Cung Trạch nghe tin Điềm Điềm bị sốt phải vào bệnh viện liền bỏ hết công việc để chạy đến đây.
"Mẹ, Điềm Điềm sao rồi?" Anh chạy đến, vội vội vàng vàng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Con bé không sao rồi, cũng may là mẹ đã đưa con bé đến kịp, nếu không sẽ
rất nguy hiểm. Con mau vào thăm đi." Mẹ của anh rõ ràng là đang nhắm vào Dĩ Ái, bà ấy muốn dùng vụ việc lần này để chà đạp cô, không ngừng nhục
mạ, mắng nhiếc.
"Vậy là tốt rồi." Anh và mẹ anh định vào trong thăm Điềm Điềm, Dĩ Ái cũng lặng lẽ đi theo sau.
Nhưng khi mẹ chồng cô nhìn thấy, bà ấy liền nổi giận đẩy ngã cô: "Cô còn muốn làm gì? Muốn mang vận khí xui xẻo của cô làm hại con bé sao? Tốt nhất
là cô mau cút khỏi đây đi, đừng có khiến tôi thêm chướng mắt nữa."
Cung Trạch nhìn cô gái chật vật dưới sàn đất lạnh lẽo mà trong lòng cảm thấy xót xa, anh nói: "Mẹ có phải là quá đáng rồi không, dù sao cô ấy cũng
là mẹ của Điềm Điềm."
Mẹ chồng cô cả giận nhìn anh, bà ấy không ngờ anh lại nói đỡ cho cô: "Cung
Trạch, có phải con hồ đồ rồi không? Con hỏi thử xem có người mẹ nào vô
tâm như cô ta không? Điềm Điềm ra nông nỗi này chính là do cô ta hại
đấy. Con bé bị sốt mà cô ta cũng không quan tâm, để cho con bé khóc đến
tắt tiếng. Chẳng hiểu là đầu óc cô ta chứa cái gì nữa, chắc là lại bận
nghĩ ra mưu kế gì đó đây mà. Bây giờ thì hay rồi, ở đây giả vờ khóc lóc
đáng thương cứ như là thương con lắm vậy, còn không phải là diễn để cho
con xem sao? Cô ta diễn cũng hay thật."
Những lời nói này, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ tin là mẹ anh nói đúng. Nhưng hiện tại một chữ anh cũng không thể tin, anh đã nhìn thấy cô tủi
thân mà khóc một mình khi mang thai, còn thấy cô xanh xao gầy guộc trên
giường bệnh, thấy nụ cười hạnh phúc khi được nhìn thấy con lần đầu,
không những vậy cô còn cố gắng để làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Từ khi cô đến Cung gia, chưa bao giờ anh thấy cô làm gì không phải
phép, đã vậy còn hiểu chuyện, nghe lời, mặc cho mẹ anh mắng chửi cô cũng không nói một câu khó nghe nào, chỉ nhẹ giọng giải thích mặc dù không
ai tin cô.
Nếu như anh không
phải là người trong cuộc, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tin cô vì tiền
mà leo lên giường anh, cũng không bao giờ tin cô là một cô gái có lòng
dạ thâm sâu, lợi dụng đứa con để có thể gả cho anh, anh lại càng không
có những suy xấu về cô gái này.
Bởi vì từ đầu đến cuối, cô diễn rất tốt vai một người vợ, một người mẹ, anh có cảm giác như cô thật sự rất yêu anh và rất yêu con, hơn nữa còn là
một người mẹ dịu dàng, một cô vợ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng điều
bất ngờ nhất là, cô diễn tốt đến mức anh không nhìn ra một khe hở, không nhìn ra một lỗ hổng nào mà chỉ cảm nhận được một trái tim mỏng manh,
bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Cung Trạch bước đến, anh định đỡ cô dậy nhưng lại bị mẹ anh kéo vào trong
phòng bệnh, khi cánh cửa khép lại, anh đã nhìn thấy ánh mắt long lanh
nước của cô, gương mặt tái nhợt đến kinh ngạc.
"Cạch!" Khoảnh khắc tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, tâm can anh rối bời, sâu
trong đáy lòng anh là một cảm giác đau xót khó diễn tả, đau đến mức tay
của người đàn ông hơi run lên.
Một lúc lâu sau, anh và mẹ anh cùng bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng không
ngờ Dĩ Ái vẫn còn ở đó, chỉ là cô đã ngất xỉu, cũng không biết cô đã nằm trên sàn đất lạnh bao lâu, chỉ thấy đôi môi cô nhợt nhạt, sắc mặt tái
xanh.
Anh còn chưa kịp làm gì thì mẹ anh đã đi đến đá vào người cô: "Cô còn ở đây giả vờ cái gì? Có giỏi thì cô đi chết luôn đi."
Cung Trạch cau mày, anh vội bước đến kéo mẹ anh ra, gắt gỏng lên tiếng: "Mẹ! Đủ rồi!"
Anh nheo mắt nhìn cô rồi nhanh chóng bế cô lên, cơ thể của người con gái ấy lạnh ngắt, đến chiếc áo len khoác bên ngoài cũng không còn hơi ấm, nếu
không nghe được hơi thở nặng nề của cô, anh còn tưởng là mình đang thật
sự bế một người chết.
"Cung
Trạch! Con quan tâm cô ta làm gì?" Mẹ anh không hiểu là anh đang làm gì, bà ấy cau có, lo lắng là anh đã bị sự đáng thương của cô làm cho mềm
lòng.
"Con không quan tâm cô
ấy, nhưng dù sao cô cũng là mẹ của Điềm Điềm, là vợ con, là con dâu của
mẹ. Nếu mẹ đối xử với cô ấy như vậy thì người ngoài nhìn vào sẽ nói
chúng ta là loại người gì đây? Hơn nữa... Điềm Điềm bị như vậy... cũng
không phải là lỗi của cô ấy." Anh bất đắt dĩ nói ra những lời này cũng
chỉ không muốn tranh cãi với mẹ. Còn câu cuối là anh vô thức nói ra,
cũng không biết tại sao bản thân lại như thế. Hiện tại, chính bản thân
anh cũng không rõ lòng mình.
Mẹ anh sững sốt: "Còn nói gì? Nó xém nữa là hại chết Điềm Điềm mà còn còn nói không phải là lỗi của nó?"
Cung Trạch trầm mặc: "Trời cũng đã gần sáng rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đi."
Anh không muốn phải tranh cãi với mẹ anh nên đã lạnh lùng, dứt khoát bế cô đi.
"Không được rồi, không ngờ Cung Trạch lại nói giúp cho con nhỏ đó. Chuyện này
chắc chắn không đơn giản, phải mau chóng nghĩ cách đuổi nó đi mới được." Mẹ anh lẩm bẩm, bà ấy không muốn anh vì một người phụ nữ nhơ nhuốc như
cô mà mềm lòng, càng không muốn có một ngày anh vì cô mà chống đối lại
bà ấy.
Mặc dù bình thường anh
vẫn rất nghe lời của bà ấy, nhưng bà ấy rõ hơn ai hết, một khi mà anh đã nhẫn tâm, một khi anh mà muốn bảo vệ cô thì anh nhất định sẽ không còn
nghe theo lời bà ấy nữa.
Bà ấy không thể để cho chuyện này xảy ra, không để cho anh bị cô mê hoặc tâm trí.