Từ Ưng Bạch nghe vậy chỉ nhướn mày rồi thở dài, tiếp tục vuốt
tóc Phó Lăng Nghi, thầm nghĩ liệu có phải do y quá thiếu thốn
tình cảm nên chỉ cần được xoa đầu đã vui đến thế. Phó Lăng Nghi không nói gì, cũng không đọc được ý nghĩ đó. Y ngoan ngoãn quỳ
ở đó như một con sói đội lốt cừu, nhưng từng hơi thở nóng
bỏng nặng nề phả lên đầu gối Từ Ưng Bạch đã đã để lộ tâm tư
không thuần khiết. Tiếc là Từ Ưng Bạch lại không hề hay biết.
Trời đã chuyển tối, bên ngoài lều, binh lính bắc bếp nấu cơm, lửa
trại cháy rực, bóng dáng lính tuần đi kiểm tra giao nhau chiếu
lên thành lều. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Từ Ưng Bạch đọc tư
liệu đã thấm mệt, nhấp một ngụm trà trên bàn rồi nựng cằm
Phó Lăng Nghi như trẻ nhỏ. Răng nanh sắc bén cắn nhẹ lên tay như
đang uy hiếp, còn ngậm vào miệng day một chút làm Từ Ưng Bạch
không thể không cúi xuống, vừa nhìn đã chạm phải một cặp mắt
chứa đựng dục vọng ngập trời. Mí mắt khẽ run lên vì choáng
ngợp, đột nhiên Từ Ưng Bạch rất muốn đẩy Phó Lăng Nghi ra, nhưng
chỉ vừa động chân một chút, vẻ mặt hắn đã đờ ra, từ cổ đến
vành tai đều đỏ bừng, cứng còng cả người.
"Ngươi..." Nhất thời hắn không nói nên lời, cuối cùng đành phải mắng bừa một câu, "Lưu manh!"
Phó Lăng Nghi vẫn bất động nhìn hắn không chớp, sau khi bị mắng ánh mắt rốt cuộc cũng dao động, lóe lên ánh sáng khó tả. Cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy từ lưu manh, vô lễ ra, y chưa từng nghe
Từ Ưng Bạch mắng gì khác. "Từ Ưng Bạch, có phải ngươi... không
biết mắng chửi người khác thế nào không?"
Từ Ưng Bạch ngây người, đúng là hắn không biết mắng chửi. Huyền Thanh Tử, Từ mỹ
nhân và các sư thúc sư bá ở đạo quan dạy dỗ rất tốt nên hắn từ
trước đến nay nho nhã lễ độ, dù từng đi nhiều nơi, gặp nhiều
người, cũng từng bị chỉ thẳng mặt mắng chửi nhưng vẫn ôn tồn
nhã nhặn như thế, không hề học hỏi được gì, cùng lắm cũng
chỉ biết mắng đổ đốn, lưu manh, vô lễ mà thôi.
Phó Lăng
Nghi nhìn không rời mắt, toét miệng cười càn rỡ. Ngay sau đó, Từ Ưng Bạch nghe thấy y chậm rãi nhả từng chữ, "Ngươi có thể mắng ta là súc sinh, mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ, hay là hoang dâm vô
độ, lòng lang dạ sói..."
"Hoặc là..." Phó Lăng Nghi rướn người
lên, hai mắt càng ngày càng sáng, toàn thân căng cứng, đôi tay ấn
trên ghế nổi gân xanh. Y cúi đầu nói nhỏ vào tai Từ Ưng Bạch.
Đồng tử trong mắt co lại, Từ Ưng Bạch như bị những lời lẽ vô pháp vô
thiên ấy làm cho choáng váng, "Ngươi..." Hắn không thể không vò
đầu Phó Lăng Nghi một cái, lực tay rất nhẹ, đối với y chỉ như
mèo con cào ngứa. Y thuận thế nghiêng đầu, nuốt khan, hơi thở trở nên nặng nhọc. Từ Ưng Bạch cảm thấy không ổn, chưa kịp nói gì
thì Phó Lăng Nghi đã nhanh chóng cúi người tới gần, đến khi
chóp mũi sắp chạm nhau lại đột ngột ngừng lại, hai tay siết
chặt lấy tay vịn ghế, sống lưng cong lên hệt như mãnh thú vùng
hoang dã đang lấy đà chuẩn bị vồ mồi. Ánh nến lay động, hắt
lên sườn mặt gần như hoàn hảo.
Cái bóng của Phó Lăng Nghi
bao trùm cả nửa người Từ Ưng Bạch. Trái tim nổi trống vì hành
động đột ngột ấy, đôi tay vịn trên thành ghế run lên nhè nhẹ,
bị Phó Lăng Nghi mạnh mẽ tách ra, đan tay vào. Phó Lăng Nghi khẽ
chớp mi, vẫn chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia. Hơi thở ấm nóng đan xen, Từ Ưng Bạch thở dài, xoa xoa mu bàn tay y, không biết phải làm sao. Hắn vắt hết óc suy nghĩ trong chốc
lát rồi giơ chân lên, nhưng lại thấy nếu cứ thế mà đá thì không được, dù sao cũng là chỗ trí mạng của đàn ông, thế nên cuối
cùng chỉ dẫm nhẹ hai cái, rất bất lực, "Tránh ra nào, ta còn
phải đọc tài liệu, đọc xong rồi muốn làm gì thì làm."
Chẳng ngờ Phó Lăng Nghi lại rên lên, suýt chút nữa đã kêu ra tiếng,
hai mắt đỏ ngầu, dục vọng hừng hực thiêu đốt nổ tung như pháo
hoa. Từ Ưng Bạch cảm thấy mình như vừa biến khéo thành vụng, chỉ
kịp "Ta" một tiếng đã bị Phó Lăng Nghi lấp kín miệng không cho
giải thích. Từ Ưng Bạch không đánh lại Phó Lăng Nghi, tuy thường
ngày người này ở trước mặt hắn giả vờ ngoan ngoãn vô cùng,
hắn nói cái gì thì là cái đó, chưa dám "Không" một câu nào, nhưng nếu y điên lên thì mười tên ám vệ cũng không cản được.
Lát sau, tên ám
vệ canh gác ngoài lều giật bắn mình, đánh rơi cả con thỏ đang
nướng trên tay, sợ mất mật. Ám vệ lớn tuổi vội bịt kín tai
đứa nhỏ hơn, kiên định nhìn thẳng về phía trước, không vấn đề
gì, bây giờ bọn họ đều điếc cả.
Không biết qua bao lâu,
nến cháy dữ dội, sáp nóng nhỏ giọt. Từ kiếp trước đến giờ,
đây là lần đầu Từ Ưng Bạch chật vật như vậy, dù biết ám vệ
còn đang gác đêm bên ngoài nhưng vẫn không kìm được tiếng rên rỉ bật ra, khẽ ho khan vì sặc nước mắt. Hắn thở dốc từng hồi,
đầu ngón chân co quắp và tê dại vì khoái cảm. Tiếng thở gợi
tình làm Phó Lăng Nghi nghiêng đầu thảng thốt, toàn thân lập tức căng cứng như bị kích thích đến phát điên. Hai mắt y đỏ như
máu, nhưng lại dịu dàng mà trân quý vuốt ve vệt hồng nơi đuôi
mắt người tình, tiện đà vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên thái dương hắn ra sau.
Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt, giọt lệ vương trên khóe mi rơi xuống, rốt cuộc cũng chớp được cơ hội khắc
chế Phó Lăng Nghi. Phó Lăng Nghi tức khắc rên lên, hai tay chống bên vai hắn, cắn răng thốt, "...Không." Toàn thân y bắt đầu run rẩy, cầu xin, "Buông ra... Xin ngươi, buông ra..."
Từ Ưng Bạch hụt
hơi, khàn giọng đáp, "Không, ta không buông." Một tay hắn sờ
soạng cạnh giường, với lấy dây buộc tóc.
"Ta sai rồi... Ta không nên ép ngươi. Huynh trưởng... Kiều Kiều... Thầy ơi, ta-"
Sợi dây thít chặt. Ám vệ bên ngoài bịt kín hai tai.
Đúng lúc này, quân y mang dược cháo đến, trông đám ám vệ thấy chết
không sờn kia có gì đó là lạ nhưng cũng không để ý. Gã ân cần
bưng chén vào lều thì bị ám vệ ngăn lại, "Ờm, chủ tử bọn ta
đi nghỉ rồi, có việc gì ngày mai rồi quay lại."
Quân y khó hiểu hỏi lại, "Không phải Thái úy đại nhân lúc nào cũng đi ngủ muộn hay sao?"
Tên ám vệ nói chắc như đinh đóng cột, "Nhưng bây giờ chủ tử... ngủ rồi!"
Quân y cau mày, "Nhưng nến vẫn sáng mà? Ngủ là ngủ thế nào?" Nói rồi cao giọng gọi, "Thái úy đại nhân!"
Bên trong, Phó Lăng Nghi nghe tiếng mà cứng người, sống lưng gập
xuống, Từ Ưng Bạch tê dại cả da đầu. Rất nhanh, quân y đã nghe
tiếng hắn nói vọng ra, "Ta đây... Cứ để đó lát nữa ta uống, cảm ơn ngươi."
Quân y đáp lời, đặt chén cháo xuống, lo lắng nói, "Thái úy đại nhân bị bệnh ư, sao giọng lại khàn như vậy?"
Đám ám vệ nhìn nhau, không dám nói câu nào. Đợi quân y đi xa, bọn họ
mới dám thở phào, rồi lại lập tức bịt kín hai tai lại. Thính lực quá tốt cũng là một loại tra tấn. Đến khi trời tảng
sáng, đám người sống không bằng chết này mới nhận thấy trong
lều đã yên tĩnh lại.
Bên trong lều, thái dương Từ Ưng Bạch
mướt mồ hôi, tóc mai ướt dính trên gò má, cặp mắt hổ phách
xinh đẹp tan rã không tiêu cự, đuôi mắt còn dính chất lỏng màu
trắng, mệt đến nỗi không nhấc nổi tay. Phó Lăng Nghi gối lên
ngực hắn, ôm hắn nghỉ ngơi một hồi lâu mới đứng dậy, khập khiễng
xuống giường lấy nước.
Quân y vì lo sức khỏe của Từ Ưng
Bạch nên mới sáng sớm đã tới bắt mạch, nhưng phải đợi đến khi
mặt trời lên cao mới được tiến vào. Gã thấy Từ Ưng Bạch ngồi
trên ghế mây, tên thị vệ mặc đồ đen đeo đao đang đút cho hắn từng ngụm nước nhỏ. Từ Ưng Bạch làm loạn cả đêm nên hiện tại không
thể tỉnh táo nổi, mơ màng đưa tay ra cho quân y bắt mạch.
Quân y xem xét một hồi, vẻ mặt kỳ quái vô cùng. Thoáng thấy vệt
đỏ ghê người trên cổ Từ Ưng Bạch, gã lắp bắp nói, "Đại nhân...
Chuyện phòng the phải tiết chế một chút..."
Từ Ưng Bạch tỉnh cả người, xấu hổ vô cùng, nếu có cái hố ở đây hắn sẽ chui xuống ngay cho mà xem.