Cố Mậu Sinh cảm thấy quỷ lực to lớn áp đảo của mình có thể hủy diệt mọi
thứ đột nhiên bị hạn chế, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm có thể tùy ý giãy giụa trong tay người lớn nhưng lại mảy may không lay động được bàn tay to lớn kia.
Tay trái Giang Tứ dùng sức, tóc quỷ màu đen dễ
dàng bị xé toạc giống như cánh ve mỏng manh, hóa thành quỷ khí màu đen
trong lòng bàn tay, lặng lẽ chui vào tay trái Giang Tứ. Giang Tứ tiếp
tục kéo những sợi tóc quỷ quấn quanh người mình, mỗi một lần nắm là một
đám quỷ khí, là "Thức ăn" của Giang Tứ.
Cố Mậu Sinh hét lên một
vô cùng thảm thiết thê lương, thanh âm kia hoàn toàn không giống tiếng
người, giọng nam xen lẫn giọng nữ phát ra từ cổ họng khàn khàn đứt
quãng, vô số sợi tóc quỷ điên cuồng nhảy múa, toàn bộ lao về phía Giang
Tứ, trong phòng khách ngập tràn những sợi tóc đen, từng sợi tóc quỷ tùy ý bò trườn trên người Giang Tứ, ý đồ chui muốn chui vào tai mắt mũi miệng của cậu, hoàn toàn xé nát thân thể này, trở thành nền tảng cho sự sống
của ông.
Giang Tứ rất đói bụng, cơn đói thấm sâu vào từng tế bào
gần như khiến cậu phát điên, cũng may cậu không điên thật sự, vẫn còn
chút lý trí, vẫn biết mình là con người, là người không thể ăn thịt
người khác.
Cậu rất muốn hỏi khung thoại một chút, nếu như hoàn
toàn hút khô Người trấn quỷ thì họ sẽ như thế nào? Sẽ chết sao? Nhưng
cậu biết khung thoại sẽ không cho cậu đáp án, cậu chỉ có thể tự mình tìm kiếm câu trả lời này, sống hay chết, đều phải xem vào vận may của Cố
Mậu Sinh.
"Ông muốn máu, tôi cho ông!" Giang Tứ vung tay trái,
chủ động đâm vào một sợi tóc, tóc quỷ giống như một thanh sắt thép đâm
thủng tay trái Giang Tứ, quỷ khí thuần túy giống như một con cự thú giận dữ bị khiêu khích, lao ra miệng vết thương, quấn lấy quét bốn phía,
giống như một ngọn lửa đen, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ mái tóc đen!
Quỷ khí tràn ra như một con cự thú ham ăn, nó không những ăn sạch tóc quỷ mà còn nuốt chửng Cố Mậu Sinh trong một ngụm!
Giang Tứ vội vàng điều khiển cho quỷ khí quay về, quỷ khí kéo về miệng vết
thương, Cố Mậu Sinh bị quỷ khí nuốt ngã ra nằm trên mặt đất, không biết
sống hay chết.
Sau khi nuốt hết tóc quỷ, cơn đói của Giang Tứ
chẳng những không biến mất mà ngược lại còn trở nên khó chịu hơn, đây là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ và xa lạ, nhận thức rằng mình là con
người của cậu đã không còn rõ ràng nữa, ranh giới trong lòng cậu lung
lay sắp đổ, cậu rất đói bụng, cậu muốn ăn cơm.
【 Quỷ Thể giải
khóa 9%, trạng thái đói khát bằng -2, giá trị tinh thần 169, ăn lương
thực giữ lại hạt giống, lông cừu không thể thu hoạch trong một lần,
trạng thái của ngươi nói với ta, ngươi muốn ăn luôn cả hạt giống quỷ,
cây non còn nhỏ, để cây phát triển xum xuê hơn rồi hãy thu hoạch, có thể liên tục phát triển mới là chính đạo. 】
Chính đạo? Cái gì là chính đạo? Không thể ăn hạt giống quỷ sao? Tại sao quỷ có thể ăn được mà cậu lại không thể ăn?
Ý thức Giang Tứ mơ hồ, khí đen trong mắt quay cuồng, cậu lảo đảo đi về phía Cố Mậu Sinh, tay trái chạm vào người Cố Mậu Sinh.
【 Người trấn quỷ: Cố Mậu Sinh, giá trị trưởng thành: Giai đoạn đầu tầng thứ nhất, giá trị quỷ lực: 2, hạt giống quỷ: Tóc quỷ. 】
Cậu cảm nhận được quỷ lực, rất mỏng manh, tại sao cậu lại không ăn được, có thể ăn, hạt giống quỷ có thể ăn.
Giang Tứ đang muốn diệt trừ hoàn toàn hạt giống tóc quỷ, rồi trong đầu óc hỗn loạn lại hiện ra một câu, quỷ vật bị giết, Người trấn quỷ sẽ chết,
Người trấn quỷ đã chết, quỷ vật sẽ phá cơ thể thoát ra......
Quỷ vật đã chết, Người trấn quỷ cũng sẽ chết......
Người trấn quỷ chết đi thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Giang Tứ nhất thời nghĩ không ra tại sao mình không thể ăn hạt giống quỷ, đại não giống như bị phong ấn, hỗn độn không cách nào nghĩ ra, cậu muốn ăn
hạt giống quỷ, nhưng lại có một sợi tơ vô hình vẫn luôn giữ cậu lại, sợi tơ cắm vào máu thịt, mỗi khi cậu muốn ăn hạt giống quỷ thì sợi tơ sẽ
kéo cậu lại, ngăn cậu vượt qua giới hạn kia, siết chặt cậu đến mức đau
đớn muốn chết, máu tươi đầm đìa.
Giang Tứ rất sợ đau, không dám
tiến lên phía trước nữa, không ăn thì không ăn, cậu sẽ ra ngoài tìm đồ
ăn khác, nếu ra ngoài mà không tìm thấy đồ ăn thì cậu sẽ ăn luôn cái hạt giống quỷ này, cậu phải mang theo "Đồ ăn dự trữ" bên mình.
Giang Tứ kéo Cố Mậu Sinh, từng bước một rời khỏi căn nhà, Cố Mậu Sinh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, Giang Tứ một đường kéo ông xuống lầu.
Corgi quay lại chỗ đựng thẻ, Doberman theo Giang Tứ ra ngoài, trước khi đi
cũng không quên đóng cửa, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Tới dưới lầu, Doberman "Gâu" một tiếng, Giang Tứ dừng lại, xoay người nhìn
Doberman, mơ hồ phân biệt hồi lâu mới cảm đây là con trai mình, nhưng
cậu có con trai à? Cậu có hơi không nhớ rõ, chắc là có đi.
"Con
trai ngoan, ba phải ra ngoài tìm đồ ăn, con giúp ba trông chừng đồ ăn dự trữ nha." Giang Tứ nói rồi ném đồ ăn dự trữ xuống đất.
Doberman đi lên trước, ngậm lấy quần áo của Cố Mậu Sinh, kéo ông về phía trước.
Trong phòng bảo vệ không có ai, một người một chó cộng thêm một đồ ăn dự trữ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Đường phố đêm khuya không thấy một bóng người, Giang Tứ nhắm mắt cảm ứng, tìm kiếm vị trí đồ ăn, rất nhanh sau đó cậu đã có mục tiêu, nơi đó quỷ khí
mãnh liệt, hẳn là một bữa tiệc lớn.
Giang Tứ chạy về hướng đó,
Doberman kéo đồ ăn dự trữ chạy theo sau, chạy nguyên một quãng đường
dài, mệt đến mức không chạy nổi nữa, lúc này đầu óc Giang Tứ mới chậm
chạp nhớ tới là cậu có thể gọi taxi đi qua đó, đứng ở ven đường hồi lâu
mới đợi được một chiếc xe, "Đưa tôi tới đó."
Tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, "Tới đó là tới đâu?"
Đôi mắt Giang Tứ bị bóng tối bao phủ, nói không nên lời nơi đó là nơi nào,
ngón tay chỉ về một hướng, còn ở thong thả chếch đi, "Nơi đó."
Tài xế: "......"
Tài xế nhìn chằm chằm Giang Tứ mấy lần, hoài nghi không biết là đứa con
trai ngu ngốc nhà ai lẻn ra ngoài, sao ngay cả lời nói cũng không rõ
ràng, giờ phải lái xe sao đây?
Giang Tứ thúc giục nói: "Lái xe, mau lái xe."
"Được được được, lái lái lái, cậu chỉ đường đó." Tài xế khởi động xe lái đi.
Giang Tứ đã hoàn toàn đã quên mất bé chó nhà mình và lương thực dự trữ.
Bạc Hoài đang điều tra ở ngoại thành cũng cảm nhận được năng lượng quỷ khí
mạnh mẽ trong nội thành, từ ngoại thành chạy về thành phố phải mất một
khoảng thời gian, Bạc Hoài đã gọi điện cho Cục quản lý quỷ dị ở Thanh
thị.
Cuộc gọi nhanh chóng được chuyển tới cho Mục Vi, "Có chuyện gì thế? Có thứ quỷ dị gì đó xuất hiện ở Thanh thị sao?"
Một thứ quái dị, có thể cùng nhau tạo ra một sự kiện quỷ dị cấp B, nếu như
bùng nổ ở trung tâm thành phố thì chắc chắn sẽ có vô số thương vong.
Lúc này Cục quản lý quỷ dị ở Thanh thị đã loạn cả lên, khắp nơi đều là
những màn hình giám sát vang lên tiếng bíp, tất cả nhân viên đang tăng
ca của Cục quản lý quỷ dị đều rất khẩn trương, bộ phận hậu cần đã sẵn
sàng xuất phát, chỉ chờ Người trấn quỷ vào chỗ.
Mục Vi cũng rất
khẩn trương, "Hẳn là thi thể nữ lại xuất hiện, chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của thi thể nữ một ngày trước, tìm kiếm chi viện từ Cục trấn quỷ,
tập hợp 8 Người trấn quỷ để đối phó với thi thể nữ nhưng hoàn toàn không đánh lại, giá trị trưởng thành của chúng tôi buộc phải tăng lên rất
nhiều, đã có ba Người trấn quỷ đạt đến cực hạn tiến vào giai đoạn bốn,
chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc rút lui, phái người âm thầm theo sát hướng đi của thi thể nữ, Thanh thị đã gửi đơn xin chi viện đến chỗ Linh giả, nhưng Linh giả được phái xuống còn chưa tới......"
"Cố Mậu Sinh đã bước vào giai đoạn bốn?" So với việc Linh Giả chi viện chưa tới được, dường như Bạc Hoài quan tâm đến vấn đề này hơn.
Lần
trước nhìn thấy Cố Mậu Sinh, giá trị trưởng thành của ông ấy đã đạt tới
thời kỳ đỉnh cao giai đoạn ba, có khả năng tiến vào giai đoạn bốn bất cứ lúc nào, chiến đấu một trận với thi thể nữ, cơ bản có thể xác định ông
ấy đã tiến vào giai đoạn bốn.
Mục Vi: "Đúng vậy."
Bạc Hoài: "Những người khác thì sao? Họ có bị giám sát không?"
Một khi Người trấn quỷ đạt tới giai đoạn bốn thì sẽ bị Tổng Cục quản lý quỷ dị giám sát, bởi vì bọn họ gần như có thể bị coi là quỷ vật, việc giám
sát sớm là vì sự an toàn của nhiều người, nếu quỷ hóa thì có thể bị xử
lý sớm nhất có thể.
Mục Vi: "Đã giám sát rồi, sáng hôm nay vừa được người của Tổng cục đón đi."
Bạc Hoài và Bạch Ngộ đang trên đường trở về thành phố, Bạc Hoài cúp máy của Mục Vi, lại gọi cho Tổng Cục quản lý quỷ dị, "Tôi là Bạc Hoài, giúp tôi kiểm tra xem Người trấn quỷ Cố Mậu Sinh của Thanh thị hiện đang ở đâu."
Bạc Hoài cúp máy, lại bấm một dãy số khác.
Bạch Ngộ: "Anh đang lo lắng cái gì?"
Bạc Hoài gọi đi gọi lại những cũng không có ai bắt máy, mới vừa tắt máy thì nhận được của gọi của bên Tổng cục, hai Người trấn quỷ được cử đi đón
Cố Mậu Sinh đã mất liên lạc, Cố Mậu Sinh không biết đã đi đâu.
Trong mắt Bạc Hoài phảng phất đè nặng thiên sơn mộ tuyết, "Điện thoại của Giang Tứ không ai bắt máy hết."
Bạch Ngộ nhìn ra sự lo lắng của Bạc Hoài, "Anh cảm thấy ông ta sẽ làm hại Giang Tứ sao?"
Ánh mắt Bạc Hoài tối sầm, "Với sự cống hiến của Cố Mậu Sinh thì không thể
đổi được hoa văn khống chế quỷ, ông ta đã bị giám sát, chỉ có thể chờ
quỷ hóa, ông ta sẽ không cam lòng chết đi như vậy, chắc chắn sẽ tìm mọi
cách tồn tại."
Cố Mậu Sinh từng là giáo viên cấp hai, bởi vì con
gái ông từ khi sinh ra đã có vấn đề về tim nên cần được ghép tim để sống sót, vì tiền và quyền lợi, Cố Mậu Sinh đã nghỉ việc ở trường học, thi
vào bộ hậu cần của Cục quản lý quỷ dị, trải qua kế hoạch đã được trù
tính cẩn thận, rốt cuộc cũng có cơ hội lấy được hạt giống quỷ trong một
sự kiện quỷ dị, trở thành một Người trấn quỷ, phụ trách toàn bộ Thanh
thị.
Chỉ cần trở thành Người trấn quỷ, tiền hay quyền đều có hết, lời nói của ông rất có trọng lượng ở Thanh thị, con gái ông đã ghép tim thành công, còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, ông không có khả năng
cam tâm chết vào lúc này.
Sở dĩ Bạc Hoài biết những chuyện này, là bởi vì sự kiện quỷ dị lần đó, hắn là người thụ lý vụ này.
Tổng Cục quản lý quỷ dị có mệnh lệnh, cố gắng thu thập các hạt giống quỷ
càng nhiều càng tốt để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp trong
tương lai, Thời Cảnh thật vất vả lắm mới đợi được nữ quỷ sắp tiêu tán,
cho nó thời gian biến thành hạt giống quỷ để hắn có thể phong ấn và mang về phục mệnh. Kết quả một nhân viên hậu cần vô cùng trùng hợp lỗ mãng
hấp tấp xâm nhập vào khu nguy hiểm, hạt giống quỷ mới vừa hình thành đã
chui vào cơ thể người nọ, người nọ chính là Cố Mậu Sinh đã xâm nhập
"Ngoài ý muốn".
Thời Cảnh rất tức giận, luôn cảm thấy mình bị
lừa, một hạt giống quỷ có thể đổi được không ít giá trị cống hiến, vịt
đã tới tay lại bay mất, nhưng dù hắn có tức giận cũng không thể làm được gì, cũng không thể giết chết Cố Mậu Sinh – người mới vừa trở thành
Người trấn quỷ.
Dưới sự tức giận, Thời Cảnh trói Cố Mậu Sinh trở
về báo cáo kết quả công tác, loại này ngoài ý muốn trở thành Người trấn
quỷ thì ít quan trọng hơn hạt giống quỷ, hạt giống quỷ có thể lựa chọn
người biến thành Người trấn quỷ, cấp trên có thể chọn người có điều kiện tốt hơn để trở thành Người trấn quỷ, mà không phải là bất cứ ai cũng
được, Thời Cảnh tâm tâm niệm niệm giá trị cống hiến, nhưng cuối cùng lại không có được như mong muốn.
Chuyện này đã được Thời Cảnh nói đi nói lại tới mấy lần, đến mức lỗ tai Bạc Hoài cũng phải đóng kén.
Cố Mậu Sinh người này nhìn như lịch sự văn nhã, thành thật đáng tin cậy,
nhưng thật ra tâm nhãn rất nhiều, vì để xoa dịu Thời Cảnh mà ông ta đã
đưa ra rất nhiều lợi ích, cố gắng hàn gắn mối quan hệ, đáng tiếc Thời
Cảnh căn bản không để mình lọt vào vòng vây này, chỉ cảm thấy người này
không thể hiểu được, đã đắc tội người khác mà có thể mua chuộc bằng lợi
ích sao?
Thời Cảnh không rõ, nhưng Bạc Hoài lại biết rất rõ ý đồ
của ông ta, thấy con đường bên phía Thời Cảnh không thông, Cố Mậu Sinh
đã "Ngẫu nhiên gặp được" Bạc Hoài ở gần Tổng Cục quản lý quỷ dị, đưa ra ý tưởng muốn gia nhập vào tiểu đội của Bạc Hoài, bị Bạc Hoài cự tuyệt,
lúc này ông mới không thể không đến Thanh thị làm Người trấn quỷ.
Trong tất cả các đội trưởng Linh Giả, chỉ có trong đội của Bạc Hoài là có
Người trấn quỷ, đây cũng sự tự do mà Tổng Cục quản lý quỷ dị ban cho
hắn.
Bạch Ngộ nói: "Nếu như anh không yên tâm thì tốt nhất hãy
mang cậu ấy theo bên mình, năng lực và Linh Văn của cậu ấy đều rất quan
trọng."
Không phải Bạc Hoài không muốn dắt cậu theo, mà là nhìn
ra Giang Tứ quá độc lập, sẽ không đồng ý đi với hắn, cho dù nói ra cũng
vô dụng, giống như lúc hắn nhắc đến việc sao chép Linh Văn, Giang Tứ
cũng chỉ nói để suy xét.
Bạc Hoài có thể nhìn ra, Giang Tứ thực
sự cảnh giác hắn, mặc dù hắn cũng không biết bản thân mình đã đắc tội
cậu bạn nhỏ này chỗ nào rồi.
Không liên lạc được với Giang Tứ,
chỉ có thể liên hệ với bên Cục quản lý quỷ dị Phồn thị, hỏi xem Giang Tứ có phải đã trở về không, khi nhận được đáp án khẳng định, Bạc Hoài càng thêm lo lắng. Giang Tứ mới vừa trở thành Linh Giả không bao lâu, giá
trị tinh thần có hạn, mặc dù cậu có Linh Văn phòng ngự nhưng nếu như
thật sự gặp nguy hiểm thì cũng không trụ được bao lâu, một Người trấn
quỷ có giá trị trưởng thành ở giai đoạn bốn, quỷ lực cũng đã hơn 5000,
sức mạnh có thể ngang với Lệ Quỷ, Giang Tứ tuyệt đối không phải là đối
thủ của Cố Mậu Sinh.
Bạc Hoài lại gọi điện cho Cục quản lý quỷ dị Thanh thị, nói bọn họ lập tức phái người đến nhà Giang Tứ, xem cậu ấy
có ở nhà không, hắn muốn bảo đảm an toàn của Giang Tứ. Cho dù vào tới
thành phố thì hắn cũng không thể lập tức đi tìm Giang Tứ được, phải xử
lý quỷ vật ở trong nội thành.
*
Giang Tứ ngồi trên xe taxi luôn có cảm giác mình đang bị theo dõi, cậu nhìn khắp nơi nhưng không
phát hiện gì, cậu kêu dừng xe, tài xế ngừng ở bên đường, Giang Tứ xuống
xe, đối diện với Doberman đang nằm trên nóc xe.
Doberman chột dạ
quay mặt đi, không dám đối diện với Giang Tứ, Giang Tứ phản ứng một lúc
lâu mới nhớ tới, "Lương thực dự trữ của ba đâu?"
Doberman lắc lắc đầu, làm bộ không nghe hiểu, chủ nhân lên xe rời đi, nó còn quản cái gì mà lương thực dự trữ nữa, đương nhiên là lập tức đuổi theo cho kịp chứ, cho nên lương thực dự trữ của chủ nhân, cũng không biết Doberman vứt đi đâu rồi.
Giang Tứ đang muốn dắt chó rời đi, tài xế vội vàng nhoài người ra cửa sổ hét lớn, "Nè, cậu còn chưa trả tiền xe!"
Giang Tứ dùng mơ hồ ý thức phản ứng vài giây, mới bắt đầu sờ túi, điện thoại
không có, chìa khóa không có, tiền cũng không có, một người một chó hai
gương mặt mờ mịt đứng ở ven đường.
Tài xế vừa nhìn thấy phản ứng
này của cậu thì biết đã gặp phải bá vương đi xe lậu, mở cửa ra là phải
tranh cãi một hồi với cậu ta, bây giờ người đi xe buổi tối đã ít, rất
nhiều người đều nói có quỷ, để kiếm tiền, tài xế không thể không ra
đường mưu sinh, cuộc sống đã không dễ dàng mà còn gặp phải người quỵt
tiền xe, thật sự nhịn không nổi.
"Đi báo cảnh sát đi là có thể
tìm được tôi, đi mau." Giang Tứ cảm thấy hẳn là tài xế sẽ báo cảnh sát
nên nói như vậy, sau đó xoay người rời đi.
Tài xế cũng ngỡ ngàng
ngơ ngác, đây chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể
nói ra! Kêu hắn đi báo cảnh sát, cho rằng hắn sẽ không vì mấy chục đồng
kia mà báo cảnh sát sao? Thế thì sai rồi, hắn nhất định phải báo!
"Nè, đừng có đi! Đừng nghĩ đến việc quỵt nợ, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!" Tài xế hô to.
Giang Tứ dừng lại, xoay người nhìn qua, tầm mắt dừng trên nóc xe taxi, tài xế hồn nhiên không hề hay biết, còn đang lớn tiếng kêu gào muốn báo cảnh
sát.
Hiện giờ trên nóc xe taxi có một đứa nhỏ mới sinh cả người
xanh tím đang nằm bò, bé con này chỉ có tròng trắng mà không có đồng tử, thân hình nhỏ bé không vững vàng đang bò về phía trước, mục tiêu là tài xế đang thò đầu ra ngoài hét toáng lên, đứa bé mới sinh bò đến phía
trên cửa sổ, đôi mắt không có đồng tử nhìn chằm chằm Giang Tứ, miệng há
to, lộ ra hàm răng trên dưới sắc nhọn, như là đang cười.
Ngay sau đó, nụ cười của quỷ anh trở nên dữ tợn, nó há cái miệng ra tối đa,
hướng về cái đầu của tài xế mà cắn, cùng lúc đó, Doberman đã vốn sẵn
sàng vào thế tấn công, lao vào nó như một cơn gió mạnh!
Tài xế
hét a a thảm thiết, cho rằng con chó lớn này muốn cắn hắn, sợ tới mức
nhanh chóng lùi về bên trong xe, cái miệng dữ tợn của nhóc quỷ cắn vào
không khí, xoay người bò sang phía bên kia của nóc xe, miệng phát ra
tiếng cười thanh thúy của trẻ con, cùng chơi trốn tìm với Doberman đang
lao về phía nó.
Tài xế mới vừa bị con chó lớn này hù dọa, chốc
lát sau lại nghe thấy tiếng cười của em bé, trên nóc xe có còn tiếng bò
hình hịch...... Cả người tài xế đều tê rần, thân thể bắt đầu run rẩy,
run rẩy khởi động xe, khỏi động đi khởi động lại những đều thất bại, âm
thanh đang bò và tiếng cười trên nóc xe vẫn còn ở đó, tài xế không chịu
nổi, thét chói tai lao xuống xe, không cần xe nữa, xoay người bỏ chạy.
Tài xế chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng trĩu, như có thứ gì đó đè lên người
hắn, tài xế sững người tại chỗ, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo chạm vào khuôn
mặt tài xế, cái đầu to của quỷ anh áp sát vào mặt tài xế, lộ ra một nụ
cười ngây thơ và quỷ dị với hắn, miệng mọc đầy răng nhọn, hung hắn muốn
cắn vào cổ tài xế!
Tài xế muốn hét lên nhưng cổ đã bị hai bàn tay nhỏ màu xanh đen thít chặt, yết hầu gần như bị cắt đứt, không thể phát
ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn răng nhọn cắn xuống ——
"Bang!" Quỷ anh treo trên người tài xế bị Doberman dùng móng vuốt hất văng ra,
tài xế hít một hơi thật mạnh, cuối cùng cũng sống lại.
Giang Tứ đi tới, "Lập tức rời đi, tôi sẽ trả tiền xe cho anh sau."
Lần này Giang Tứ không nói hắn báo cảnh sát nữa mà là nói ra tên tiểu khu,
nói hắn nếu tiện thì đi tới chỗ phòng bảo vệ của tiểu khu lấy tiền, cậu
sẽ gửi tiền ở đó.
Tài xế nào có quan tâm có tiền hay không, không còn mạng nữa thì đòi tiền có ích gì? Điều quan trọng nhất là phải trốn thoát!
Tài xế dùng tốc độ nhanh nhất xông lên xe, lần này thuận lợi khởi động xe, một tiếng gầm vang, chiếc taxi đã biến mất.
【 Quỷ anh phân thể, giá trị quỷ dị: 100, so với 2 điểm giá trị quỷ lực, cái này có được xem là thịt mỡ không? 】
Giang Tứ đi về phía quỷ anh, quỷ anh nhìn chằm chằm Giang Tứ, nhảy dựng lên,
lao về phía Giang Tứ, Giang Tứ duỗi tay, tay trái vững vàng bóp chặt cổ
nhỏ của quỷ anh, không một chút do dự, một phen bóp gãy.
Quỷ anh hóa thành quỷ khí, chui vào cánh tay trái Giang Tứ.
Trên con đường vắng vẻ, đột nhiên quỷ khí cuồn cuộn, toàn bộ con đường nháy
mắt chìm trong bóng tối, Giang Tứ đứng tại chỗ không chút sứt mẻ,
Doberman cảnh giác nhìn về phía trước, trong cổ họng phát ra âm thanh ư ử cảnh cáo, hiển nhiên có cái gì đó sắp xảy ra.
Giang Tứ không có
thời gian quan tâm đến cái gì khác, cậu đang trong vòng xoáy quỷ khí,
thoải mái thở dài một hơi, cậu giống như một vật thu hút quỷ khí, năng
lượng quỷ quay cuồng đổ vào cánh tay trái cậu, bổ sung quỷ khí thuần túy mà cậu đã mất.
Chất lượng của năng lượng quỷ này không bằng quỷ
khí, giống như quỷ lực không bằng giá trị quỷ dị vậy, 5000 giá trị quỷ
lực đứng trước mặt Quỷ Thể bị giảm nghiêm trọng đến mức thậm chí không
thể bù đắp cho quỷ khí tiêu hao của Giang Tứ, thế cho nên trạng thái đói khát lại giảm xuống 1 điểm, quả thực là một cái hố khổng lồ từ trên
trời giáng xuống mà.
Lúc trước quỷ khí vẫn cuồn cuộn xung quanh,
toàn bộ con đường không thấy một chút ánh sáng, trong một lúc ngắn ngủn
ánh sáng đã trở lại, tất cả quỷ khí biến mất sạch sẽ, phía cuối con
đường có một bóng người mặc váy trắng, phần trên chiếc váy đã biến thành màu đen, máu đen từ đuôi tóc chảy xuống, đôi mắt bị lệch nghiêm trọng
nhìn chằm chằm vào Giang Tứ.
Một người một quỷ chiếm giữ hai đầu đường, cả một con đường tràn ngập sự xấu hổ im lặng.
Giang Tứ suy nghĩ một chút, đã lợi dụng người ta thì cũng nên nói lời cảm ơn với người ta, "Cảm ơn."
Trên đường đột nhiên xuất hiện hàng chục quỷ anh, có nhảy cao cao, có nhanh
chóng bò sát, vây quanh Giang Tứ, Giang Tứ vô cùng không khách khí bóp
lấy từng con một, nhận lấy hết tất cả.
Ý thức tự do trở lại vị trí cũ, đại não đã trở nên minh mẫn hơn, cảm giác đói khát cũng không còn quá sức chịu đựng nữa.
Giang Tứ có ảo giác mộng du, cậu không hiểu tại sao mình lại ở đây, ký ức lại ùa về, cậu cũng hiểu tại sao mình đang ở chỗ này, đó là thật sự là một
tai họa trời giáng bất ngờ, nửa đêm nửa hôm có người tới tận nhà lấy
máu, là ai cũng không thể chịu được!
【 Quỷ Thể giải khóa 10.6%, trạng thái đói khát bằng -0.4, giá trị tinh thần 169. 】
Người phụ nữ mặc váy trắng ở đầu đường bên kia giống như màn hình đang chuyển tiếp nhanh, không ngừng thoáng hiện, càng ngày càng đến gần Giang Tứ.
【 Quỷ Mẫu, giá trị quỷ dị: 5000, đừng coi Quỷ Mẫu là mẹ ngươi, chọc giận
một người mẹ là hành vi không lý trí nhất, ngươi có thể chạy, nếu ngươi
có thể chạy trốn rồi lại nói. 】
Trong lúc hỗn loạn thì cái đầu
sắt của Giang Tứ không sợ cái gì hết, đến lúc tỉnh táo thì Giang Tứ vô
cùng tiếc mạng, lúc này không chạy trốn thì đến khi nào? Tha thứ cho cậu chưa hiểu việc đời, cho đến nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy 5000 điểm giá trị quỷ dị, đây là giá trị quỷ dị, không phải giá trị quỷ lực, nếu
PK chính diện thì hoàn toàn không có phần thắng!
Giang Tứ xoay người muốn chạy, mà Quỷ Mẫu đang thoát ẩn thoát hiện chuẩn bị nắm lấy đầu chó của cậu đột nhiên dừng lại.
Giang Tứ dừng lại theo, xảy ra chuyện gì đây? Đây là bị cậu dọa sợ rồi à? Thế thì cậu có cần phải chạy nữa không?
Quỷ Mẫu cách đó không xa đang bắt lấy quỷ anh đang bò loạn trên người, ôm vào trong ngực, biến mất tại chỗ.
Trên đầu Giang Tứ đầy dấu chấm hỏi, đang muốn xoay người rời đi thì cánh tay phải đột nhiên đau nhức, Linh Văn phòng ngự tự động kích hoạt, chỉ một
cái chớp mắt mà ánh sáng trắng sáng ngời đã lập tức ảm đạm, sau đó biến
mất, khung thoại bắn ra.
【 Quỷ Thể giải khóa 10.6%, trạng thái đói khát -0.4, giá trị tinh thần 9. 】
Đệt! Lập tức mất đi 160 điểm giá trị tinh thần!
Trái tim Giang Tứ gần như ngừng đập, cậu thậm chí không thèm quan tâm đến
cơn đau dữ dỗi ở cánh tay phải, cất bước bỏ chạy, "Thiên Lang chạy mau!"
Phòng ngự Linh Văn xuất hiện, chứng tỏ trong lúc cậu không hề hay biết đã
phải chịu đòn tấn công trí mạng, thậm chí cậu không biết thứ tấn công
mình là gì, mà cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện.
Giang Tứ chạy chưa được bao xa thì không thể không dừng lại, trước mặt cậu xuất
hiện một bóng người màu đen, bị quỷ khí bao xung quanh, không thấy rõ
diện mạo, nó đứng ở đó không hề nhúc nhích, chặn đứng con đường của
Giang Tứ.
Một cảm giác nguy cơ trước đây chưa từng có quét qua
Giang Tứ, cậu chậm rãi lui về phía sau, đã ý thức được mình đang gặp
nạn, có khả năng đêm nay cậu phải giải quyết chuyện này ở đây, quả nhiên không thể tham ăn mà, ăn ăn cái gì, cái mạng nhỏ của cậu đang gặp nguy
hiểm đây!
Khung thoại không có lời nhắc nhở nào, bởi vậy có thể thấy được cái thứ quỷ dị này tuyệt đối không đơn giản.
Nhớ tới Quỷ Mẫu vừa rồi đã từ bỏ việc đuổi theo cậu, dứt khoát rời đi, đầu
Giang Tứ sắp nổ tung, giá trị quỷ dị của Quỷ Mẫu là 5000, mà cái thứ
trước mặt này chắc chắn là cao hơn Quỷ Mẫu!
Con quỷ đứng yên bất động, cái đầu dường như cử động một chút, Doberman đột nhiên nhảy cao lên, chắn ở trước mặt Giang Tứ.
Doberman kêu lên một tiếng ngã xuống đất, Giang Tứ thiếu chút nữa không nhìn
thấy Doberman, nó gần như hoàn toàn trong suốt, đã suy yếu tới cực hạn!
Giang Tứ duỗi tay ra nhưng không chạm vào Doberman được, chỉ còn lại tàn ảnh suy yếu, "Trở về! Mau trở về giấy đi!"
Tàn ảnh biến mất, thậm chí Giang Tứ cũng không nhìn thấy Doberman tiến vào túi đựng thẻ.
Giang Tứ ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, tay trái đưa lên miệng,
nếu có gì đó không ổn thì cậu sẽ cắn tay trái của mình, để quỷ khí chống lại nó, cậu thà rằng bị đói đến tận tâm trái đất, biến thành một thứ
quỷ dị không hề có ý thức chỉ hành động theo bản năng còn hơn là chết ở
chỗ này!
Giang Tứ từng bước lui về phía sau, bước chân rất nhẹ, giống như chỉ có như vậy thì con quỷ trước mặt mới không chú ý tới cậu.
Con quỷ yên lặng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt nó bao phủ quỷ khí thật
dày, nhìn không thấy ngũ quan, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không
nhìn thấy, ngay khi Giang Tứ cho rằng con quỷ này lại muốn phát động một cuộc tấn công vô hình thì quỷ khí bao quanh con quỷ đó đột nhiên bạo
động, quỷ khí đang ngưng đọng giống như nước sôi sôi trào, rung động
không ngừng, giãy giụa không thôi.
Đột nhiên, bên cạnh cái đầu
con quỷ xuất hiện một cái đầu khác, cái đầu đó cũng bị bao phủ trong một luồng quỷ khí dày đặc, cái đầu như hãm sâu vào vũng lầy, đang liều mạng giãy giụa, chỉ muốn thoát ra khỏi cơ thể con quỷ.
Giang Tứ trơ
mắt nhìn cái đầu mới mọc ra, còn đang liều mạng giãy giụa, đầu tiên là
cái cổ bị rút ra khỏi thân thể con quỷ, tiếp theo là bả vai, sau đó là
hai tay...... Hai tay mới vừa giải phóng thì đã lập tức quấn quanh cổ
con quỷ, gắt gao thít chặt!
Quỷ khí trên người hai con quỷ khuấy
động dữ dội, con quỷ đang đứng thẳng nâng một bàn tay lên, chặn lại cái
đầu con quỷ đang giãy giụa, gần như một bẻ cổ nó thành một góc 90 độ, mà con quỷ chỉ có hai tay tự do gắt gao quấn chặt con quỷ đang đứng, hoàn
toàn không màng đến cái cổ sắp bị bẻ gãy của mình.
Giang Tứ khiếp sợ phát hiện, hai con quỷ này hình như đang đánh nhau,
Cái cổ của con quỷ giãy giụa bị bẻ thành một góc vặn vẹo, hai tay nó vẫn
luôn xiết chặt không buông, quỷ khí trên người nó ngày càng loãng hơn,
lộ ra một khuôn mặt xanh đen......
Đôi mắt của Giang Tứ đột nhiên trừng lớn, đồng tử run rẩy dữ dội!