Dương Trường Miên trước giờ làm chuyện gì cũng có lợi cho mình, không có lý
do gì cậu phải chiếm địa bàn của mấy con thú. Chắc chắn là bên trong có
gì đó hấp dẫn cậu. Nam chính suy nghĩ thông suốt, gật đầu đáp ứng.
Cửu Vĩ Hắc Miêu Yêu tổn thất thảm trọng, mèo mẹ xanh cỏ, 3 con mèo con hết 2 con đã bị vặt lông, chỉ còn một con đang run bần bật. Bên Hỏa Hôi Lang 7 con còn lại 4 con, tính cả con đầu đàn. Là lúc nên ra tay.
Hàn
Ngọc Nhiễm rút kiếm, hàng quang trên kiếm chợt lóe chợt tắt, Dương
Trường Miên chỉ cảm thấy gió thổi một cái, nam chính đã nhảy vào chiến
trường rồi.
Hàn Ngọc Nhiễm thuận tay ném qua một con Cửu Vĩ đã bị
thương gần chết cho Dương Trường Miên, cậu dang tay chụp lấy. Mèo con
lông đen pha chút trắng, cả người bê bết máu, dấu cào, dấu cắn khắp nơi.
Cậu thổn thức không thôi, trải y phục xuống, cho con mèo nằm lên, tốn chút
điểm cống hiến đổi linh thảo trị thương, làm đơn giản sơ cứu: "Tao không phải bác sĩ thú y, mày nhịn chút đi nha."
Bị quấn như xác ướp Cửu Vĩ Miêu: "..." Nó có muốn cũng không còn sức cào.
Dương Trường Miên vuốt lông mèo: "Tao nhớ trước khi xuyên còn định nuôi một con."
666 tò mò: [Mèo hả? Hay chó? Nuôi động vật nhỏ giúp giảm căng thẳng mà.]
0405: [Kí chủ tốt quá.] Nếu nó có thể hình thành thật thể, kí chủ thế nào cũng cưng nó như cưng trứng.
Cậu lắc đầu: "Tao định nuôi gấu trúc, nhưng không được."
[...] Gấu trúc? Quốc bảo? Cậu chưa nuôi được con đấy thì xác định đi tù nhé.
"Không được cái gì?" Hàn Ngọc Nhiễm đã giải quyết xong 3 con sói còn lại, một con cong đuôi bỏ chạy, hắn cũng không đuổi.
Dương Trường Miên lại một lần nữa cảm nhận được hiệu suất của nam chính, quá
ghê gớm, cậu mới quay mông đi băng bó cho con mèo vừa xong, hắn cũng
xong: "Nam nhân, không thể nói người khác không được, biết không?" Nghe
giống như cậu bị bất lực.
Hàn Ngọc Nhiễm: "..." May mà hắn đã tra kiếm vào vỏ, nếu không thì cậu nguy rồi đấy.
Dương Trường Miên vớt lên con mèo, bỏ vào trong miếng vải cột lại vác đi,
thuận tiện thu xác mấy con sói vào không gian, thực phẩm tự nhiên, không phân bón thực phẩm, nhất định ăn rất ngon.
"..." Đi đâu cũng nhặt đồ được, định làm trạm phế liệu thu về?
Dương Trường Miên dẫn đầu đi vào hang động, lấy dạ minh châu ra chiếu sáng, nam chính cũng đi theo.
Đi không lâu lắm đã tới nơi, ở giữa hang động có một cái hồ sen
linh khí nhè nhẹ từng đợt vờn quanh. Mấy đóa sen hồng nhạt, cánh hoa mềm nhẹ dật tán, tỏa ra hương thơm làm người như si như say.
666: [Cẩn thận chút, đừng ngửi, nó hơi giống cây nấm kia, có thể làm người chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.]
Dương Trường Miên như con thỏ nhảy dựng ra 8 thước, lấy tay che mũi lại. Cậu
đang muốn cảnh báo nam chính thì thấy hắn lảo đảo lắc lư, hai mắt nhắm
nghiền.
Bịch!
Cậu vội vàng chìa tay ra đỡ, nhưng thể trọng
Hàn Ngọc Nhiễm cũng không nhẹ, thành công đè bẹp cậu: "...Nam chính bình thường rất cảnh giác mà?" Cậu sợ đè trúng mèo đen nên thả nó nằm một
chỗ khác, bản thân thì lôi nam chính ra xa cái hồ chút.
666 suy
đoán: [Cái hồ này nước không bình thường lắm, với lại tu vi càng cao
càng mẫn cảm với linh khí, nên chắc là định hít một ngụm thủy linh lực
đây mà.] Với lại ai đó có vẻ dự liệu trước mọi chuyện, vào đây như biết
hết đường đi nước bước nên người ta không đề phòng.
Mặc niệm cho nam chính 2 giây, tin ai không tin, tin tên thần kinh thô làm gì không biết.
Dương Trường Miên vì thân phận phế vật không cảm nhận được linh khí, lần nữa
may mắn thoát nạn: "..." Nhiều lúc không biết là cậu may mắn hay xui xẻo nữa.
Hàn Ngọc Nhiễm hai mắt nhắm nghiền, lâm vào ngủ say. Cậu không dám đánh thức, cũng chỉ có thể ở một bên canh xác.
[...]
666 đeo lên mắt kính: [Mộng Hồng Liên cũng có chút trí tuệ, nó biết hút ai
cường đại vào trong mộng rồi ăn luôn. Còn cậu á hả, chắc so không được
với cục đá trong này nữa.]
Dương Trường Miên hậm hực, chỉ tay:
"...Một cái bông sen mà cũng dám khinh thường tao, tao không hầm mày,
tao theo họ nam chính luôn."