"Em ngồi dậy uống miếng nước cho ấm người." Nhớ trước đây khi hắn mua
phích nước nóng về nhà, nhiều người nói hắn là kẻ phá của. Bây giờ mới
thấy tác dụng của nó. Nếu không trời lạnh như vậy, chờ nước nấu sôi vẫn
còn lâu.
Mấy tháng nay, Vương Lệ Lệ luôn có một loại cảm giác đặc biệt không chân thật, mọi thứ giống như một giấc mơ. Có lẽ cho đến khi
đứa bé chào đời, cô mới có thể hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống
hiện tại.
"Anh cũng đi ngủ sớm một chút. Ngày mai còn phải ra
ngoài chúc tết nữa." Vương Lệ Lệ dặn dò. Tình cảm đều phải đến từ hai
phía. Dù trước đây cô có coi thường Cố Xuyên như thế nào, như bây giờ cô cũng bắt đầu để hắn trong lòng.
Cố Xuyên cũng không có ý định
thức suốt đêm. Phải biết rằng chúc tết là việc tay chân, thật sự là lạy
dập đầu. Không chỉ phải quỳ lạy bức tranh tổ tiên được người ta thờ
cúng, mà còn phải quỳ lạy trưởng bối trong họ. Tóm lại mỗi năm ăn tết
đều phải quỳ lạy năm đến sáu mươi cái. Nếu không thì không được xem là
ăn tết.
"Em cũng đừng đi, cứ ở trong nhà. Chờ anh đi rồi thì đóng cửa từ bên trong." Dù sao gia đình bọn họ đã tách ra ở riêng. Ngay cả
bức tranh tổ tiên cũng chỉ có nhà anh cả thờ cúng, nên những người khác
muốn chúc tết cũng phải đến nhà anh cả quỳ lạy. Căn bản sẽ không đến nhà hắn và nhà anh hai. Cô vợ mang cái bụng to khom người quỳ lạy không
tiện, tốt hơn hết đừng đi quỳ lạy người khác.
Vương Lệ Lệ cũng nghĩ như vậy. Dù sao mỗi năm đều phải chút tết, thai phụ bình thường cũng không cần làm việc này.
* * *
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Cố Xuyên và Vương Lệ Lệ đang ăn sủi
cảo chay vào ngày mùng một thì anh hai và chị dâu dẫn cháu trai đến.
"Để chị dâu của em ở lại chơi với em dâu, như vậy cũng có người nói chuyện. Hai anh em mình dẫn Dương Dương qua nhà anh cả." Anh hai rất không
khách sáo kéo một chiếc ghế dài và đặt nó bên cạnh bếp lửa. Cả gia đình
đều ngồi xuống, còn tiện tay bốc một nắm hạt dưa trên bàn đưa cho con
trai.
"Dương Dương đã ăn no chưa? Cháu có muốn ăn thêm mấy cái
sủi cảo không?" Cố Xuyên đặt chén xuống hỏi. Mùng một Tết ăn sủi cảo
nhân chay là lệ cũ, không ai ra ngoài chúc tết với bụng đói. Anh hai và
chị dâu chắc chắn không cần phải hỏi, có hỏi bọn họ cũng sẽ không ăn.
Nhưng Dương Dương có thể muốn ăn thêm mấy cái sủi cảo.
"Không ăn, cháu đã ăn no." Cậu bé bốn tuổi vừa nói vừa tập trung cắn hạt dưa. Hạt
dưa trong nhà đều để dành đãi khách, cậu không được ăn.
Theo lý
mà nói, đứa trẻ bốn tuổi là thời điểm đáng yêu. Nhưng cho dù là cháu
ruột của mình, Cố Xuyên cũng thật sự không cảm thấy đáng yêu chút nào.
Hai gò má đỏ bừng vì lạnh, loại từ đỏ biến thành màu đen. Làn da khô đến mức gần như bong tróc vì gió thổi. Trên cổ áo phía còn dơ bởi vết bẩn
đồ ăn thật rõ ràng.
Người chị dâu thứ này của hắn cũng là người
gọn gàng, không phải loại không thích sạch sẽ. Nhưng điều kiện hiện tại
chính là như vậy. Cho dù là trẻ con cũng không biết dùng gì để lau mặt.
Hơn nữa trời lạnh, mặt ai cũng thô ráp. Về phần vết bẩn thức ăn trên áo, trẻ con ăn cơm đổ là chuyện bình thường. Nhưng quần áo lại không thể
giặt mỗi ngày. Dương Dương như vậy xem như sạch sẽ rồi. Trẻ con nhà khác trong móng tay toàn đất cát dơ bẩn, luôn có nước chảy ra dưới mũi.
Không biết nam chính sau khi sinh ra cũng có dáng vẻ như vậy không, vậy nhất định phải chụp một bức ảnh làm kỷ niệm mới được.
"Dương Dương, chúc tết cho chú út và thím út. Chú út cho cháu tiền mừng tuổi." Ăn sáng xong, Cố Xuyên ngồi xổm trước mặt dụ dỗ cháu trai.
Vương Lệ Lệ và chị dâu thứ đứng dậy dọn chén đũa. Anh hai không làm gì cũng
theo trêu chọc con trai: "Dương Dương, nhanh lên. Nếu không sẽ không có
tiền mừng tuổi đâu."
"Chúc chú út năm mới vui vẻ, chúc thím út năm mới vui vẻ." Cậu bé vừa nói vừa nhai hạt dưa trong miệng.
Cố Xuyên lấy ra tiền đã chuẩn bị sẵn trước, còn cố ý dùng giấy đỏ bao lại: "Đây là tiền mừng tuổi chú út cho cháu."
"Hôm qua ba còn khen em đã trưởng thành, hôm nay lại quay về như cũ. Tiền
mừng tuổi còn dùng giấy đỏ bao lại. Không phải cắt ra từ câu đối chứ?"
Anh hai cười nói. Thằng nhóc này suốt ngày kén chọn. Từ nhỏ đã như vậy,
kẹo cứng vụn thông thường còn phải dùng giấy gói kẹo trước đó bao lại
rồi lấy ra khoe với người khác, nói rằng là kẹo cứng trái cây. Tật xấu
đến bây giờ vẫn chưa sửa được.
Một câu trúng đích, giấy đỏ này
quả thực cắt ra từ câu đối. Dù sao thì cũng có một phần không có chữ, có hay không cũng không quan trọng. Hắn dùng giấy đỏ bao tiền mừng tuổi
không phải là muốn vui vẻ sao?
Nhưng bên trong cũng chỉ có 2 hào, chắc chắn là nhiều hơn 5 xu của năm trước. Nhưng đó là vì trước đó
nguyên thân quá nghèo, bình thường cháu trai và cháu gái ruột đều cho 2
hào. Cố Xuyên cũng sẽ không hào phóng mù quáng trong loại chuyện này. Dù sao sang năm con hắn cũng chào đời, hiện tại hắn cho cháu trai và cháu
gái bao nhiêu thì tương lai ba mẹ bọn nhỏ sẽ cho con trai hắn bấy nhiêu. Chuyện có qua có lại, mặc kệ cho bao nhiêu đều là vừa không chịu thiệt
vừa không được lợi ích.
Bình thường đi ra ngoài chúc tết đều là
mấy anh em hoặc là mấy anh em họ. Thậm chí có nhiều gia đình cùng đi
chung nên có nhóm bốn năm người, có nhóm bảy tám người. Thậm chí có nhóm hơn hai mươi người, đi qua đi lại nối liền không dứt, trong thôn vô
cùng sôi động.
Đây mới là cảm giác đón năm mới.
Nhưng
tương tự, đời trước Cố Xuyên cũng chưa bao giờ quỳ lạy nhiều lần như vậy trong cùng một ngày. Đời này ngược lại dập đầu nhiều đến mức trán đỏ
bừng, đi nhà nào chúc tết phải quỳ lạy tổ tiên của nhà đó. Ngoài ra có
quá nhiều bảy chú tám cô, cần phải quỳ lạy cũng quá nhiều.
Cũng may, cả năm cũng chỉ có ngày mùng một Tết mới cần quỳ lạy nhiều như vậy.
* * *
Ngày mùng tám, Cố Xuyên phải đến chợ nông sản đi làm, tiếp tục công việc lớn giết heo. Đương nhiên, con mồi bên Chung Hành cũng không bỏ. Hôm nay
chỉ riêng tiền bán con mồi đã kiếm được mười mấy đồng.
"Em dâu cũng sắp sinh rồi phải không?" Chung Hành hỏi.
Trên bàn trước mặt là một đĩa thịt bò kho, một đĩa gà xào cay, một đĩa cá
hấp dầu hành, một đĩa thịt kho tàu và một chai rượu Mao Đài.
Cách thức này lớn đến mức Cố Xuyên cảm thấy mình đã đánh giá thấp Chung
Hành. Trước tiên không nói đến bốn món ăn, rượu Mao Đài này là thứ có
tiền cũng không mua được.
"Còn khoảng một tháng, đến tháng hai là mang thai gần mười tháng." Chuyện trong nhà Cố Xuyên ngược lại cũng
không giấu Chung Hành. Dù sao chuyện này cũng không giấu được, muốn tra
xét là có thể tra ra.
"Chú có bao giờ nghĩ đến việc sống ở huyện
không? Đến lúc đó đi học cũng thuận tiện." Chung Hành cũng xem như đã
nhìn ra chú em này cùng làm việc với gã không chỉ gan dạ mà còn rất
thông minh. Mỗi ngày vận chuyển con mồi đến đây chính là lãng phí nhân
tài, cũng là lãng phí thời gian của gã. Nếu đều nguy hiểm, còn không
bằng làm lớn hơn. Nhưng muốn người khác làm việc nguy hiểm thì phải cho
người ta chút lợi ích trước.
Cố Xuyên đương nhiên không muốn ở
mãi trong thôn Đào Khê. Không chỉ quãng đường đi về xa như vậy, điểm mấu chốt là điều kiện sinh hoạt quả thực không bằng trong huyện. Cho dù là
mùa đông cũng phải đến giếng để múc nước uống, muốn mua thứ gì cũng bất
tiện. Điều quan trọng nhất là mọi người trong thôn đều quen biết nhau,
mùa đông không có việc gì làm đều thích đến nhà nhau. Ngay cả cơ hội làm khẩu phần riêng cũng không có.
"Em mới xây nhà trong năm trước.
Thực ra em khá hài lòng với hiện tại. Đương nhiên, nếu có thể đến huyện ở thì càng tốt." Cố Xuyên rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Thực
ra có thể là bởi vì tương đối xa, bây giờ vẫn là năm 1972, cách kết thúc cơn gió lốc còn bốn năm nữa. Nhưng tình hình đấu tranh trong huyện
không nghiêm trọng, không có nghĩa là không có xét nhà, chuyện phê đấu
có nhưng rất ít. Thậm chí hồng vệ binh* ở bên này gần như không có thực
quyền gì chứ đừng nói đến việc gây sóng gió.
(*Hồng vệ binh hay
là vệ binh đỏ, chiến sĩ bảo vệ đỏ: Là danh xưng dùng để chỉ các thanh
thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư
tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc thập niên
1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ
những tập tục phong kiến hủ lậu trong xã hội. Nhưng do tâm lý đám đông
và sự non kém về nhận thức, dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích,
họ sử dụng bạo lực để phá hoại và cướp đoạt tài sản, thậm chí tra tấn,
bức tử những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là có
âm mưu chống đối Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân
của các Hồng vệ binh bao gồm cả những lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng
sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. -theo wikipedia)
Sau khi hiểu biết được điều này, Cố Xuyên khó tránh khỏi trở nên táo bạo hơn.
"Anh chỉ thích sự thành thật của chú." Chung Hành nâng ly cụng ly với Cố
Xuyên. Lúc này mới nói tiếp: "Vào trong thành phố ở cũng không khó khăn
như vậy, chỉ cần công việc của chú chuyển chính thức là có thể dời hộ
khẩu đến. Đến lúc đó không chỉ có thể nhận được cung ứng trong thành phố mà đơn vị còn cấp cho chú một căn nhà."
"Em cũng muốn chuyển
chính thức, không phải vẫn luôn không có cơ hội sao?" Lần này Cố Xuyên
thật sự không biết Chung Hành định làm gì. Mặc kệ là công việc chuyển
chính thức hay đơn vị cấp cho căn nhà đều không hề dễ dàng như vậy. Hiện tại trong huyện đã quá đông đúc, có rất nhiều gia đình có sáu người
chen chúc trong một căn nhà nhỏ một trăm mét vuông. Làm sao có nhà nào
dư để cấp cho công nhân mới chuyển chính thức chứ?
Tuy nhiên đối
phương cũng không phải là loại người nói mạnh miệng. Chẳng qua nói ra
điều kiện tốt như vậy, mong muốn sẽ chỉ càng lớn hơn mà thôi.
"Hiện tại có một cơ hội như vậy, chắc chắn không thể trở thành công nhân
chính thức ở chợ nông sản, nhưng vẫn còn một nơi. Xưởng sản xuất thịt
của thành phố chúng ta đang thiếu một tài xế, tài xế lái xe tải."
So với chợ nông sản, xưởng sản xuất thịt cũng là một nơi tốt. Huống chi đây là xưởng sản xuất thịt trong thành phố.
"Anh Chung, em không biết lái xe. Em chỉ biết đi xe đạp." Cố Xuyên xấu hổ
nói. Nguyên thân cũng chỉ nhìn thấy xe tải, chưa bao giờ sờ qua nó.
"Không sao đâu. Nếu chú bằng lòng đến lúc đó có thể học. Sau khi đi làm chính
thức, chủ yếu là chạy đến các huyện gần chúng ta lấy thịt từ các trạm
thu mua ở các huyện này. Bao gồm thịt gà, thịt heo, thịt dê, thịt bò.
Đương nhiên có chiếc xe này chúng ta muốn vận chuyển con mồi từ trong
núi ra bên ngoài sẽ càng thuận tiện hơn. Hơn nữa chú có thể hỗ trợ vận
chuyển đồ bên này của anh ra ngoài. Anh cũng không để chú mạo hiểm một
cách vô ích. Anh sẽ trả tiền, vận chuyển bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."
Chung Hành chậm rãi nói. Trong thành phố và các huyện khác có thể có
người kiểm tra xe, nhưng huyện này tuyệt đối không có.
"Nếu xe
chạy đến thôn Đào Khê nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Ở đó
cũng không có trạm thu mua." Một chiếc xe tải vô cớ chạy qua, đương
nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
"Vậy thì không chạy qua, phía sau thôn của chú có mấy ngọn núi lớn. Chú đổi chỗ lên núi là được, luôn có chỗ ít người ở. Chú quen thuộc hơn anh. Anh em truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, muốn hoàn thành một việc gì thì phải mạo hiểm
một chút. Nhưng chú yên tâm, ở những nơi khác anh không dám đảm bảo,
nhưng ở trong huyện chúng ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì." Chung Hành hứa hẹn. Sở dĩ gã chọn đến huyện này cũng vì nó đủ an toàn.