Từ Ưng Bạch nóng bừng mặt, không dám ngẩng đầu nhìn quân y, lừ
mắt với Phó Lăng Nghi một cái. Phó Lăng Nghi nhìn hắn rồi nhanh
chóng cúi đầu nghịch chén trà như không có chuyện gì. Từ Ưng Bạch câm nín, cái tên lưu manh này làm xong rồi lại không chịu nhận.
Quân y ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch, muốn nói lại thôi. Từ Ưng Bạch đỡ trán thở dài, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Quân y lắc đầu, mãi mới nói, "Hôm nay mạch tượng của đại nhân tương đối ổn định, uống thuốc đúng giờ là được, vi thần xin cáo lui trước."
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu. Quân y vừa đi đến cửa
lều thì bị hắn gọi với lại, "Khoan đã. Ta cần một ít thuốc
mỡ."
Quân y kia đi rồi, Từ Ưng Bạch mới nhẹ nhõm thở ra,
rồi cốc đầu người đang khuỵu gối trước mặt mình một cái. Hắn sờ tay lên cổ, thở dài thườn thượt, "Ai dạy ngươi... Hôn như thế hả?"
Chiếc cổ vốn tái nhợt vô sắc lúc này chi chít dấu
vết xanh tím, không giống hôn mà giống bị cắn, nhìn thảm thiết vô cùng, tựa như sói hoang hung tợn đánh dấu con mồi. Không chỉ có trên cổ mà từ trên xuống dưới đều có những dấu hôn như
vậy, trên eo, bụng và đùi mới là đáng sợ nhất, chẳng qua Từ Ưng Bạch mặc quần áo chỉnh tề nên không lộ ra mà thôi. Phó Lăng Nghi nín thinh, ôm đầu chăm chú ngắm nghía những dấu hôn kia, nuốt
khan, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, như thể sắp sửa nhào tới.
"...Không được xem." Từ Ưng Bạch duỗi tay bóp chặt cằm Phó Lăng Nghi, người nọ ngoan ngoãn quay đầu đi. Hắn vừa nhìn là biết tên lưu manh này
đang nghĩ thứ dơ dáy gì trong đầu, bởi tối qua đã được trải
nghiệm hết những tư thế vô pháp vô thiên kia, ngày thường nghe
lời bao nhiêu thì lên giường cũng thành công cốc hết.
Ban
đầu y dựa vào việc Từ Ưng Bạch nằm đó không động đậy mà cố ý ép hắn lên đỉnh rất nhiều lần. Từ Ưng Bạch phát bực, bóp chặt y
lại giáo huấn nhưng người nọ vẫn không ngừng nghỉ, ngược lại còn
càng ngày càng càn rỡ, hai mắt lập lòe, cứ như chỉ cần nhìn Từ
Ưng Bạch đã có thể khiến y hưng phấn. Từ Ưng Bạch suýt chút nữa
ngất đi, hận không thể cho cả miệng trên lẫn miệng dưới mỗi đứa
một cái rọ mõm sắt.
Hắn vốn không biết gì nhiều về
tình yêu, lần này coi như đã nếm trải đủ, những điểm nhạy cảm trên người cũng đã để lộ hết, đương nhiên hắn cũng sẽ không
để yên cho Phó Lăng Nghi, bằng chứng là cổ họng mất tiếng và
hai đầu gối trầy da. Cùng với đó, cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng
biết được sở thích của y, chính là không điên không chịu. Hắn
nhìn Phó Lăng Nghi, nhìn chiếc dây buộc tóc cũ trên giường,
ngừng lại một chớp mắt rồi quay sang nhìn y lần nữa. Trên cổ
và tay y hằn những vết trói sâu, điển hình của bất chấp không
cần mạng. Nhìn vết hằn ấy, lại nghĩ đến những dấu hôn kia, Từ Ưng Bạch chỉ cảm thấy nhức mắt. Giọng hắn khàn khàn, ngữ điệu
ôn hòa mang theo cảnh cáo, "Lần sau không được thế nữa, cũng không được hôn như vậy. Nếu còn tái phạm ta sẽ khắc dấu đóng lên
người ngươi đấy, biết chưa."
Chẳng ngờ, hai mắt Phó Lăng
Nghi lóe sáng, như nóng lòng muốn thử. Từ Ưng Bạch cứng họng, hắn
quên mất người này không giống người thường, nghiêm túc cảnh
cáo đối với y có khi lại là khen thưởng. Hắn vừa giận vừa
buồn cười cốc nhẹ đầu y rồi đưa thuốc mỡ sang, ngập ngừng một
chút rồi uyển chuyển lựa lời, "Cho ngươi... Bôi đầu gối với...
Phía sau."
Phó Lăng Nghi nhét thuốc vào ngực áo rồi cẩn
thận ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch, đưa tay lau mí mắt hắn. Từ Ưng
Bạch nhắm mắt lại, hàng mi dài quét qua đầu ngón tay. Phó Lăng
Nghi đột nhiên ngừng rồi nhanh chóng rụt tay lại, trên tay dính
một chút chất lỏng màu trắng. Phó Lăng Nghi không sợ trời không
sợ đất cũng có lúc nói lắp, "Vừa, vừa rồi chưa, chưa lau khô."
Từ Ưng Bạch vươn tay ra, Phó Lăng Nghi vui vẻ đợi cái cốc đầu giáng
xuống, nhưng người kia chỉ nắm cánh tay kéo y đứng dậy. "Đầu gối xước hết rồi còn quỳ làm gì?" Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, ngữ điệu dịu dàng, nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu, "Không cần
chân nữa rồi sao? Ngồi lên ghế đi, ta bôi thuốc cho ngươi."
Phó Lăng Nghi loạng choạng đứng dậy, dại ra một hồi lâu mới nghe hiểu, hai mắt lập tức sáng bừng. Từ Ưng Bạch cẩn thận bôi thuốc lên
hai đầu gối bị thương, động tác rất nhẹ, rất dịu dàng, Phó
Lăng Nghi gần như không cảm thấy đau. Y chăm chú nhìn người kia
không rời mắt, đến khi cay mắt cũng không nỡ chớp.
Xong xuôi, Phó Lăng Nghi nuốt khan, được voi còn muốn đòi tiên, "Còn phía sau..."