Cô gái nhỏ bỗng rùng mình một cái, đau đớn và sợ hãi ép hai hàng nước mắt
cô tuôn trào, lời cầu xin bị nghẹn lại nơi cổ họng khô khốc, rũ mắt
xuống đã thấy có một bàn tay lớn đang phủ trên ngực mình thích thú xoa
nắn, nâng mắt lên lại chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông.
Anh đã biết cô không còn trinh trắng nhưng vẫn không có phản ứng nào khác,
nhìn vào đôi mắt ấy cô chẳng thấy gì ngoài dục vọng chiếm hữu, anh không chê cô bẩn sao?
Hai lớp áo cô
đang mặc trên người lần lượt rơi xuống sàn, môi lưỡi ướt át nhanh chóng
quấn lấy, anh luân phiên thưởng thức hai bầu ngực tròn đầy trắng nõn,
ngón tay bên dưới vẫn miệt mài tìm kiếm những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cô để khơi gợi thứ gọi là phản ứng sinh lý hết sức tự nhiên của một con người.
Thanh âm mê người
vang vọng khắp căn phòng xa hoa, cô gái nằm dưới thân anh vẫn không
ngừng đấu tranh dù biết khả năng giành được chiến thắng gần như bằng
không. Cô luôn bài xích mọi sự động chạm của anh, đứng trước trùng trùng điệp điệp con sóng dữ cô chưa từng có ý nghĩ sẽ thả trôi theo dòng nước xiết.
"Ra ngoài, đừng chạm vào tôi."
Trên người Hạng Khiết chẳng còn nơi nào là lành lặn cả, cơn đau len lỏi qua
từng hơi thở yếu ớt, phút chốc hóa thành những giọt lệ nhòa rơi thẳng
vào trái tim cằn cỗi, hung hăng bóp nghẽn linh hồn cô.
Đau đớn như thế, khổ sở như thế, nhưng trước sự tấn công mãnh liệt của anh
thì cơ thể cô lại tước vũ khí đầu hàng, hạ thân đã dần thích nghi với sự tồn tại nóng bỏng của người đàn ông mà không hề hay biết.
Nghiêm Giang Thành không khó để cảm nhận được điều này, liền thúc eo di chuyển từng đoạn nhỏ bên trong cô, sau vài nhịp lại tham lam tiến sâu hơn một
chút, khoái cảm dâng trào khiến hô hấp trở nên hỗn loạn, anh nhịn không
được ghé sát vào khuôn mặt yêu kiều của cô mà nỉ non.
"Hạng Khiết, hay là em giết tôi đi?"
Cơ thể cô thực sự quá mê người, khi đã động tình càng khiến người ta dễ
dàng điên đảo vì cô, vật cứng rắn được bao bọc bởi sự mềm mại và ấm áp,
anh kích động cởi phăng chiếc quần dài vướng víu của cô, tách hai đùi cô ra chuẩn bị tư thế đem toàn bộ kích thước của mình lắp đầy cô.
Một giọt mồ hôi rơi xuống
chiếc rốn nhỏ xinh, mười ngón tay ghì chặt lấy eo thon, anh cúi đầu nhìn người anh em của mình đang từng chút một tiến đến nơi sâu nhất bên
trong cô.
Sau một tiếng thở dài vô cùng thỏa mãn, hai bộ phận nhạy cảm dán chặt không một khe hở,
Nghiêm Giang Thành lại tìm đến đôi môi anh đào tiếp tục dây dưa, nuốt
vào hết những tiếng nấc nghẹn ủy khuất, tư vị ngọt ngào tràn ngập trong
khoang miệng.
Hạng Khiết hoàn
toàn thất thủ, cơ thể không ngừng đong đưa theo từng cú nhấp hông đầy
khát khao chinh phục. Bàn tay người đàn ông nào chịu để yên một chỗ, khi thì chơi đùa cùng cặp tuyết lê đẩy đà, lúc lại vuốt ve phần chân khiếm
khuyết làm cô gái nhỏ kinh hãi đến mức hét toáng lên.
Mỗi lần như thế Nghiêm Giang Thành đều trấn an cô bằng một nụ hôn cực kỳ
dịu dàng, dù rằng cô chẳng tha thiết mong cầu. Tám năm trước anh đâu
biết rằng cô bé đáng thương nằm trơ trọi dưới chân mình lại là người đầu tiên nằm trên chiếc giường này.
Suốt ngần ấy năm anh tuyệt nhiên không dính vào nữ sắc, bản thân anh cũng
chẳng rõ vì sao, mãi đến khi gặp lại người xưa mới giật mình hoảng hốt,
hóa ra những mảnh ký ức rụng rời đã được anh cất giữ cẩn thận trong một
chiếc hộp và để ở nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Cô in một dấu chân nhạt nhòa lên trái tim anh rồi vội vàng chạy theo những bộn bề cuộc sống. Thời gian trôi nhanh làm lòng người cũng quên mau,
anh bỏ quên cái khoảnh khắc đáng nhớ ấy, ngày tương phùng anh buông lời
cay nghiệt khiến cô phải rơi nước mắt, nhưng cuộc đời thật vô thường,
giờ phút này cô đã trở thành người phụ nữ của anh.
"Em đừng sợ gì cả, tôi thật lòng muốn có em."
Anh nâng niu tôn thờ từng tất da tất thịt của người con gái, có bao nhiêu
tinh lực anh đều trao hết cho cô. Lúc anh bất ngờ rút ra Hạng Khiết cứ
ngỡ đã kết thúc, ý nghĩ bỏ trốn chỉ vừa lóe lên trong đầu thì cơ thể đã
bị anh xoay một vòng.