Một con quỷ với đầy quỷ khí dày đặc xung quanh cơ thể xuất hiện trước
mặt cậu, khuôn mặt xanh đen, mái tóc dài rối tung dính thành từng sợi,
đôi mắt trống rỗng không có đồng tử chăm chú nhìn về phía trước.
Trên người nó còn mặc quần áo như lúc chết, phía bên trái đầu có một lỗ
thủng, đó là va chạm khi một chiếc xe đụng trúng hất tung lên, máu chảy
căn bản không cầm lại được, khi Giang Tứ nhìn thấy thi thể, cái lỗ trên
đầu đã không thể chảy máu được nữa......
Lúc ấy có rất nhiều
chuyện Giang Tứ không nhớ rõ, cậu không biết mình làm thế nào có thể tồn tại được, khoảng thời gian đó cứ luôn mơ hồ, chờ đến khi cậu thoát khỏi trạng thái vô định đó, có rất nhiều chuyện cậu đã không nhớ rõ lắm, thế nhưng dáng vẻ của mẹ lúc chết, cậu ngay cả mỗi phút giây cũng chưa từng quên.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ, so với việc hoàn toàn biến mất, so
với việc cuộc đời này sẽ không còn gặp lại nữa, cậu tình nguyện rằng mẹ
sẽ biến thành quỷ trở về, ít nhất là cậu có thể nhìn thấy mẹ, cho dù có
là quỷ thì cậu cũng không để bụng, nhưng khi thật sự nhìn thấy mẹ mình
trong trạng thái của loài quỷ, Giang Tứ vẫn rất khó chịu, rất đau khổ.
Nhìn mẹ cả người đều là quỷ khí, Giang Tứ từng bước một tới gần, cậu rất nhớ bà, nhiều năm như vậy thứ khiến cậu chống đỡ chính là lời dặn dò của
mẹ, cậu cố gắng sống, cậu cố gắng trưởng thành, tất cả đều ổn, thế nhưng cậu vẫn quá nhớ mẹ......
Từ khi con quỷ này xuất hiện, phản ứng
của Giang Tứ đã rất không đúng, lại nhìn trạng thái hiện tại của cậu,
Bạc Hoài lập tức nhìn về phía con quỷ, cẩn thận phân biệt, hầu như con
quỷ nào cũng đều có làn da xanh đen và quỷ khí xung quanh, rất nhiều
trong số chúng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc chết, các loại dáng vẻ
khủng bố dữ tợn đều có thể xuất hiện, không phải người cực kỳ quen thuộc thì rất khó để nhận ra trong một cái liếc mắt.
Sau khi Bạc Hoài
nhìn chằm chằm con quỷ một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy con quỷ này có hơi
quen mắt, liên hệ với phản ứng của Giang Tứ, Bạc Hoài bỗng nhiên ý thức
được điều gì, kinh ngạc nhìn về phía con quỷ trước mặt.
"Mẹ, con
là Giang Tứ, mẹ nhìn con đi......" Thanh âm Giang Tứ run rẩy, cậu đứng
trước mặt con quỷ, chờ đợi mẹ có thể liếc mắt nhìn cậu một cái.
Con quỷ vô tri vô giác, như thể không hề có một chút cảm giác với thế giới bên ngoài.
"Mẹ, Quỷ Ăn Mạng mà Giang Tư Lâm tạo ra đã hoàn toàn biến mất, chúng ta đều
đã an toàn và tự do rồi, mẹ về nhà với con được không? Nhà của chúng ta
vẫn còn đó, chúng ta về nhà......" Tay trái Giang Tứ nắm lấy bàn tay
lạnh băng cứng đờ của mẹ, nhưng mẹ vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì
như cũ, nước mắt mà Giang Tứ tích tụ đã lâu đã không thể kiềm lại được.
Nhìn một màn trước mặt này, Bạc Hoài bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, đã có
một khoảng thời gian dài hắn không hút rồi, châm điếu thuốc Âm La lên,
hít một hơi thật sâu.
Tuy rằng Giang Tư Lâm đã chết, nhưng mối đe dọa của gã ta với mẹ con Giang Tứ vẫn chưa dừng lại, mẹ Giang Tứ là
Trang Nhàn đã chết trong tay Quỷ Ăn Mạng, nhưng không giống với những
người khác, sau khi chết đi là kết thúc, bà sau khi chết đi đã biến
thành quỷ, vẫn luôn bị quản chế với Quỷ Ăn Mạng, Quỷ Ăn Mạng đã nhiều
lần muốn giết chết Giang Tứ, Giang Tứ sao không nghĩ đến việc săn giết
Quỷ Ăn Mạng được?
Sương khói lượn lờ, kéo theo từng cơn đau nhè
nhẹ ở ngực Bạc Hoài, vì Giang Tứ, cũng vì chính mình. Giang Tứ làm tất
cả những điều này nhưng hắn không hề hay biết, Giang Tứ không cần hắn
biết cũng không cần hắn trợ giúp, một mình cậu giải quyết Quỷ Ăn Mạng,
giải cứu quỷ Trang Nhàn, lúc trước Giang Tứ nói không cần lo cho cậu,
không cần cứu cậu, mục đích cũng là vì muốn dẫn dụ Quỷ Ăn Mạng xuất
hiện.
Loại cảm giác hoàn toàn không được tín nhiệm và không bị
nhờ vả này, Bạc Hoài vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm, hắn biết Giang Tứ
có bí mật, Giang Tứ không nói, hắn cũng không hỏi, nhưng hắn vẫn hy vọng rằng trước khi Giang Tứ đưa ra quyết định gì, có thể báo cho hắn trước
một tiếng, hắn có thể không nhúng tay, nhưng hắn không thể không biết
hướng đi của Giang Tứ, rồi lại dẫn theo cả đội đi tìm cậu bên trong Quỷ
Dị Tràng như là rắn không đầu.
Nhìn gương mặt rơi nước mắt của
cậu thanh niên trước mặt mẹ, Bạc Hoài dù muốn tức giận nhưng cũng không
thể, chỉ để lại trong lòng một nỗi đau xé nát.
Suy cho cùng, cậu
cũng chỉ là một đứa nhỏ mới vừa thành niên không lâu, những đứa nhỏ ở
cái tuổi này ở nhà người khác, có ai mà không được cha mẹ và người lớn
yêu thương đâu, chỉ có cậu từ nhỏ đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, cậu lại quật cường và chấp nhất muốn đi tìm kiếm mẹ, cũng chỉ vì quá
nhớ mẹ mà thôi, cho dù có là quỷ, cậu vẫn muốn gặp lại mẹ mình.
Người chết đi lại trở về, thời khắc nhắc nhở người còn sống rằng bà đã không
còn trên đời này nữa, khi bà chết đã thê thảm và thống khổ đến cỡ nào,
lần lượt xé mở miệng vết thương đã kết vảy, người chết đi thống khổ, mà
người còn sống cũng gánh chịu nỗi thống khổ như vậy.
Nỗi đau tê
tâm phế liệt như vậy dường như có thể truyền tải được, nhìn cậu khóc
thành như vậy, Bạc Hoài cũng cảm thấy thật đau đớn, hắn rất khó có thể
tưởng tượng được một Giang Tứ mới mười ba tuổi, đã suy sụp và tuyệt vọng như thế nào khi nhìn thấy thi thể của mẹ mình, cậu làm thế nào mà một
thân một mình lo liệu tang lễ của mẹ, lại như thế nào mà có thể chống đỡ đến tận bây giờ...... Nếu có thể, Bạc Hoài không muốn Giang Tứ nhìn
thấy quỷ Trang Nhàn, sự tồn tại của bà là một sự thống khổ vô bờ, mỗi
lần nhìn thấy là một lần đau.
Hút xong một điếu thuốc, Bạc Hoài
chậm rãi phun ra một hơi, hắn đi về phía Giang Tứ, hắn muốn biết Giang
Tứ có tính toán gì trong tương lai, mặc kệ cậu có bí mật như thế nào,
chỉ cần cậu không làm chuyện gì gây hại đến xã hội hay con người, dù là
chuyện lớn, Bạc Hoài vẫn sẽ nguyện ý gánh giúp cậu.
Đây là trách
nhiệm mà hắn không thể trốn tránh kể từ khi hắn có được tư liệu của
Giang Tứ, cũng từ lúc hắn gặp lại cậu, hắn cũng không muốn trốn tránh,
hắn cam tâm tình nguyện gánh vác phần trách nhiệm này, Giang Tứ nói rằng không hận hắn, nhưng Bạc Hoài lại không có cách nào làm lơ sai lầm của
chính mình.
Không đợi Bạc Hoài mở miệng, Giang Tứ đã lên tiếng trước.
"Vào cái đêm mà từ Phồn thị trở về, có lẽ Quỷ Ăn Mạng đã nuốt chửng đủ người để rời khỏi Giang Tư Lâm, lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt tôi, nó
đã dùng năng lực vô hình vô thật để lấy mạng tôi, Linh Văn phòng ngự đã
bảo vệ tôi một lần, Thiên Lang bảo vệ tôi lần thứ hai, tôi không biết
lần tấn công thứ ba sẽ đến khi nào, mọi phương pháp tôi đều đã dùng hết, nếu như lại đến một lần nữa tôi sẽ phải chết."
"Nhưng mà tôi
không chết, tôi còn sống, vào thời điểm Quỷ Ăn Mạng cố gắng lấy mạng
tôi, người mẹ quỷ của tôi lần đầu xuất hiện, bà ấy bị Quỷ Ăn Mạng dung
hợp trong cơ thể, bà ấy cố gắng thoát ra khống chế Quỷ Ăn Mạng, bà bảo
tôi chạy thật nhanh, tôi trơ mắt nhìn bà vì cứu tôi mà bị quỷ khí của
Quỷ Ăn Mạng cắn nuốt, cho đến giây phút cuối cùng khi bị quỷ khí nuốt
chửng, bà vẫn luôn nhìn tôi."
"Khoảnh khắc đó là một cú sốc lớn
trong lòng tôi, trong mắt tôi, không thể nghi ngờ gì nữa chính là người
mẹ đã chết một lần, tôi không khống chế được cảm xúc, tôi thất hồn lạc
phách khóc rống lên, chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, tôi đã đưa ra một
quyết định, chỉ cần tôi còn sống, nhất định tôi phải cứu được mẹ ra."
"Trong bãi đậu xe ngầm, Quỷ Ăn Mạng đã cắn nuốt một phần tấm màng biên giới,
sau đó chui qua từ chỗ sâu nhất của tấm màng biên giới đó, tôi ý thức
được đó chính là Quỷ Dị Tràng, Quỷ Dị Tràng không mở ra, tôi muốn tìm
đến Quỷ Ăn Mạng chắc hẳn sẽ hoàn toàn vô vọng trong cuộc đời này."
"Tôi hận Giang Tư Lâm, hận không thể tự tay giết chết ông ta, nhìn ông ta
chết trước mặt mình, tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng không vui đến như
vậy, cả thế giới của tôi đều trống rỗng, một thế giới lớn như vậy, thế
nhưng lại không có ai có quan hệ với tôi, tôi không biết ý nghĩa tồn tại của mình nằm ở đâu, người mà tôi hận nhất đã không còn nữa, hy vọng
muốn cứu mẹ vừa nhen nhóm cũng đã không còn, tôi không có vướng bận gì
cả, dù sống sót hay chết đi thì cũng là như nhau......"
Giang Tứ
cuối cùng cũng ngước mắt nhìn về phía Bạc Hoài, "Lúc ấy hẳn là anh đã
nhìn thấy trạng thái của tôi, nên mới nói với tôi rằng, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng, nếu như tôi không biết phải đi như thế nào, không
bằng có thể đi theo anh trước, anh sẽ đưa tôi đi về phía trước một
chút...... Giống như năm đó vậy, anh đã nói với tôi một cách chắc chắn,
tôi không phải quái vật, tôi cũng giống như những đứa nhỏ khác, đều là
đứa nhỏ loài người, điều đó đã kịp thời ngăn chặn nhận thức lệch lạc của tôi, nhiều năm như vậy trôi qua, mặc kệ bên cạnh tôi xuất hiện những
chuyện kỳ quái gì, tôi vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng mình là một con người."
Giang Tứ dừng một chút rồi nói: "Nếu như không có anh
chôn xuống nhận thức 'tôi là đứa nhỏ loài người' trong tôi, thì hiện tại đã có khả năng...... Tôi sẽ thực sự biến thành quái vật trong miệng bọn họ......"
Nếu như tất cả mọi người đều nói cậu là quái vật, vậy
thì việc cậu thực sự trở thành quái vật không phải là điều đương nhiên
sao? Nhưng cậu không thể, trong nhận thức cậu là con người, dù như thế
nào cũng không thể vứt bỏ được.
Thân phận là con người, là điểm mấu chốt cuối cùng của cậu.
Trái tim Bạc Hoài đập thình thịch, như là hiểu ra điều gì đó, hắn gắt gao
nắm lấy cánh tay Giang Tứ, hắn có nhiều chuyện muốn nói cũng có nhiều
chuyện muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Giang Tứ nhìn hắn, "Cảm ơn, cảm ơn anh lúc đó đã kéo tôi
lại, tôi đã đi theo anh cho tới bây giờ, tôi cũng đã cứu được mẹ ra. Còn nữa, rất xin lỗi, tôi đã đồng ý với anh, khi tôi đưa ra quyết định nào
đó thì sẽ nói với anh trước tiên, nhưng tôi đã không làm được, tôi cũng
không nghe lời anh, tự mình rời đi đuổi theo Quỷ Ăn Mạng, đây là lần
cuối cùng, cho dù thất hứa thì tôi cũng phải làm, chỉ cần Quỷ Ăn Mạng
xuất hiện thì tôi không thể để nó chạy thoát. Bây giờ sự tình đã được
giải quyết, sau này khi có bất cứ chuyện gì, tôi đều sẽ nói với anh, anh có thể đừng tức giận được không?"
Trong lòng Bạc Hoài vừa trướng lại vừa đau, các loại tư vị phức tạp khôn kể, "Em...... Sẽ quan tâm đến việc tôi tức giận sao?"
Giang Tứ lập tức gật đầu, cậu rất quan tâm, cậu rất lo lắng Bạc Hoài sẽ tức
giận, lần đầu tiên cậu rời khỏi đội để đối phó với phu nhân Linh Minh,
để cho bọn họ vất vả tìm kiếm, Bạc Hoài đã nói với cậu, sau này khi cậu
đưa ra quyết định nào thì hãy nói trước với hắn một tiếng, Giang Tứ đã
đồng ý nhưng lại không thực hiện được.
Tình huống lần này dường
như còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, cậu không biết mình đã rời đi bao lâu, có một đoạn ký ức mà cậu hoàn toàn thiếu hụt, cậu không biết mình
đã đi đâu và làm gì, chỉ biết rằng cậu đã tiêu diệt được Cỏ Quỷ Tuyến từ miệng Quan tài quỷ, vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở ngọn núi thấp này?
Giang Tứ cái gì cũng không biết, một chút ấn tượng cũng không có.
Bạc Hoài nhìn đuôi mắt phiếm hồng của cậu, nhịn không được mà hỏi, "Tại sao?"
Giang Tứ: "Chính là không muốn anh tức giận, nếu như anh tức giận rồi không để ý đến tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu."
Bạc Hoài bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu rồi mới nói: "Vì để tôi không tức giận, để em cũng không khó chịu, em có thể thành thật trả lời mấy vấn đề của
tôi không?"
Giang Tứ gật đầu đáp ứng.
Bạc Hoài: "Em đuổi theo Quỷ Ăn Mạng đi đến đâu?"
Giang Tứ: "Đi đến chỗ của Cỏ Quỷ Tuyến."
Giang Tứ cũng tới đó, xem ra vết lõm trên mặt đất không phải là do Quan tài quỷ tự mình đi tới đó.
Bạc Hoài: "Em ở bên đó đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ trộm nhìn sắc mặt của Bạc Hoài, còn khuôn mặt của Bạc Hoài thì không biểu tình nhìn cậu.
Giang Tứ có một dự cảm, lần này nếu cậu còn dám nói bậy, chắc chắn Bạc Hoài
sẽ không chỉ đơn giản là tức giận thôi đâu, "Quỷ Ăn Mạng cố ý dẫn tôi
đến đó, nó thiết kế bẫy rập ở chỗ đó, ở đó có một gốc Cỏ Quỷ Tuyến vô
cùng to lớn, khi Quỷ Ăn Mạng nổ tan xác biến thành một đám quỷ khí thì
bị Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ đó hấp thu, lúc ấy tôi đã bị kích thích, cho
rằng mẹ mình đã biến mất cũng với Quỷ Ăn Mạng, sau đó thì......
Thì......"
Bạc Hoài: "Thì thế nào?"
Giang Tứ lắc đầu, "Tôi không biết, cảm giác lúc đó giống như bị xay vỡ ra thành từng mảnh,
nghe Quan tài quỷ nói, gốc Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ đó đã bị tôi giải
quyết, lúc này mẹ mới có thể chạy thoát, Quan tài quỷ xuất hiện nhặt của hời, người mẹ quỷ của tôi bị nó nuốt chửng."
Bạc Hoài không còn mơ hồ giống như trước đó nữa, "Em đã giải quyết nó như thế nào?"
Giang Tứ: "Không nhớ rõ, Quan tài quỷ không có nói chi tiết, chỉ nói rằng Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ kia đã bị tôi tiêu diệt."
Bạc Hoài nhìn cậu, sau một lúc lâu rồi nói: "Nói cách khác, sau đó em đi đến đâu, đều không nhớ rõ nữa?"
Giang Tứ gật đầu, "Khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy anh rồi, tôi cho rằng Quỷ Ăn Mạng vẫn chưa chết, lúc này mới vội vã chạy đến bên chỗ Cỏ Quỷ
Tuyến......"
Bạc Hoài biết, những lời Giang Tứ nói lần này đều là thật, từ đủ loại dấu vết có thể thấy được, cậu đã không nói dối.
Bạc Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, "Còn một vấn đề cuối cùng, phu nhân Linh Minh là bị ai giải quyết?"
Giang Tứ hơi chút do dự một chút, ngay cả việc cậu tiêu diệt Cỏ Quỷ Tuyến
khổng lồ cũng đã nói ra rồi, chuyện này cũng không phải là không thể
nói, hơn nữa cậu cũng không muốn giấu giếm hắn nữa, cậu không muốn phải
tiếp tục nói dối, không muốn che đậy lời nói dối này bằng một lời nói
dối khác nữa.
"Là tôi, là tôi đã đánh nhau với phu nhân Linh
Minh, vết thương của tôi không phải là do Quỷ Ăn Mạng gây ra, là do tôi
đã đánh nhau với phu nhân Linh Minh tạo thành."
Giang Tứ nhìn
hắn, chờ đợi câu hỏi tiếp theo của hắn, tiếp theo hắn nên hỏi xem cậu đã giải quyết phu nhân Linh Minh như thế nào mới phải? Sẽ hỏi cậu là gì?
Rốt cuộc cậu là người hay là quỷ?
Nếu hắn hỏi, Giang Tứ sẽ cân
nhắc nói với hắn, sẽ nói những bí mật này cho hắn nghe, người mẹ quỷ của cậu ở đây, dù bất cứ giá nào cậu cũng sẽ không từ bỏ mẹ mình, cậu đã
không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, nếu như cậu không thể trở lại xã
hội loại người, vậy thì cậu sẽ lựa chọn một chỗ ở nơi biên giới, đưa mẹ
đến sinh sống ở nơi biên giới......
Giang Tứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Bạc Hoài cũng không tiếp tục hỏi, hắn nói: "Em xác định muốn mang bà ấy về sao?"
Giang Tứ sửng sốt, nhớ lại chuyện về mẹ mà cậu đã che giấu Bạc Hoài trước đó, ngoại trừ việc không muốn vạch trần bộ mặt không phải là con người của
mình, chính là lo lắng Bạc Hoài sẽ ngăn cản cậu đi cứu mẹ, dù sao thì mẹ cũng là quỷ, việc hao tâm tổn trí đi cứu một con quỷ, người bình thường hẳn là không thể lý giải nổi, nếu như mẹ là một con quỷ hoàn toàn không có ý thức chỉ biết giết chóc, Giang Tứ vẫn sẽ cứu, nhưng cậu sẽ không
mang theo bên người, cậu sẽ cố gắng kiểm soát mẹ, không để bà đi ra
ngoài hại người.
Giang Tứ nói: "Tôi muốn mang mẹ trở về, tôi chắc chắn sẽ kiểm soát được bà ấy, có được không?"
Hẳn là sẽ không có bất cứ một Linh Giả nào trong biên chế sẽ đồng ý cho một người đưa quỷ vào thành phố, điều này là vô trách nhiệm đối với sự an
toàn của người khác, mặc dù cậu có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện,
nhưng sẽ có được mấy người có thể tin tưởng cậu chứ?
Bạc Hoài: "Em muốn kiểm soát bà ấy như thế nào?"
Giang Tứ: "Tôi có thể để cho Quan tài quỷ hấp thu hết tất cả quỷ dị, giải
phóng Quan tài quỷ, để mẹ sống trong đó, ngày thường chỉ cần không mở
nắp quan tài thì mẹ sẽ không thể tùy tiện xuất hiện."
Chỉ cần cậu mang theo Quan tài quỷ bên mình, thì cũng tương đương với việc cậu mang theo mẹ bên cạnh.
Quan tài quỷ đang yên lặng như gà, lập tức bắn ra khung thoại.
【 Quan tài quỷ: Tui không đồng ý, Quan tài quỷ không thể không có quỷ. 】
Giang Tứ liếc mắt qua một cái, "Tao đây không phải là đang thương lượng với
mày, xem xét đến việc mày đã không làm hại mẹ tao, nên chuyện mày đánh
lén tao tạm thời bỏ qua, nếu như còn có lần sau mày đừng hòng tồn tại,
tao nói được thì làm được."
【 Quan tài quỷ:......】
Bị người khác khống chế, ngoại trừ đồng ý thì có thể làm gì bây giờ?
Bạc Hoài: "Em muốn cứ đóng nắp như thế này à?"
Giang Tứ: "Sẽ không lâu đâu, chờ đến khi tôi nghĩ được biện pháp giúp mẹ khôi phục thần trí......"
Đây chính là điều mà Bạc Hoài lo lắng nhất, "Em muốn biến bà ấy thành Quỷ Linh sao?"
Giang Tứ im lặng.
Biểu tình Bạc Hoài trở nên nghiêm túc, "Giang Tứ, không thể khống chế quỷ,
nếu em thực sự biến bà ấy trở thành Quỷ Linh, kết quả cuối cùng rất có
thể sẽ vượt xa tầm kiểm soát của em, cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa
nhìn thấy một Quỷ Linh thực sự, tôi không hy vọng sẽ làm những việc nguy hiểm như vậy."
Vẫn chưa xác định được Quỷ Linh có thực sự bất
lão bất tử hay không, nhưng chỉ mỗi việc có ý thức là đã đủ nguy hiểm,
con người diệt trừ Quỷ Linh còn không kịp, nay con người lại tạo ra
chúng, nếu như chuyện này lan truyền thì quả thực chính là phản nhân
loại.
Tình huống của Bạc Hoài tương đối đặc thù, hắn và Quỷ Diện
Đằng cùng một thể, không thể chia lìa, Quỷ Diện Đằng có được ý thức càng có thể thuận tiện cho việc giao tiếp của bọn họ, hắn không phải vì bồi
dưỡng Quỷ Diện Đằng, mà là vì thuần phục nó, cho nên nó không cần trở
thành Quỷ Linh 100%, chỉ cần có ý thức để giao lưu là được, mục đích
cuối cùng của hắn là để sống sót, bản chất giữa hai người cơ bản là hoàn toàn khác nhau.
Giang Tứ tiếp tục im lặng, cậu không thể trơ mắt nhìn mẹ cứ luôn vô tri vô giác như vậy, mẹ cậu khác với những con quỷ
khác, bà có tiềm tàng ý thức, hiểu được việc bảo vệ con trai, chỉ cần
phương pháp chính xác, hẳn là có thể khôi phục một ít thần trí.
Bạc Hoài biết Giang Tứ đã có ý niệm về Quỷ Linh, không thể khuyên bảo cũng
không thể ngăn cản, trừ phi hắn có thể nghĩ ra một ý tưởng mới.
Bạc Hoài nói: "Cho dù mẹ em thực sự biến thành Quỷ Linh, thì cho cùng bà
vẫn là một con quỷ, em có bao giờ nghĩ đến việc, dùng phương thức vẽ
linh hồn thú cưng, cho bà mấy một phương thức tồn tại hoàn toàn mới
không?"
Bạc Hoài không hiểu nhiều về năng lực của Giang Tứ, cũng
không biết cậu có thể vẽ ra linh hồn thú cưng, hay cũng có thể vẽ ra
những sinh vật khác hay không, hắn nói như vậy chỉ là muốn xua tan ý
niệm tạo ra Quỷ Linh của Giang Tứ, thay đổi cách suy nghĩ của cậu, để
cho cậu có thể tạm thời quên đi chuyện Quỷ Linh.
Giang Tứ sửng
sốt hồi lâu, trong lòng nhanh chóng hình thành một ý tưởng, cậu nóng
lòng muốn thử một lần, nếu như vẽ người chết như vẽ linh hồn thú cưng
thì sẽ như thế nào đây? Nếu có thể thành công, như vậy sự tồn tại này
nhất định sẽ tốt hơn là quỷ, hơn nữa giá trị tinh thần của linh hồn thú
cưng càng cao thì càng giống với thú cưng thực sự, ngoại trừ việc chúng
nó không có dấu hiệu sinh mệnh, chúng nó gần như giống y như đúc với
sinh vật sống, nếu như mẹ có thể đạt đến trình độ này, dù bắt Giang Tứ
phải trả bất cứ cái giá gì thì cậu cũng sẽ nguyện ý!
Giang Tứ gật đầu, "Anh nói rất đúng, sau khi trở về tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu."
Bạc Hoài không ngờ cậu lại dễ bị thuyết phục đến như vậy, chỉ cần một câu nói đã khiến cậu thay đổi chủ ý.
Giang Tứ nói: "Cho nên, tôi có thể mang theo mẹ đến sống ở Thanh thị không?"
Bạc Hoài nhìn cậu, bỗng nhiên rất một biết một cậu trả lời khác, "Nếu như tôi nói không thể thì em định làm như thế nào?"
Giang Tứ cười nhạt, "Nếu như không thể quay về xã hội loài người, tôi chắc chắn phải tìm một chỗ khác để dung thân."
Sắc mặt Bạc Hoài lập tức tối sầm, Giang Tứ gần như đã nói rõ ràng, nếu như
xã hội loài người không tiếp nhận bọn họ, như vậy cậu sẽ mang theo mẹ
đến sống ở Quỷ Dị Tràng!
"Em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! Em cần
phải nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không thể quên thân phận của mình, em là một con người!"
Nụ cười trên mặt Giang Tứ dần dần nhạt đi, "Nếu như xã hội loài người không còn chấp nhận tôi nữa, thì tôi phải làm sao đây?"
Bạc Hoài trịnh trọng nói: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đều sẽ đứng
về phía em, nếu như em xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh chịu thay em, tôi
sẽ không để em phải một mình nữa, em không cần lo lắng."
Giang Tứ ngơ ngác nhìn hắn, hốc mắt lại một lần nữa vô thức đỏ lên.