỡi cưa của con cá, hất một
cái con cá phá lớp băng bay lên luôn. Con chưa bao giờ thấy sinh vật nào mạnh như vậy luôn á!" - Hahna hoa tay múa chân diễn tả.
Moaa
thấy vậy an tâm tươi cười, con bé vẫn tràn đầy sức sống, hẳn là không bị dọa quá mức. Hắn quay đi lấy giỏ cá tới cạnh bếp lửa chuẩn bị đánh vảy
và làm sạch sơ qua rồi đem đi đông lạnh, vừa làm vừa nói - "Gadnu đúng
là rất mạnh, nó đã sắp lên tới hung thú rồi. Ở thế giới của con không có những loài thú như vậy à?"
"Không, làm gì có ạ. Nếu mà có nhân
loại cũng không thể một mình đứng ở đỉnh chuỗi sinh thái, và không đến
mức tận thế như bây giờ." - Hahna nhún vai, ngồi xuống cùng làm cá.
Moaa cười lắc đầu - "Cho dù có cũng không hơn bao nhiêu đâu, kiểu gì cuối
cùng nhân loại cũng tìm được cách mạnh hơn chúng, sau đó vẫn sẽ phá hoại cả thế giới thôi."
"Cũng phải hén, voi hổ cá sấu mãng xà có con
nào không mạnh hơn nhân loại, cuối cùng không cũng tuyệt chủng?" - Hahna ngẫm nghĩ gật gật đầu, sau đó ủ rủ nói - "Nói như vậy thế giới này
không phải cuối cùng cũng sẽ như vậy sao?"
"Hẳn là sẽ chậm hơn nhiều đi." - Moaa lầu bầu nói.
"Chậm hơn? Tại sao?"
Moaa giải thích - "Ở thế giới của maam, những con thú mạnh như hung thú
trước đây cũng không ít, nhưng theo thời gian, nhân loại càng có nhiều
cường giả, số lượng của chúng ngày càng ít, cuối cùng là tuyệt tích."
"Vì bị giết quá nhiều sao?" - Hahna đoán.
"Chính xác là vì tốc độ sinh trưởng của chúng không theo kịp tốc độ bị bắt
giết. Những con thú càng mạnh càng cần nhiều thời gian để tích lũy, mà
nhân loại muốn tu luyện đến cùng cấp bậc với chúng lại tốn thời gian ít
hơn nhiều."
"Cái này con biết, là bởi vì nhân loại biết cướp đoạt và lợi dụng tài nguyên, động vật thì không".
Moaa gật đầu - "Là như thế."
"Cho nên" - Hahna nghiêng đầu suy nghĩ - "ý của maam là vì hung thú ở thế
giới này tốc độ sinh trưởng có thể theo kịp, cho dù nhân loại có mạnh
lên cũng không thể nhanh chóng tàn sát hết chúng? Cũng đúng, số lượng
hung thú ở đây thật sự rất nhiều."
Moaa mỉm cười lắc đầu - "Không, quan trọng nhất là vì động vật ở đây biết cảnh giác với nhân loại."
Hai mắt Hahna sáng lên, cô nhóc cười ngặt nghẻo - "Đúng đúng, cái này mới là quan trọng nhất."