Hứa Nhiên tiếp tục trải qua cuộc sống như thường ngày, bình bình đạm
đạm. Chỉ là trong căn nhà sinh hoạt từ ngày đó đến giờ vẫn thiếu vắng
hình bóng một người.
Có lẽ xuất phát từ sự lo sợ, lần đầu tiên,
Hứa Nhiên lựa chọn không hạ mình. Đã rất nhiều lần anh không kiềm lòng
được đặt tay lên số điện thoại của Cung Thời An, muốn gọi cho hắn, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi. Anh không có đủ can đảm, chỉ sợ rằng một hành động nhỏ nào đó của mình thôi, cũng sẽ khiến hắn ngày càng rời xa anh.
Thà rằng cứ như hiện tại, lấp lấp lửng lửng, có khi anh lại cảm thấy thoải mái hơn.
Sau Giáng Sinh chính là tết Dương Lịch.
Ngày này đối với Hứa Nhiên, cũng chẳng có gì khác biệt so với những ngày
bình thường khác. Chỉ là anh sẽ gọi điện báo bình an và chúc mừng năm
mới với Hứa tiên sinh, cùng trò chuyện với ông. Sau đó cha con anh sẽ
nói một vài chuyện công việc.
Trước đây, anh còn sẽ thường xuyên
thảo luận một số vấn đề trong cuộc sống với anh ấy, nhưng mà dần dần anh nhận ra, anh và Hứa tiên sinh không có điểm chung. Có lẽ là lối sống và suy nghĩ quá khác biệt, khiến hai người có chung dòng máu các anh không thể bắt kịp tần số của nhau.
Sau Hứa tiên sinh chính là nhà họ
Cung, anh cũng hỏi thăm cả hai người y như vậy, còn phải hứa hẹn đủ
điều, sẽ sớm giải quyết xong công việc và trở về thăm cả hai gia đình.
Cung phu nhân liên tục dặn anh phải giữ sức khoẻ, ăn uống đầy đủ, còn đặc
biệt gửi cho anh một đống đồ bổ và quần áo ấm bà tự làm, khiến anh cảm
động không thôi. Còn Hứa tiên sinh ấy à, so với ba anh cũng không có
khác lắm. Chỉ nói qua loa mấy câu về việc học tập, sau đó chủ đề lại
chuyển đến Cung Thời An.
Hứa Nhiên nghĩ có lẽ cha mẹ Cung vẫn chưa biết chuyện anh và Cung Thời An bất hòa, vì thế đành lấp lửng cho qua chuyện.
Sau khi treo điện thoại một cách bất lực, Hứa Nhiên đã trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
Ban nãy anh đã lỡ hứa tết nguyên tiêu sẽ cùng Cung Thời An về thăm cha mẹ
Cung. Nhưng với tình hình hiện tại, e rằng anh sẽ phải thất hứa rồi.
Cung Thời An vẫn còn nghi ngờ về việc anh thích hắn, nếu không ngày hôm đó
đã chẳng nói dông dài như vậy. Lỡ như việc anh chấp nhận xuống nước
trước lại khiến cho hắn nghi ngờ thì sao?
Suy nghĩ này khiến Hứa
Nhiên càng có thêm lý do để cứng rắn trước Cung Thời An. Tạm thời anh
không thể tỏ ra quá quan tâm đến hắn nữa. Thậm chí mỗi một lời nói hành
động sau này với hắn, anh đều phải thật cẩn thận, không được biểu lộ quá nhiều tình cảm. Nếu muốn ở bên cạnh Cung Thời An lâu dài hơn, anh..
cũng chỉ còn có một cách đó.
Cung Thời An đã mất tích suốt hai tuần. Nói đúng hơn là trong hai tuần ấy hắn không hề trở về nhà.
Mặc dù nghe nói là hắn vẫn thường xuyên liên lạc cho cha mẹ Cung, nhưng
tuyệt nhiên là không nhắc đến anh một chữ nào. Vẫn là Hứa Nhiên thông
minh, lúc gọi điện hỏi thăm Cung phu nhân có hỏi được mấy câu, moi được
một ít thông tin hiện tại của Cung Thời An.
Hắn vẫn ổn, vẫn sống
tốt. Ba mẹ hắn không biết gì về việc hắn và anh tách ra trong khoảng
thời gian gần đây, họ vẫn nghĩ anh đang ở cùng với hắn.
Hứa Nhiên không giải thích, anh chỉ cần biết Cung Thời An vẫn ổn, vậy là đã đủ yên tâm rồi.
Hắn khó xử cũng phải.. Là anh, anh cũng muốn tránh mặt hắn. Chỉ mong sao
lần chiến tranh lạnh này nhanh chóng qua đi, mọi chuyện lại quay trở về
quỹ đạo vốn có của nó.
* * *
Thời gian trôi nhanh như chó
chạy ngoài đồng, sau tết Dương Lịch chính là Xuân Tiết - tết Âm. Hứa
Nhiên vốn còn có nhiều dự định hơn muốn làm, nhưng không ngờ vừa chớp
mắt một cái, tết nguyên tiêu đã đuổi tới nơi.
Người người nhà nhà tưng bừng trẩy hội. Khắp phố phường không đâu là không thấy các băng
rôn đỏ, chưa gì mà các câu đối xuân đã treo đầy trên cửa nẻo các nhà. Mà sau khi hoàn thành xong đống dealine cuối cùng, Hứa Nhiên cũng bắt đầu
lên kế hoạch cho đợt nghỉ tết. Đồng thời cũng bắt tay vào gầy dựng sự
nghiệp cho riêng mình.
Đúng vậy, anh đã kết thúc kỳ thực tập, kết thúc sớm hơn dự kiến. Chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ lấy được bằng.
Sau khi nghỉ việc ở công ty một cách âm thầm, có một ngày Hứa Nhiên lặng lẽ đến công ty để chào hỏi tạm biệt mọi người. Anh đã cố ý chọn một ngày
cuối tuần để tránh gặp mặt Bùi Thanh Vũ nhưng vẫn gặp được đầy đủ người
trong công ty. Bởi vì nghe nói vì một số lý do cá nhân, Bùi Thanh Vũ
thường chỉ làm việc đến ngày thứ năm trong tuần. Điều này vừa hay thuận
lợi cho anh. Không phải gặp mặt, đỡ khó xử.
Quả nhiên, lúc Hứa
Nhiên đến nơi thì được hay tin hôm nay Bùi Thanh Vũ không đi làm. Đồng
nghiệp cho rằng mối quan hệ của các anh rất thân, còn muốn gọi hắn đến,
anh liền cản lại. Nói ngày hôm nay là đặc biệt khao mọi người, còn về
phần Bùi Thanh Vũ, nếu đã có việc bận cũng không nên làm phiền, anh sẽ
bù lại vào một ngày khác.
Đồng nghiệp nhao nhao bảo anh quá thiên vị, bao nhiêu người mà lại chỉ hẹn riêng một mình Bùi Thanh Vũ, anh chỉ cười không đáp.
Ngày hôm đó, Hứa Nhiên đích thân mời mọi người trong văn phòng đi ăn liên
hoan một chầu, uống đến tận gần sáng mới lảo đảo trở về.
Nói ra
cũng thật hay, cũng may Cung Thời An không ở nhà, không có ai cằn nhằn
làm phiền anh. Nếu không như bình thường, hắn chắc chắn sẽ không để cho
anh đi chơi tự do như vậy, tám giờ là phải có mặt ở nhà, nếu không hắn
sẽ khóa cửa. Đương nhiên, tần suất Cung Thời An đi chơi còn nhiều hơn cả anh, trước giờ hắn đều không có cơ hội nhốt anh bên ngoài. Nhưng mà
phiền một cái là, không có Cung Thời An, cũng sẽ không có ai lau mặt,
thay quần áo hôi cho anh. Cũng không có ai nấu nước chanh mật ong ấm rồi hỏi anh có đau đầu không sau khi uống say và tỉnh dậy vào mỗi lúc sáng
sớm.
Thật là.. Có chút nhớ hắn rồi! Nếu như có thể nhìn thấy ở cùng hắn thì thật tốt..
Nhưng Hứa Nhiên nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này. Cung Thời An hiện tại, muốn
tránh mặt anh còn kịp, nói chi đến chuyện trở lại như lúc xưa, càng
không nói đến có một ngày hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Thích thì có sao chứ, đâu phải mọi loại thích trên thế gian này đều được đáp lại. Từ lúc bắt
đầu, anh đã chẳng muốn ôm chút hy vọng nào rồi.
Sau buổi liên
hoan, Hứa Nhiên tạm biệt mọi người trong công ty, mấy đồng nghiệp quý
mến anh còn khóc ầm cả lên, một hai nhất định bắt anh sau khi ra trường
phải đến công ty họ làm việc. Anh chỉ có thể nói, tùy duyên số mà thôi.
Nhưng chắc là anh không có duyên với bọn họ.
Sau đó không biết
nghe thông tin từ ai, Bùi Thanh Vũ biết được chuyện Hứa Nhiên đến văn
phòng tổ chức tiệc chia tay, vậy mà lại cố ý không gọi hắn. Hắn mua một
số sim hoàn toàn mới, bởi vì biết nếu gọi điện sẽ bị cho vào danh sách
đen ngay lập tức. Hắ uyển chuyển dùng số mới này nhắn tin cho Hứa Nhiên. Hỏi anh có phải từng đến công ty không, sao lại không nói với mình. Bên dưới còn giải thích một tràng dài, ý vô cùng hối hận, còn tỏ ý muốn hẹn gặp anh để nói lời xin lỗi.
Hứa Nhiên đọc qua một lượt, không biểu hiện cảm xúc gì, trực tiếp kéo vào danh sách đen luôn.
Không phải là anh vô tình, mà thật ra hai người cũng đã có một cuộc trò chuyện qua điện thoại cách đây không lâu.
Lúc đó Hứa Nhiên cũng đã nói chuyện rất rõ ràng rồi, anh rất quý trọng tình cảm của y, nhưng đồng thời cũng tỏ ý không thể đáp lại tình cảm này
được. Bởi vì trong lòng anh đã có người khác. Lỗi không phải nằm ở y,
vậy nên y không cần tự trách mình. Nếu như không có vụ việc ngày hôm đó, sớm hay muộn gì thì anh cũng sẽ phát hiện ra thôi, thà rằng cứ để mọi
chuyện xảy ra sớm một chút, anh còn cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Nhưng mà Bùi Thanh Vũ lại là một con người quá cố chấp. Chuyện đi đến nước
này hoàn toàn là do hắn đeo bám quá dai dẳng, mặc dù anh đã thể hiện
quan điểm của mình rất rõ ràng rồi! Thật lòng mà nói thì Hứa Nhiên có
thể làm bạn, liên lạc, đi ăn uống cùng với rất nhiều người từng thích
anh, nhưng sự cố chấp của Bùi Thanh Vũ lại đâm ra khiến anh khó chịu,
ngay cả gặp lại y cũng không muốn.
Vậy nên cách tốt nhất là anh
đã cắt đứt liên hệ với Bùi Thanh Vũ, từ nay trở thành người xa lạ, không còn bất cứ quan hệ gì với nhau. Còn giả như sau này có vô tình gặp lại, vậy thì đó chính là duyên phận. Nếu khi đó lòng anh không còn vương vấn Cung Thời An, Bùi Thanh Vũ vẫn có ý với anh, anh sẽ mở lòng chấp nhận
hắn. Còn hiện tại thì không được. Hình bóng người kia đã khắc ghi trong
tâm trí anh quá sâu, khiến anh hiện tại không có cách nào tiếp nhận thêm bất kỳ ai khác nữa.
Tình trạng chiến tranh lạnh hiện tại của hai người, so với những lần trước đây còn làm anh sợ gấp trắm lần. Bởi vì
ai cũng cố chấp không chịu xuống nước trước, liệu có thể nào sẽ không
quay trở lại như xưa được nữa không?
Tình trạng này cứ kéo dài
kéo dài mãi, kéo tận đến chiều ba mươi tết. Thời gian cũng không được
xem là lâu, nhưng lại là lần hai người giận nhau gay gắt nhất.
Chiều ba mươi, Hứa Nhiên sửa soạn một túi đồ đạc, trước tiên quay về Hứa gia
một chuyến. Tết nhất đến nơi rồi, anh cũng phải về thăm Hứa tiên sinh
đã, còn về Cung Thời An, sau này hẵng nói.
Hứa tiên sinh từ nhiều năm trước đã bỏ trống trang viên ở ngoại ô xanh tươi mà cả gia đình họ từng sống, lựa chọn chuyển đến ở một khu dinh thự
biệt lập ở phía Đông. An ninh cao cấp, có bảo vệ canh gác hai tư trên
hai tư.
Mặc dù đã rất lâu chưa trở về nhà, nhưng Hứa Nhiên vừa
xuất hiện ở cổng bảo vệ thì đã có người nhận ra anh, lập tức mở cửa cho
xe anh tiến vào.
Hứa Nhiên thuận lợi tiến vào nhà, nhìn cảnh sắc đã lâu mình không nhìn thấy, hình như đã thay đổi khá nhiều rồi.
Trong sân vườn có mấy người giúp việc đang dọn cỏ, phòng bếp cũng có người
đang lau dọn, dường như đâu đâu cũng phải thấy ít nhất hai ba người đi
lại.
Hứa Nhiên đỗ xe rồi đi vào nhà, đã có người giúp việc tiến
lên giúp anh cất áo, tháo giầy, còn ân cần hỏi anh muốn ăn gì không.
Loại phục vụ sát sao đến tận chân răng kẽ tóc như thế này khiến người
quanh năm quen cuộc sống giản dị như Hứa Nhiên vô cùng mất tự nhiên. Anh vội vàng nói không cần.
Thật ra anh thấy, ngoại trừ người giúp
việc cứ loay hoay qua lại thì từ lúc anh bước vào đây căn nhà vẫn rất
yên ắng. Người giúp việc cũng không dám nghị luận câu gì, có lẽ là Hứa
tiên sinh đi làm vẫn chưa về, nên bọn họ cũng không cần gấp gáp hoàn
thiện công việc của mình.
Đã sắp qua năm mới rồi mà còn tham công tiếc việc như vậy..
Ba anh bao giờ mới chịu nghỉ ngơi một chút đây? Liệu anh có nên khuyên ông đôi lời không?
Hứa Nhiên thầm nghĩ, ông ấy sẽ nghe lời anh sao? Anh tặc lưỡi, tất nhiên là không!
Hứa Nhiên khe khẽ thở dài.
Xem ra anh phải dành một buổi giáo dục tư tưởng lại cho ba anh. Anh biết
ông ấy muốn lo cho anh được chu toàn, nhưng thật ra anh không cần mấy
thứ vật chất xa hoa này làm gì. Sau khi ra trường anh cũng sẽ kiếm việc
làm, sẽ làm ra tiền, anh có thể tự nuôi sống bản thân anh. Còn tiền ba
anh làm ra, cùng lắm là để ông an hưởng tuổi già. Anh không cần ông vì
mình mà nai lưng ra đi làm như vậy.
Hứa Nhiên vẫy tay gọi một người giúp việc vừa giúp mình thay giầy lại.
Nếu như anh nhớ không lầm thì đây là người làm lâu nhất trong nhà cha anh.
Mỗi năm trở về anh đều nhìn thấy bà, phục vụ chu đáo tận tụy, rất được
ba anh tin tưởng. Anh liền lấy trong túi ra một tấm chi phiếu rồi đưa
cho người nọ, mỉm cười dặn dò: "Năm mới đã sắp đến rồi, cô chuyển lời
giúp tôi để mọi người về nghỉ ngơi đi nhé! Tôi sẽ ở đây hai ngày, cho
nên sáng ngày mốt mọi người đi làm lại cũng được. Còn đây là chi phiếu,
bên trong có một hai mươi vạn, cô rút tiền rồi chia đều cho mỗi người
một phần dùm tôi, xem như quà tết. Cảm ơn."
"Cậu chủ, cái này..
chúng tôi không thể nhận được." Cô giúp việc rõ ràng cực kỳ bối rối:
"Ông chủ đã dặn chúng tôi phải làm việc xuyên tết, chúng tôi cũng đã
nhận lương tết rồi, vậy nên chúng tôi không thể nghỉ được, số tiền này
cũng không thể nhận của cậu đâu!"
Còn có chuyện này nữa? Làm xuyên tết.. Ông cha của anh cũng thật biết cách hành hạ người ta quá!
"Cô cứ cầm lấy đi, xem như tôi thưởng thêm, cứ làm theo những gì tôi đã
dặn. Tôi sẽ nói với cha tôi, những ngày này có tôi ở nhà rồi, sẽ không
cần mọi người đến nấu cơm quét dọn đâu."
"Cậu chủ.. cái này.."
"Tôi muốn có một không gian riêng tư với ba. Mọi người đến sẽ chỉ ảnh hưởng
đến ba con tôi tâm sự mà thôi." Hứa Nhiên cười, nhấn mạnh: "Đi đi."
"Vậy.. tôi sẽ chuyển lời lại. Cảm ơn cậu chủ." Cô giúp việc rõ ràng rất cảm động.
Bọn họ đều là những người làm công ăn lương, hay bị khi dễ thân phận thấp
kém, nay lại có người đối với họ vừa ân cần vừa chu đáo, lòng biết ơn
liền dâng trào lên.
Cô giúp việc quay đầu đi, được dở chừng lại
quay lại, trong mắt ánh lên vài giọt nước, nói: "Cậu chủ, cậu rất ít khi về nhà, một năm chỉ trở về có một hai lần. Nhưng lần nào trở về cậu cho đám hạ nhân chúng tôi rất nhiều đồ, còn đối xử rất tốt với chúng tôi,
chúng tôi thực sự rất biết ơn cậu.. Còn có mẹ cô bé A Vân hôm trước được cậu giúp đỡ đã được chuyển đến bệnh viện lớn tốt hơn để điều trị rồi,
cô bé tạm thời không lên đây được, nhờ tôi chuyển lời cảm ơn cậu. Đợi
cho mẹ A Vân khoẻ hẳn, cô ấy sẽ lên trực tiếp cảm ơn cậu sau!"
"A Vân.. nào vậy dì?"
"Chính là cô bé giúp việc lần trước.. À, chắc là cậu không nhớ. A Vân nói với
chúng tôi, mấy tháng trước con bé đang trộm khóc ở nhà bếp khi nghe tin
mẹ bệnh nặng, bị cậu vừa trở về vô tình đi ngang qua nhìn thấy. Cậu
không những không trách phạt cô bé lơ là công việc, còn cho cô bé một số tiền lớn để lo cho mẹ. Cô bé sợ ông chủ biết việc mình nhận tiền từ
cậu, vậy nên giấu diếm không dám nói với ai, rồi xin nghỉ làm dài hạn về quê luôn. Mãi cho tới dạo gần đây tôi gọi điện hỏi thăm, cô bé mới lỡ
lời nói là nhờ có cậu giúp đỡ nên đang lo cho mẹ rồi! Bây giờ đám người
giúp việc chúng tôi đều biết hết chuyện rồi, cậu quả thật là có tấm lòng bồ tát!"
Hứa Nhiên nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại.
Hình như.. đúng là có chuyện này. Nếu anh nhớ không lầm thì cách đây khoảng
tầm năm tháng, anh trở về nhà để lấy ít đồ đi. Sau đó quả thật có cô bé
nào đó, khiến anh nhớ về mẹ mình, đã cho một cô bé tiền để lo việc gia
đình..
Không ngờ đến bây giờ bệnh của mẹ cô bé ấy mới có tiến triển tốt sao?
Trong lòng Hứa Nhiên khẽ sửng sốt, đối với chuyện này anh cũng không có ấn
tượng nhiều, có lẽ cũng không phải số tiền quá lớn lao đối với anh.
Nhưng mà đã có thể cứu được mạng sống của một người rồi.. Anh sao có thể không vui lòng giúp đỡ đây?
"Vậy tốt rồi, mẹ A Vân không sao là
được rồi. Dì giúp tôi gửi lời chúc bác gái mau khoẻ nhé! A Vân nếu chăm
sóc mẹ xong, dì bảo cô bé cũng không cần về làm nữa đâu!"
Khuôn mặt cô giúp việc rõ ràng biến sắc, nụ cười hơi cứng lại: "Tại.. tại sao vậy cậu chủ?"
"Dì đừng gấp, ý của tôi không phải như vậy." Hứa Nhiên vừa liếc mắt một cái liền hiểu: "Theo như tôi nhớ, A Vân mà dì nói mới có mười sáu, mười bảy tuổi đúng không? Tôi không biết là ai đưa con bé vào đây làm, nhưng
điều đó không đúng. Ở tuổi của con bé, đáng lẽ nên được đi học mới phải. Hứa thị sẽ tài trợ cho A Vân, để con bé tiếp tục đi học cho tới khi
hoàn thành xong chương trình đại học. Sau đó muốn làm gì là quyền của
con bé, tôi sẽ không can thiệp nữa. Dì thấy vậy có được không?"
"Vậy.. vậy thì còn gì bằng cậu chủ! Cậu đúng là bồ tát sống mà! Tôi trước
giờ.. chưa từng gặp ai nhân hậu như cậu!" Cô giúp việc vừa nói, nước mắt vừa lặng lẽ rơi xuống: "Cậu chủ, cậu là người tốt, nhất định là sẽ được phúc tinh soi chiếu!"
"Cám ơn dì. Nhưng Hứa thị mới là người tài trợ cho con bé. Quỹ tài trợ xã hội của chúng tôi được quyên góp hằng
năm chính là để dùng cho những việc như thế này. Tôi chẳng qua chỉ là mở lời giúp thôi."
"Cậu chủ.."
"Được rồi, dì cũng đừng khóc nữa, dì làm cho tôi có chút xấu hổ đó."
Lúc này hai người nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười. Cô giúp việc lau nước
mắt, chân thành nói: "Năm mới sắp đến rồi, cậu chủ, mong cậu mọi sự bình an, mọi việc đều như ý nguyện! Người tốt như cậu, đi đến đâu con đường
cũng sẽ trải rộng bằng phẳng!"
Hứa Nhiên thoáng mỉm cười: "Cảm ơn dì. Dì cũng vậy nhé. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ."
Phúc tinh soi chiếu, mọi việc đều như ý nguyện..
Thật hy vọng anh sẽ được như lời dì ấy nói. Con đường đi đến hạnh phúc sẽ bằng phẳng hơn một chút..
Trong cuộc đời Hứa Nhiên, anh chưa từng thật sự nhận được điều gì may mắn.
Vậy nên anh mong rằng trong năm này, mình sẽ có được phúc tinh soi
chiếu! Nhất là làm ơn hãy soi chiếu đường tình duyên của anh đi!