Homestay mà Cố Xuyên đặt ở trên mạng được đánh giá tốt, nhưng vẫn cách
thành phố khá xa, để thuận tiện cho việc đi lại, hắn trực tiếp thuê một
chiếc xe trong thành phố. Khi nào rời đi thì hắn lái xe về trả.
"Con có thêm hai chiếc vali khi nào vậy?" Cố Xuyên hỏi, trong thành phố
không có gì chơi. Ngoại trừ việc đi ăn cùng nhau, hai người trên cơ bản
là làm việc riêng. Nhưng cũng chưa đến một ngày, con trai lại có thêm
hai chiếc vali.
"Con mua tối qua, đều là một số đồ ăn vặt." Cố
Hiên nói với giọng điệu mơ hồ. Bởi vì không đói nên ngày hôm qua cậu cố ý đi siêu thị mua mấy hộp mì ăn liền, còn có cháo bát bảo đóng hộp, giăm
bông, thịt bò đóng hộp, bánh mì ngọt. Vì đựng mấy thứ này nên cậu mua
hai chiếc vali.
Đồ ăn vặt thì đồ ăn vặt, không có đứa trẻ nào
không thích đồ ăn vặt. Cố Xuyên có thể hiểu được, không hề nghi ngờ rằng con trai đang nghi ngờ kỹ năng nấu nướng của mình.
Sau khi lái xe khoảng bốn tiếng, hai người đã đến đích – phố cổ Khê Khẩu. Homestay bọn họ đặt ở trên mạng nằm ở phố cổ này.
Phố cổ Khê Khẩu rất xinh xắn, chiếm một diện tích nhỏ, người lui tới phần
lớn là người già và trẻ em. Đương nhiên cũng có rất nhiều người từ nơi
khác đến đây du lịch.
Homestay được cải tạo từ một ngôi nhà ở
bình thường. Khi mở cửa ra có thể nhìn thấy hoa cỏ trồng bên trong, cùng với bộ bàn ghế đặt trong chòi nhỏ giữa sân. Chủ homestay thậm chí còn
thơ mộng đặt một bó hoa trắng trên bàn. Mặc dù trông không đắt tiền
nhưng lại rất ấm áp.
Nhìn từ bên ngoài, ngoại trừ nóc nhà có một
chỗ có thủy tinh, phần còn lại được lợp bằng ngói, nhìn từ xa trông rất
thô sơ cổ xưa. Nhưng cách trang trí và nội thất bên trong lại rất hiện
đại, mang hơi hướng Bắc Âu. Điều đáng ngạc nhiên là trong sân thậm chí
còn nuôi một con chó. Tất nhiên, trong thời gian thuê nhà thì người thuê sẽ giúp chăm sóc nó.
Cố Xuyên nhìn sảnh ngoài và phòng ngủ hài lòng gật đầu, cũng không tệ.
"Trong phòng bếp có củi chẻ sẵn, cũng đủ dùng trong một tuần. Nguyên liệu nấu
ăn có thể đi siêu thị mua hoặc đi nông trại hái. Nông trại cách thị trấn không xa. Tôi thấy hai người lái xe đến, hoàn toàn có thể lái xe đến đó mỗi buổi sáng để tự mình hái rau, giá cả phải chăng lại tốt cho sức
khỏe." Dì Trương, chủ homestay vui vẻ giới thiệu.
Trước khi Cố
Xuyên đến đã chuẩn bị sẵn sàng đốt củi và dùng chảo sắt. Dù sao homestay này đã đăng rõ trên mạng, nhưng hắn cho rằng phố cổ Khê Khẩu là một nơi rất xa xôi, nền kinh tế đặc biệt kém phát triển. Bằng không cũng không
đến mức phải dùng đốt khí ga hay khí than, nhưng khi đến đây mới phát
hiện không có khó khăn như hắn tưởng tượng. Ít nhất là không đến mức
phải đốt củi để nấu ăn.
"Người dân ở đây đều đốt củi sao?" Cố
Xuyên đẩy cửa phòng bếp ra, bên trong ngoài tủ chén và một cái chảo sắt
to trên bếp thì có một đống củi.
"Đương nhiên không phải, đã là
thời đại nào rồi. Trên thị trấn đã dùng khí ga từ lâu." Dì Trương cười
nói, nơi bọn họ cách thành phố không xa lắm. Hơn nữa người đến đây du
lịch cũng rất nhiều, nên cuộc sống của mọi người không nghèo. Tất nhiên
sẽ không đốt củi suốt ngày.
"Vậy tôi có thể sử dụng khí ga trong nhà được không?" Nếu có thể bớt việc thì ai lại muốn tốn nhiều sức như vậy chứ.
Dì Trương lắc đầu: "Không thể, các người làm du khách không phải đều muốn
trải nghiệm cuộc sống sao? Cho nên trong homestay chỉ có thể đốt củi.
Nếu sợ phiền phức không muốn nấu cơm thì ra khỏi con phố này rẽ trái có
một phố ăn vặt cách đây không xa."
Hầu hết những người ở homestay đều muốn trải nghiệm cuộc sống, như nấu ăn trong chảo sắt, bơm nước
bằng tay và tự mình đến nông trại hái rau quả. Người ta đã có nhu cầu
này nên bọn họ cố gắng hết sức để đáp ứng.
"Được rồi." Cố Xuyên
thỏa hiệp, đối với những người lớn lên ở thành phố chưa từng làm qua
những việc này quả thực hơi mới lạ, muốn thử một lần là chuyện đương
nhiên. Nhưng mấy chuyện này hắn đều đã làm qua nên không có gì mới mẻ.
Đương nhiên hy vọng có thể bớt rắc rối.
Cố Hiên ngược lại không
có cảm giác gì. Dù sao homestay cũng không phải không có điện. Cậu chỉ
cần đi siêu thị mua một bình đun siêu tốc là có thể đun nước nóng, có
nước nóng thì cái gì cũng có, không cần nấu cơm cũng không sao.
Sau khi tiễn dì Trương đi, hai cha con bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Trong homestay đã được quét dọn sạch sẽ, việc sắp xếp đồ đạc cũng rất
đơn giản nên không mất nhiều thời gian. Hai người đã nghĩ đến việc ăn
uống.
"Con ở trong thành phố mua mì gói, cháo bát bảo, giăm bông, bánh mì ngọt. Chúng ta đi siêu thị mua một bình đun siêu tốc là có thể
ăn cơm ngay." Cố Hiên nói trước, với tính cách của ba cậu có thể ngồi
tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, chắc chắn sẽ
không thích bỏ ra nhiều công sức vào việc nhóm lửa nấu cơm như vậy. Hơn
nữa đây không phải là một kỹ năng có thể thành thạo trong thời gian
ngắn. Nếu làm không tốt, đến trời tối bọn họ cũng chưa làm xong bữa
trưa.
Cố Xuyên bị coi thường cũng không giận chút nào. Ngược lại càng củng cố
niềm tin, muốn làm ra một bàn đồ ăn ngon đầy đủ sắc hương vị, một giây
làm mù mắt chó hợp kim titan 24k của con trai.
"Chúng ta đi siêu
thị mua nguyên liệu nấu ăn trước, thuận tiện mua bình đun siêu tốc." Nấu ăn phải dùng chảo sắt thì thôi, nấu nước cũng phải dùng thì quá phiền
phức.
Không thể không nói phố cổ Khê Khẩu dù xinh xắn, nhưng siêu thị ở đây rất lớn. Cửa hàng bách hóa bốn tầng lầu có rất nhiều thực
phẩm, nhu yếu phẩm hằng ngày, đồ điện, quần áo và giày dép.
Đây
là lần đầu tiên hai cha con đến siêu thị này nên mất rất nhiều thời gian để tìm đồ đạc, để nâng cao hiệu quả, hai người chỉ cần tìm mua những
thứ mình cần. Sau khi mua xong tập trung ở cửa siêu thị.
Cà chua, đậu trắng, bắp cải, ớt xanh, trứng, mì sợi. Dầu đậu phộng, hành tây,
gừng, tỏi, muối, hạt nêm gà, rượu nấu ăn, giấm, nước tương, hạt tiêu,
hoa hồi, đường trắng cũng mua. Sườn non, thịt ba chỉ cũng mua một ít.
Sau đó là nước uống, con trai thích nước cam nhất nên lấy hai bình nước
cam, uống rượu hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì cần mua quá nhiều đồ nên Cố Xuyên phải mất hơn nửa tiếng mới mang theo ba túi đồ lớn đi ra quầy thu ngân.
Ngược lại, trong tay Cố Hiên chỉ có một bình đun siêu tốc, đồ cậu muốn mua đều đã mua ở trong thành phố tối qua.
"Sao ba đi lâu vậy?" Cố Hiên mặc dù phàn nàn nhưng tay lại cực kỳ tự nhiên
nhận một cái túi trong tay ba cậu, hơn nữa thoạt nhìn là chiếc túi to
nhất và nặng nhất.
Thật tốt khi có một đứa con trai: "Khi về ba
sẽ làm cho con món trứng xào cà chua. Sau đó là sườn nấu đậu, bắp cải
thái sợi xào, thịt xào ớt xanh. Cuối cùng là một chén mì." Không phải
hắn không muốn nấu canh, mà là cả phòng bếp chỉ có một cái chảo sắt lớn, chờ xào xong đồ ăn lại nấu canh rất lâu.
Cố Hiên do dự nhìn ba mình, không biết nên khích lệ hay nói thật. Cuối cùng chỉ có thể im lặng đáp lại.
Những gì cậu muốn biểu đạt đều hiện trong ánh mắt, Cố Xuyên bị mù mới không
nhìn thấy. Nhưng với thực lực của mình, một giây là có thể làm đối
phương lau mắt mà nhìn.
Có thể xuất phát từ tình nghĩa du lịch
bụi, cũng có thể là sợ ba mình sẽ làm nổ tung phòng bếp nhà người ta. Cố Hiên xách đồ vào phòng bếp cũng không đi ra, thay vào đó nhìn ba mình
với vẻ lạnh nhạt, nói: "Có cần con giúp gì không?"
Khi ra ngoài, dù nồi chảo có sạch đến đâu Cố Xuyên cũng sẽ rửa lại một lần
nữa, nên giao công việc cho con trai là rửa chén đũa. Về phần chảo sắt
to và muỗng, xẻng thì để cho hắn.
"Rửa cà chua và cắt thành khối."
"Đập ba quả trứng vào chén."
"Lựa đậu thận, rửa sạch rồi để ngâm nước nóng."
"Rửa ớt xanh và cắt thành từng lát."
"Thịt rửa sạch rồi cắt lát."
Dù sao đối với việc xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ sườn non là hắn
chặt, còn lại đều do con trai làm. Tất nhiên hắn cũng không có thời gian rãnh, mồi lửa, nhóm củi, còn có xào rau, tất cả do một mình hắn làm.
Nhìn củi dưới chảo đang bốc cháy hừng hực, lại nhìn ông ba đang đứng một bên cầm xẻng với vẻ mặt tự tin, mắt chó hợp kim titan 24k của Cố Hiên quả
thực sáng đến mức mù.